Chương 46
Kiều Dụ còn muốn hỏi thêm bỗng nhìn thấy Bạc Quý Thi lôi Tạ Ninh Thuần lên xe. Tạ Ninh Thuần vẻ mặt không tình nguyện, “Chị họ, em không nghĩ đi như vậy là an toàn, tự chúng ta lái xe đi không được sao?”Bạc Quý Thi không muốn cùng cô ta dong dài: “Ngồi xuống, không nói nữa.”
Tạ Ninh Thuần hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Doãn Hòa Sướиɠ liền lao tới, mãnh liệt xảo quyệt trừng mắt với anh ta: “Tiểu nhân”.
Doãn Hòa Sướиɠ khó thở: “Tôi cái gì cũng chưa nói!”
Bạc Quý Thi liếc mắt qua, Tạ Ninh Thuần lập tức vừa cười vừa trở về chỗ ngồi.
Vi Hãn nhìn trận chiến thầm cảm thán, sau xoay người, cố ý lớn tiếng hỏi Kỷ Tư Tuyền: “Trở mặt thật nhanh, Tuyền hoàng, con gái đều như vậy sao?”
Kỷ Tư Tuyền đã sớm xem không thuận mắt, nàng gặp qua không ít thiên kim tiểu thư, gặp một lần đả kích một lần, không hề nương tay, liền lạnh nhạt mở miệng: “Con gái mới không như vậy. Thật ra chó nuôi trong nhà mới thường xuyên như thế, hướng người qua đường sủa sau quay đầu xem thái độ của chủ nhân, thật chính là cảm giác này.”
Những người làm trong sở luôn không quan tâm đến Tạ Ninh Thuần. Cô ta có điêu ngoa vô lý cũng không động đến họ. Kiều Dụ thì đã sớm chịu đủ Tạ Ninh Thuần, nếu không phải vì Bạc Quý Thi “hiền lành” cùng khách khí chủ nhà thì đã trở mặt từ lâu.
Kiều Dụ ở vị trí này kỳ thật có chút xấu hổ. Nếu can dự, sẽ bị người ta nói không có khí độ chủ nhà. Nếu bỏ qua, Tạ Ninh Thuần sẽ ỷ thế đối tác đầu tư, càng quá phận.
Hiện tại Kỷ Tư Tuyền chủ động đả kích cô ta, mọi người cũng chỉ làm như không nghe thấy gì, yên lặng trong lòng thích thú.
Tạ Ninh Thuần rõ ràng nghe được. lập tức giơ chân: “Cô nói ai đấy?”
Kỷ Tư Tuyền nhìn cô ta, cười hết sức phong tình: “Còn phải tìm đúng số chỗ ngồi nữa đúng không?”
Từ Bỉnh Quân cau mày nhỏ giọng nhắc nhở, “Bà cô à, lão nhân gia người đây đừng gây chuyện nữa có được không?”
Vi Hãn lập tức lăn vào châm chọc thêm: “Mau nhìn, mau nhìn, anh đoán Kiều bộ sẽ nói gì?”
Từ Bỉnh Quân nhẫn không nổi: “Cậu chỉ còn cái dạng thú vui này thôi phải không?”
Vi Hãn ngáp một cái: “Nhàm chán thôi mà.”
Kiều Dụ làm bộ không nghe thấy, trước cái nhìn chăm chú của mọi người, thoải mái nói lái xe: “Chú, có thể cho xe đi tiếp được rồi.”
Lái xe thống khoái đáp ứng ngay: “Được.”
Xe rất nhanh khởi động. Vi Hãn cúi đầu vỗ mạnh đùi cười, Kỷ Tư Tuyền quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, Từ Bỉnh Quân bất đắc dĩ thở dài.
Mới xuất phát được không bao lâu, Tạ Ninh Thuần lại ồn ào, “Có thể dừng ở phía trước một chút được không?”
Bạc Quý Thi trực tiếp bác bỏ: “Chú lái xe, không cần dừng.”
Tạ Ninh Thuần ôm cánh tay của Bạc Quý Thi làm nũng, “Em lần này thật muốn đi toilet, thật mà, chị họ.”
Kỷ Tư Tuyền mơ màng ngủ, nhưng vẫn cảm giác được xe dừng lại, không nặng không nhẹ nói một câu: “Con lừa lười biếng”.
Lời nói vô tình, rất nhanh gặp báo ứng.
Trời dần tối. Trong xe một mảnh u ám, ngoại trừ đèn xe đi ngược chiều ngẫu nhiên chiếu vào, cũng chỉ còn lại ánh đèn từ màn hình di động. Kiều Dụ quay đầu thoáng qua, muốn nhìn một chút xem Kỷ Tư Tuyền đã tỉnh ngủ chưa, thì thấy cô tựa hồ đã tỉnh từ lâu, vẻ mặt nôn nóng, đừng ngồi không yên.
Anh tiến vài bước tới gần cô gái ngồi cạnh Kỷ Tư Tuyền, thấp giọng nói: “Đổi chỗ ngồi cho tôi đi.”
Cô gái gật gật đầu, liền tránh đi.
Kiều Dụ ngồi xuống, thấp giọng hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Kỷ Tư Tuyền liếc anh một cái, nhanh chóng cúi đầu, tựa hồ có chút phiền muộn: “Không sao cả.”
Kiều Dụ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nghĩ nàng bị bệnh, nhưng lại có vẻ không giống: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Kỷ Tư Tuyền cực nhanh lại liếc anh một cái, vẻ mặt không được tự nhiên, mơ hồ trả lời không rõ: “Tôi nghĩ muốn đi toilet”.
Cô bởi vì ngượng ngùng, tốc độ nói cực nhanh, lại cố ý thấp giọng, Kiều Dụ nghe âm thanh, có điểm muốn cười, nhưng lại sợ cô trở mặt, nên dùng sức kìm nén xuống, “Thật sốt ruột sao? Còn có thể chờ thêm chút nữa không?”
Kỷ Tư Tuyền cảm thấy mặt mũi mình đều đã bị vứt sạch, lại ngoan cố ra vẻ hung hãn để che dấu cơn xấu hổ, “không thể.”
Kiều Dụ mới cử động đã bị Kỷ Tư Tuyền ngăn lại.
“Anh định làm gì?”
“Nói lái xe dừng lại, hạ tốc độ, hẳn có thể dừng lại phía bên kia.”
Kỷ Tư Tuyền cau mày hờn dỗi: “Đừng nói, thật mất mặt. Tôi vừa rồi còn nói người khác là con lừa lười.”
Bàn tay cô vì khẩn trương mà nắm thật chặt, trông thật đặc biệt đáng yêu, Kiều Dụ nhịn không được, lấy tay sờ sờ mặt cô. “Vậy em nhịn được không?”
“Nhịn không được!” Kỷ Tư Tuyền thật sự muốn đi toilet, nhưng vẫn không quên đẩy tay Kiều Dụ ra. “ Không được tranh thủ chiếm tiện nghi của tôi!”
Kiều Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lần này, không cho Kỷ Tư Tuyền có cơ hội ngăn cản, rất nhanh đứng dậy. “ Chú lái xe, tôi có chút say xe, dừng ở phía trước, cho tôi xuống xe một chút.”
Nói xong lại nhìn mọi người ngượng ngùng, “Các vị, thật ngại quá.”
Nhân duyên của Kiều Dụ từ trước đến nay đối với người xung quanh đều rất tốt, làm cái gì cũng dễ được tha thứ, rất nhanh liền có người giải vây cho.
“Không việc gì, không việc gì. Chúng tôi cũng mệt mỏi, cũng cần xuống xe đi một chút.”
“Đúng vậy, tôi cũng cần xuống xe hít thở chút không khí trong lành.”
Kiều Dụ không đi lại xem Kỷ Tư Tuyền, liền rất nhanh xuống xe.
Kỷ Tư Tuyền cũng dường như không có việc gì, ngáp một cái rồi cũng xuống xe.
Hai người đi bên cạnh xe một chút, rồi cực ăn ý, cùng đi đến phía bên kia của xe.
Kỷ Tư Tuyền khắp mặt đều đỏ, cố gắng như vậy cũng là cực hạn rồi, vội nắm lấy cánh tay Kiều Dụ hỏi: “Toilet tìm ở đâu?”
“Ở đây thì làm gì có toilet”. Kiều Dụ chỉ chỉ mảnh ruộng bên cạnh, “Đi xa một chút rồi tùy tiện tìm chỗ giải quyết là được rồi.”
Quả thật, Kỷ Tư Tuyền từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện này, do dự nói: “Này, không tốt lắm đâu…”
Kiều Dụ nhìn cô nói trêu: “Xem ra em cũng không phải thật gấp, vậy thôi lên xe đi, đến chỗ có toilet.”
Nói xong còn làm bộ nhìn ra đường trước mặt: “Kỳ thật cũng không phải quá xa, chỉ tầm 40 phút.”
Kỷ Tư Tuyền lập tức xoay người đi xuống ruộng, vừa đi vừa nói thầm: “Rất gấp, rất gấp, đã nhịn lâu như vậy rồi.”
Kiều Dụ nở nụ cười rồi đi theo, phía sau còn mở đền pin bằng di động chiếu đường cho cô. “Cẩn thận một chút, đừng dẫm lên hoa màu, coi chừng ngã.”
Đi được một đoạn, anh liền giữ Kỷ Tư Tuyền lại, tắt đèn pin, “Tại nơi này được rồi.”
Kỷ Tư Tuyền lại đi thêm vài bước, lo lắng quay đầu lại: “Anh giúp tôi canh chừng một chút.”
Kiều Dụ thật sự muốn cười, nhịn đến độ mặt mũi đều có chút vặn vẹo, cũng may trời tối, cô không nhìn ra, “Được.”
Kỷ Tư Tuyền lại lo lắng dặn :”Anh cũng đừng có xem đấy.”
Kiều Dụ bất đắc dĩ, “Trời tối như vậy, anh cũng không thấy.”
Kỷ Tư Tuyền đi vài bước lại dừng lại: “Anh đừng có đứng xa như vậy, lại gần đây chút đi.”
Kiều Dụ lại tiến gần vài bước, nhìn vẻ mặt rồi rắm của Kỷ Tư Tuyền mà buồn cười: “Em sợ à?”
Kỷ Tư Tuyền lập tức ra vẻ hung dữ: “Không sợ!”
Kiều Dụ đối với tính khí này của cô đều không có chút biện pháp nào, chỉ thở dài, tháo đai lưng, tiến thêm vài bước, nhét một đầu vào tay cô, rồi lại tránh ra vài bước, quay đầu đi dặn: “Em nắm đầu này, anh không xem.”
Kiều Dụ rất nhanh cảm thấy đầu dây bên này hạ xuống, cùng với âm thanh huyên náo.
Anh nhịn không được, run run hai vai. Đai lưng trong tay lập tức bị dùng sức kéo xuống, tựa hồ cảm thấy cô xấu hổ và giận dữ. Anh ho nhẹ một tiếng: “Được, được, anh không cười, thật sự không cười.”
Rất nhanh lại một trận âm thanh huyên náo, sau đó là tiếng bước chân, cảm giác đai lưng trong tay bị kéo căng dần biến mất. Kỷ Tư Tuyền rất nhanh quay lại trả đầu dây cho anh.
Kiều Dụ buồn cười: “Ổn chưa?”
Kỷ Tư Tuyền mặt đỏ, còn không dám ngẩng đầu lên, “Ân”.
Kiều Dụ tùy tiện miết đai lưng trong tay, tay kia thì cực tự nhiên cầm lấy tay cô: “Đi thôi”.
Kỷ Tư Tuyền giải quyết xong vấn đề sinh lý, lại bắt đầu sầu lo, căn bản không để ý anh đang cầm tay mình, cúi đầu hỏi: “Tôi không phải là cứ già mồm đi?”
Kiều Dụ dùng sức nín cười, vẻ mặt đứng đắn gật đầu: “Ân, biết vậy là tốt rồi.”
Trời thật tối, cô căn bản không nhìn rõ biểu tình trên khuông mặt anh, nhưng lại nghe ra trong giọng anh có ý cười, “Anh còn cười, đừng có nói anh sẽ bảo tôi một chút cũng không già mồm đi.”
Kiều Dụ hít sâu vài lần, giọng rốt cục cũng trở lại bình thường, “Được được được, em một chút cũng không già mồm.”
Đi được vài bước, Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên mở miệng, “Cảm ơn anh đã giúp tôi lần này.”
Kiều Dụ chỉ nắm tay cô thật chặt, “Cảm ơn cái gì, anh còn muốn cảm ơn em đã giúp cấp dưới xả giận.”
Kỷ Tư Tuyền liếc mắt nhìn anh giả ngu: “Anh nói gì?”
“Em biết vị trí của anh có chút nhạy cảm, có chút khó nói, em liền nói giúp anh. Kỳ thật em không nhất thiết phải nhắm vào Tạ Ninh Thuần, người khác không nhìn ra, anh thế nào lại còn không rõ?”
Giọng nói Kiều Dụ bỗng thấp xuống, nghe trong gió đêm mang theo vẻ triền miên vui sướиɠ nhàn nhạt, vành tai và tóc mai chạm vào nhau rất có ý tứ hàm xúc.
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt bị vạch trần không được tự nhiên, nhỏ giọng thì thầm: “Nói hươu nói vượn.”
Mới đi ra khỏi ruộng liền gặp ngay Vi Hãn. Anh ta nhìn bọn họ, cả người tỏa ra một cỗ khí chất lưu manh, “Yo, tình huống gì thế này, thiên nhiên hoang dã, lại bỏ cả đai lưng, hai người khẩu vị thật nặng a.”
Kỷ Tư Tuyền cho đến giờ đối mặt với người khác đều giữ vững khí phách Nữ vương, phất tay đi qua: “Lăn”.
Hai người đạp trên thi thể Tước gia một trước một sau leo lên xe, sau đó dường như không có chuyện gì, ai về chỗ người đó.
Đến biệt thự thì trời đã tối đen, cũng may đầu bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn chờ bọn họ.
Lăn lộn cả buổi, ai cũng mệt mỏi, ăn cơm chiều xong liền phân phối phòng nghỉ ngơi.
Kỷ Tư Tuyền một mình một gian trên tầng 2. Buổi chiều trên xe đã nghỉ đủ, buổi tối thành ra lại mất ngủ. Cô lăn qua lăn lại trên giường, rốt cục vẫn không ngủ được.
Đã đến cuối thu, ban đêm trời có chút lạnh, cô khoác áo chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Từ cầu thang đi xuống lầu dưới, liền thấy phòng khách bên cạnh phòng làm việc vẫn còn sáng đèn. Nàng lại đi xuống thêm vài bậc thang, sau đó liền thấy Kiều Dụ đang ngồi trước máy tính xem văn kiện, trong tay cầm một ly trà, kiểu dáng vô cùng đơn giản, nhưng cô lại thấy đẹp mắt vô cùng.
Có lẽ anh nghĩ thời gian này chắc sẽ không có người đến tìm nên đã thay quần áo ở nhà, kiểu dáng tùng tùng khoa khoa (?) có vẻ đẹp khó nói lên lời.
Kỷ Tư Tuyền trong lòng than nhẹ một tiếng, hóa ra anh ở nhà lại có bộ dạng như thế này.
Thưở trước, cô cũng từng ảo tưởng về tương lai bọn họ, ảo tưởng về nhiều chuyện, nhưng chưa từng ảo tưởng về cảnh tượng sống động rung động trước mắt.
Cô chợt thấy mệt mỏi, liền ngồi xuống bậc cầu thang, nhìn qua chốc lát thì bị Kiều Dụ phát hiện.
Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đáy mắt nhiễm ý cười, khóe môi cũng cong lên, khuôn mặt vì thế cũng điều chỉnh thêm nhu hòa.
Kỷ Tư Tuyền bỗng nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp anh. Bọn họ gần nhau như vậy, nếu lúc đó anh ngẩng đầu lên, khẳng định sẽ thấy cô, thời điểm đó, có thể hay không anh sẽ cười với cô?
Kiều Dụ thấy ánh mắt cô dại ra nhìn mình, liền vẫy tay cười: “Lại đây”.
Kỷ Tư Tuyền rất nhanh đứng dậy rồi đi qua, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh.
“Mất ngủ à?”
“Tăng ca à?”
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng lúc gật đầu, nhìn nhau chừng vài giây sau đều tự quay mặt đi chỗ khác cười.