Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 135: Chạy trốn

Nhưng mà, cho dù đã biết bọn họ còn có bí mật thì thế nào? Cục diện hiện tại, thoạt nhìn đối với hắn bất lợi cực kỳ!

Sở Thiên mỗi một lần công kích mãnh liệt đều tiêu hao bớt năng lượng của bọn họ, mà bên kia, cho dù đám người đó chỉ còn lại có hai người, nhưng vẫn đang chiếm thế thượng phong.

Ưu thế của mấy người Sở Thiên càng lúc càng lớn, mà tâm tình Tô Mạc Húc cũng phát sinh biến hóa kịch liệt.

Từ mới ban đầu trù tính từng bước một, mang theo tin tưởng tất thắng mà đến, kế hoạch thuận lợi thực thi, không tiếng động tiếp cận bọn họ, thành công đem bọn họ vây ở trong phòng. Trong lòng Tô Mạc Húc đều tràn ngập kɧoáı ©ảʍ muốn hành hạ bọn họ đến chết mới thôi.

Thẳng đến bọn họ phá tung cửa đi ra, ưu thế bên phe mình vẫn còn rất lớn, nhưng mà không hiểu từ lúc nào mà sự tin tưởng trong lòng Tô Mạc Húc bắt đầu có lung lay.

Trước mắt, bản thân vốn có rất nhiều phần thắng, cũng đã dần dần hiện dấu hiệu bị thua!

Không thể tiếp tục như vậy! Một khi Sở Thiên phá tan cái màn chắn, bản thân nhất định sẽ không phải là đối thủ của hắn, hắn tuyệt không có thể chết ở chỗ này, tương lai còn có sự nghiệp to lớn đang đợi hắn đi thực hiện!

Tô Mạc Húc cắn chặt răng, dùng tinh thần lực truyền đạt mệnh lệnh bảo đám quái vật tử thủ xong thì rút di nặng của mình về, xoay người bỏ chạy.

Sở Thiên bên này, chỉ cảm thấy tinh thần áp chế hắn thoáng buông lỏng, tiếp đó chỉ thấy Tô Mạc Húc ở bên ngoài bỏ chạy.

Không thể tiếp tục để hắn chạy thoát! Sở Thiên lần thứ hai phóng tinh thần lực công kích, thân thể thì dùng sức đập mạnh vào cái màn chắn.

“Phanh” trong không khí có tiếng nổ vang, đám người khoai tây xếp hàng ngang kia đột nhiên bị dội ngược về sau. Chúng nó mở mắt, nhưng đáy mắt lại là một mảnh đỏ tươi.

Màn chắn tinh thần lực bị phá mở!

Đáng tiếc, tinh thần lực công kích trước đó do Sở Thiên phóng ra đã bị chặn giữa không trung, ba người khoai tây dùng hết sức lực đỡ một đòn này thay Tô Mạc Húc.

Sở Thiên phát thêm một lần tinh thần lực công kích, mục tiêu lần này, tất nhiên là ba người khoai tây, để hắn tiễn chúng nó một đoạn vậy.

Lúc này đây công kích không hề bị cản lại nữa, rõ ràng dị năng của ba người khoai tây đã bị hao hết.

Tiễn bước bọn họ, Sở Thiên không có đi đuổi theo Tô Mạc Húc, hắn biết, Tô Mạc Húc vẫn chưa bị thương, lại hiểu rõ nơi này hơn Sở Thiên, một khi hắn chạy mất, lấy năng lực hiện tại của hắn, nếu muốn che giấu bản thân mà nói, Sở Thiên cũng không nhất định tìm được hắn.

Sở Thiên quay đầu, cùng Toàn Hiểu Vũ và Tạ Minh Hiên đánh quái vật.

Đã không có tinh thần lực áp chế, ba người hợp lực khiến cuộc chiến rất nhanh đã chấm dứt.

Khi màn chắn tinh thần lực biến mất, người bên ngoài đã bị tiếng động làm kinh động. Rất nhanh thì có một đám người nhìn như đội tuần tra đi tới.

Nhóm dị năng giả của đội tuần tra đều biết đây là nhà của Cố Bộ trưởng, ban đầu còn không dám tùy tiện tới gần. Nhưng mà khi đánh bạo tới gần lại phát hiện cổng chính sân nghiêm nay bị mở toan ra, thủ vệ ngã lăn la liệt.

Tiến lên kiểm tra một phen, đã chết, tất cả đều đã chết. Trong viện, tiếng đánh nhau không ngừng truyền đến.

Đội tuần tra không dám chậm trễ thêm nữa, một mặt phái người đi báo cáo cấp trên, một mặt thổi còi gọi những nhân viên ở gần đây tụ họp lại, sau đó mới cẩn thận đi vào trong.

Hoa viên vốn nên xinh đẹp diễm lệ nay đã không còn, khắp nơi một đống hỗn độn.

Đi sâu vào thêm nữa thì thấy ánh sáng chợt lóe, một con quái vật ngã xuống đất, tiếp đó một mảnh sương đen bao trùm không trung. Bên trong sương đen, đột nhiên nhảy ra ba bóng người cách bọn họ không xa, người cầm đầu cả kinh, thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần....

Cố Bộ trưởng còn đang trong hội nghị để tranh luận người đám người Tướng quân, nhận được tin tức vội vàng chạy về thì bị bộ dạng tả tơi của Cố trạch khiến hắn thiếu chút nữa giận tới ngất xỉu!

Mà trong viện, một đám tuần tra dè dặt đứng ở cửa ra, nhưng mà cả đám một bộ như thể tùy thời bỏ chạy vậy.

Đứng ở trong viện có ba bóng người cao ngất, tuy rằng trải qua chiến đấu kịch liệt nhưng cũng không hề chật vật nhếch nhác, mà giống ba vị thần chết canh gác nơi này, lạnh lùng nhìn mọi người. Khó khách, những người tuần tra sợ tới như vậy.

Hít sâu ước chừng một phút đồng hồ, Cố Bộ trưởng mới bình tĩnh tâm trạng, lúc này mới nhìn ra là ba người Sở Thiên.

Lúc này, trên mặt Sở Thiên đã không còn dáng vẻ cười ôn hòa trước đó, ánh mắt hắn dị thường lạnh lẽo.

Cố Bộ trưởng trong lòng giật mình, cũng mạnh mẽ ổn định, buộc bản thân phải đi tới vài bước, cười hỏi: “Bạn Sở, này, là có chuyện gì vậy?”

Sở Thiên lạnh lùng cười, hừ nói: “Tôi trái lại muốn hỏi Cố Bộ trưởng, đây là có chuyện gì? Vì sao nhà mà Bộ trưởng cho chúng tôi ở, nửa đêm lại gặp phải cảnh bị quái vật tập kích? Bất ngờ chính là, Cố Bộ trưởng ngài lại vắng mặt? Động tĩnh lớn như vậy mà không có ai tới giúp, khi chúng tôi diệt xong đám quái vật thì từng người từng người xuất hiện! Đường đường là nhà của Bộ trưởng hành chính mà chẳng an toàn, Sở Thiên tôi đây cũng coi như mở rộng tầm mắt!”

Một phát súng liên hồi từ đặt vấn đề đến châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong cuộc chiến tâm lý đoạt được đoán trước luôn là thứ mà Sở Thiên giỏi nhất.

Khởi đầu Sở Thiên trong lòng biết rõ, tập kích đêm nay cùng Cố Bộ trưởng không có liên quan gì, hắn tối nay vắng mặt chỉ vì đánh cờ chính trị mà thôi.

Về phần không ai nghe được tiếng động, đương nhiên là vì cái màn chắn tinh thần lực kia đã chặn hết tiếng.

Nhưng mà dưới loại tình huống này, chiến thuật đầu tiên sử dụng là đem trách nhiệm và nghi vấn toàn bộ đẩy cho đối phương là điều tất yếu! Đặc biệt, đối phương còn là một kẻ đa mưu túc trí.

Cố Bộ trưởng quả nhiên ngẩn ra, ba người trước mắt, quần áo cơ bản bị rách tung tóe, cái tên ban ngày gϊếŧ người kia vẻ mặt còn dính máu đỏ đỏ lại đen đen, phía sau bọn họ, là xác quái vật to to nhỏ nhỏ.

Sở Thiên từng bước đi tới chỗ Cố Bộ trưởng, Cố Bộ trưởng nhịn không được lui về sau, sau đó ép mình bình tĩnh. Nhưng mà đội tuần tra phía sau hắn thì không có đủ dũng cảm như vậy, đều nhịn không được đồng loại rút ra ngoài cửa.

“Bạn Sở, này nhất định là có hiểu lầm! Tôi cũng không biết sao lại có quái vật xuất hiện, có lẽ chúng nó đến vì tôi nhưng lại làm bị thương các vị.” Kỳ thật, Cố Bộ trưởng nghĩ, trong nhà hắn xuất hiện quái vật, phán đoán đầu tiên chính là đến để ám sát hắn, chỉ là quái vật lớn như vậy, sao có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện trong nhà hắn?

Nghi vấn mà Sở Thiên đưa ra cũng chính là nghi vấn trong lòng hắn.

“Hiểu lầm? Mặc dù là hiểu lầm đi.” Sở Thiên tuy nói đến nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng ý lạnh trong giọng và cảm giác áp bách càng tăng lên: “Tôi có thể xem là hiểu lầm, nhưng mà đồng đội của tôi bị quái vật ăn thì sao, Cố Bộ trưởng ngài muốn lấy cái gì để ăn nói với tôi?”

Cố Bộ trưởng nghe vậy sửng sốt lúc này mới chú ý tới tòa nhà vốn được bố trí làm chỗ ở cho mấy người Sở Thiên đã đổ sập, Bạch Minh Hi cùng Thuần Thú Sư không có mặt ở đây, ngay cả hai con hổ biến dị cũng không thấy.

Cố Bộ trưởng nhất thời đầu đau tới muốn nứt ra, gần một ngày đánh cờ với đám người kia, vì để gia tăng lợi thế trong tay mình, hắn đã đem tầm quan trọng của việc thăng cấp dị năng ba hoa lên một tầng cao mới.

Phương pháp thăng cấp dị năng càng quan trọng, thì đại biểu cho tầm quan trọng của Sở Thiên. Cho nên, hắn hiện tại căn bản không có biện pháp trơ mặt ra, dùng cái da mặt dày của đám chính khách, cộng thêm cái lưỡi ba tấc không xương mạnh mẽ ngụy biện thậm chí đổ lỗi lên đối phương.

Kết cục của xé rách mặt đối với một chút ưu đãi cũng không có.

Nhưng mà, nếu như đoàn người Sở Thiên bình yên vô sự còn dễ nói, cố tình bọn họ tổn thất hết hai dị năng giả cộng thêm hai dị thú, cái này không phải chỉ nhờ vào miệng lưỡi là có thể nói cho qua.

Cố Bộ trưởng bên này đau đầu, bên kia đám thủ vệ do cùng hắn ra ngoài nên tránh được một kiếp đã kiểm kê xong xuôi, mang theo người sống sót đến đây báo cáo.

“Ngài Bộ trưởng, thủ vệ trong nhà toàn bộ đều đã hy sinh.” Người báo cáo bi thương nói: “Chỉ có mấy người ở hậu viện may mắn còn sống.”

“Quản gia đâu!” Cố Bộ trưởng rống lên, đối mặt Sở Thiên thì nghẹn khuất, cũng may còn có chỗ để trút hết cơn giận dữ.

Sở Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ, không có ép sát nữa.

“Quản gia....” Người báo cáo cúi đầu: “Cũng đã chết..... Chỉ có bọn họ còn sống.......” Hắn hơi nghiêng người, lộ ra bảy tám người phía sau.

Trong lòng người báo cáo cũng biết, người còn sống, là người không quan trọng nhất trong nhà, vì vậy liền cùng đợi lửa giận thứ hai của chủ nhân.

Quả nhiên, khi Cố Bộ trưởng nhìn thấy mặt mũi của mấy người sống sót, cơn tức liền đạt tới đỉnh điểm! Hậu viện là nơi nào? Người hầu và cùng với đám người làm ấm giường của hắn! Chết thì hắn đổi một nhóm mới, nhưng mà, cố tình ngay cả quản gia cũng chết, mà bọn họ lại sống!

Này bảy tám người có nam có nữ, trừ bỏ hai người mặc quần áo người hầu ra, những người còn lại đều là người trẻ tuổi, mặt mày xuất chúng. Lúc này, những người này đang run rẩy sợ hãi, không dám lên tiếng cũng không dám ngẩng đầu lên.

Cố Bộ trưởng giận tới cực điểm, lại đột nhiên ngay cả hơi sức mắng chửi người cũng không còn, dừng một hồi lâu, mới giọng đầy lạnh lẽo nói: “Đem bọn họ tha về hậu viện, chôn!” Oán hận trong giọng nói giống như bọn họ mới là kẻ thù vậy.

Người đội tuần tra vừa muốn đi tới bắt lấy mấy người kia, lại nghe thấy Sở Thiên cười nhạo: “Ngài Bộ trưởng, gϊếŧ mấy người không có liên quan đến chuyện này, ngài cho rằng có thể ăn nói với chúng tôi sao? Hay là để tự ăn nói với bản thân?”

Sở Thiên cười trào phúng, mấy người đội tuần tra không dám động tay lần nữa, cả đám đồng loạt nhìn Cố Bộ trưởng.

Bị Sở Thiên nói như vậy, lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Cố Bộ trưởng cũng không thể kiên trì muốn gϊếŧ người, dù sao đội tuần tra cũng không phải người của hắn. Trong lòng kiêng kị Sở Thiên, lại ngầm bực hắn không biết điều, từng bước ép sát, rồi lại không thể làm gì cả. Dưới nhiều loại cảm xúc khiến đầu hắn có chút choáng.

Sở Thiên vừa thấy chuyện không sai biệt lắm với mong muốn của hắn lắm liền thu tay, dù sao Bạch Minh Hi và Lí Nam cũng không phải thật sự bị ăn. Mới vừa rồi Toàn Hiểu Vũ đã nói chuyện với bọn họ, sương độc kia mặc dù lợi hại, nhưng có trái cây trong không gian, hiện tại đã không có chuyện gì, đang nghỉ ngơi lại sức.

Vì thế Sở Thiên đang định nhượng bộ một bước cho vị Cố Bộ trưởng này một chút thời gian, đột nhiên trong bảy tám người kia có một người mở miệng.