Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 126: Vào thành

“Chúng ta cứ như vậy đi vào sao?” Bạch Minh Hi hỏi. Hắn lại một lần nữa cảm giác được bọn họ có bao nhiêu gai

mắt.

“Cứ như vậy vào thôi.” Sở Thiên nói.

“Có phải quá cao điệu rồi hay không?” Bạch Minh Hi có vài phần lo lắng.

“Cao điệu có chỗ tốt của cao điệu, ví dụ như, rất nhanh tiến vào xã hội cao tầng của căn cứ này. Tớ không dự định ở đây lãng phí thời gian, tớ chỉ cần dò xét tin tức chúng ta cần mà thôi.” Sở Thiên giải thích nói.

Sau đó, chiếc xe việt dã ngừng nửa ngày trời cuối cùng cũng chịu di chuyển, trực tiếp đi về phía cửa thành.

Không cần mọi người xuống xe, rất nhanh đã có người đi tới chào hỏi, thoạt nhìn là tiểu đội trưởng trông coi cửa thành.

Kỳ thật, cửa thành còn có không ít người đang xếp hàng vào thành, bất quá mấy người này Sở Thiên quả thật quá chói mắt, sáng sớm đã có người chú ý tới bọn họ, thấy bọn họ qua đây, thì người chú ý bọn họ liền tiến lên chào hỏi.

Mấy người bọn họ đồng thời xuống xe, Sở Thiên thần tình lạnh lùng mà kiêu căng, Bạch Minh Hi mặt không biểu tình, trái lại Toàn Hiểu Vũ vẫn là bộ dáng như bình thường.

Người chào đó mặt đầy tươi cười, thời điểm tới gần thì bị hai con mèo nhảy từ trên xe xuống hù dọa.

Hai con mèo nhìn thấy người lạ, rất không thân thiện gào đối phương hai tiếng, người nọ sợ tới mức lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Bất quá người nọ trái lại cũng là người từng trải sự đời, khi Lí Nam trấn an hai con mèo, hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Lí Nam tràn ngập kính sợ: “Thì ra là Thuần thú sư đại nhân, chiến sủng này của cậu thật là uy vũ sinh phong.” Trong lời nói tràn ngập nịnh hót.

Nhìn hắn một cái, liền quay mặt đi cũng không có trả lời. Nhưng cái này ở trong mắt người nọ thì biến thành cường giả khinh thường cùng hắn nói chuyện, trên thực tế, Lí Nam cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua tình huống này, trong lúc nhất thời không biết ứng đối như thế nào mà thôi.

Nhưng mà người nọ không chút phật lòng, trái lại cảm thấy dĩ nhiên, hắn nhìn ra mấy người này lấy Sở Thiên làm đầu, vì thế bèn chuyển hướng sang Sở Thiên, có hơi khom lưng hỏi: “Các vị dị năng giả là muốn vào thành phải không?”

Sở Thiên nhẹ gật đầu, không có trả lời.

Người nọ vừa cười vừa nói: “Tuy rằng vài vị là dị năng giả, nhưng mà quy tắc vào thành....”

“Được rồi, giao nộp vật tư chứ gì.” Mặt không chút thay đổi nói.

Thấy mấy người này hiểu quy tắc, trong lòng người nọ nhẹ nhàng thở ra, bọn họ không muốn nhất chính là tranh chấp với dị năng giả, phiền toái vô cùng. Vì thế lập tức cười nói: “Hết thảy phí dụng của dị năng giả đều được giảm phân nửa, chẳng qua.... Có thể yêu cầu các vị lấy giấy chứng minh dị năng giả.”

Người này cho rằng mấy người Sở Thiên đại khái là đến từ căn cứ Kinh Đô hoặc là căn cứ Khải Quang. Hiện tại quan hệ giữa ba thế lực lớn vô cùng vi diệu, nhưng cũng không thiếu lần hợp tác, ví dụ như, giấy chứng minh dị năng giả thông dụng.

“Không cần.”

Sở Thiên vẫn lạnh lùng nói, người nọ nghe thấy liền ngẩn ra, hai chữ không cần này là có ý gì?

Sở Thiên nói tiếp: “Không cần, toàn bộ cho các người.”

Cái này thì hắn hiểu, ý của Sở Thiên chính là không cần lấy ưu đãi dành cho dị năng giả, dựa theo giá của người thường vào thành là được. Như vậy thì không cần giấy chứng minh dị năng giả.

Người này lập tức cúi đầu khom lưng đồng ý, dẫn mấy người Sở Thiên đi vào làm thủ tục. Hơn nữa tỏ vẻ, chỉ cần vật tư đầy đủ, chiếc xe của bọn họ cũng có thể lái vào thành.

Thuận lợi như vậy? Bạch Minh Hi có chút kinh ngạc nhìn Sở Thiên một cái, người này thậm chí không có hỏi lai lịch của bọn họ, chỉ cần nộp vật tư là có thể vào thành? Hệ thống quản lý nơi này cũng thật rời rạc!

” Hắn không sợ chúng ta mang theo bệnh độc vào thành sao?” Bạch Minh Hi ở bên tai Sở Thiên thấp giọng phun tào. Trên thực tế, bọn họ mang theo không phải bệnh độc tang thi, mà là một con tang thi.

Khi nói chuyện, hắn còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Minh Hiên bị Toàn Hiểu Vũ lôi kéo đi ở phía sau.

Thực ra trải qua tiến hóa của một tháng này, làn da của Tạ Minh Hiên cơ bản khôi phục lại màu của con người, dưới sự chỉ bảo của Sở Thiên, cũng học được cách che giấu móng tay sắc bén, sơ hở duy nhất chính là con mắt của hắn, tròng trắng chiếm hết toàn bộ nhãn cầu, khiến người ta vừa nhìn là biết không phải con người.

Sở Thiên lập tức cho Bạch Minh Hi một cái ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu hắn câm miệng.

Thủ tục quả nhiên vô cùng thuận lợi, Sở Thiên hào phóng cho ra vật tư tương ứng, còn cho thêm người nọ một bao thuốc lá hiệu Trung Hoa. Nhìn thấy thuốc lá, người nọ lập tức cười đến toe toét, một bộ vẻ mặt giàu to rồi.

Vì thế, trước khi mấy người Sở Thiên vào thành, còn tặng kèm một cái tin tức. Là tin về tinh hạch. Hắn ngầm nhắc nhở Sở Thiên vài ngày, nếu như gặp được tang thi, thì hãy thu hoạch tinh hạch trong đầu chúng nó, chính phủ hiện tại đang thu thập loại này, có thể ở cửa hàng thuộc chính phủ đổi nó lấy vật tư.

Loại hình thức đổi này là một tuần trước vừa mới thiết lập, trước mặt chỉ được truyền trong vòng dị năng giả, phần lớn người thường còn chưa biết.

Cuối cùng thuận lợi, mấy người Sở Thiên nhận được thẻ màu cam, dù sao không có tính sẽ ở lâu. Dàn xếp ổn thỏa chiếc xe, mấy người lúc này mới bước chậm trên đường cái bên trong căn cứ Lê Minh.

“Kỳ lạ, nhìn hành động của những người An gia, bọn họ hẳn là từ sớm đã chú ý tới sự tồn tại của tinh hạch, sao bây giờ mới bắt đầu thu gom?” Bạch Minh Hi đầy bụng nghi vấn.

“Không hề kỳ lạ.” Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài: “Đừng quên, căn cứ Lê Minh này có trụ cột là gì. Bọn họ là người chạy nạn từ phía Nam đến, sau mạt thế phần lớn thời gian đều tốn trên đường lên Bắc, căn bản không có khả năng so kịp với căn cứ Kinh Đô và căn cứ Khải Quang. Nhận được tin tức cuối cùng cũng hết sức bình thường.”

“Vậy, đây chẳng phải chứng tỏ, người đưa tin tức của An gia, đã đến Kinh Đô?” Bạch Minh Hi lại hỏi.

Sở Thiên lắc đầu: “Khó mà nói. Đám người đầu tiên Vệ Lí phái đi đã gặp nạn trong rừng, ngoại trừ hai người mất tích, những người còn lại đều đã chết hết. Về phần, hành động mà hắn làm sau khi rời khỏi căn cứ của chúng ta, cái này không biết. Vả lại, có lẽ bọn họ có con đường truyền tin khác không chừng. Nói tóm lại chúng ta phải về kinh đô mới biết rõ ràng.”

Hai người cứ như thế nhỏ giọng nói chuyện một hồi, khi hoàn hồn đoàn người đã trở thành tiêu điểm trên đường.

Mấy người giống như quý công tử đi dạo trên đường cái, phía sau còn có một quái nhân và một đứa nhỏ đi theo, khiến người ta chú ý nhất chính là hai con hổ uy phong lẫm lẫm.

Rất nhiều người chủ động tránh đường, trốn ở một góc của ngã tư đường khe khẽ nói nhỏ.

Hai bên đường vô cùng tan hoang, một chút cũng không giống như một cái thành phố, hết thảy thoạt nhìn đều sụp sụp sệ sệ bám đầy bụi đất, không có tí màu sắc gì cả.

Nơi này hình như là nơi trốn yêu thích của mấy người không dám trực diện nhìn thẳng bọn họ.

Nhưng mà, càng đi về phía trước, cảnh tượng liền dần biến hóa.

Trên đường nhiều người hơn, ăn mặt cũng dày hơn, nhìn thấy mấy người tuy rằng tránh né, nhưng chưa đến nỗi trốn trong bóng râm.

Đi về phía trước nữa, thành này như sống lại vậy, có bộ dạng phồn hoa trước mạt thế. Cửa hàng gốc trên đường phố cũng được sửa sang lại, bốn phía dựng sạp hàng, có hoa lệ có đơn sơ, bán đủ loại hàng hóa.

Phần lớn là một số vật dụng hằng ngày, không thấy bán thức ăn, nhưng trái lại ai cũng lấy thức ăn đã đổi đồ.

Trước mắt, tiền không còn giá trị, thức ăn, đại khái chính là loại tiền được hoan nghênh nhất đi.

Hiện nay lưu hành nhiều nhất chính là một loại bánh hình tròn màu xanh. Thứ này lão Chu từng nhắc tới, nghe nói là một loại hỗn hợp của một loại thực vật biến dị có thể ăn với một số hoa màu khác tạo thành, tỉ lệ đại khái là 80% thực vật biến dị trộn với 20% hoa màu không biết tên nào đó, không có gì đáng chú ý, có cái gì thì trộn cái đó.

Bởi vì loại thực vật biến dị nay có thể trồng sau mạt thế, hiện nay loại bánh này đã trở thành khẩu phần lương thực chủ yếu của mọi người trong căn cứ.

Một bao mỳ gói có thể đổi năm cái bánh này, loại bánh này rất chắc bụng, năm cái đủ cho một người đàn ông trưởng thành ăn một ngày.

Phụ nữ và trẻ em ăn ít, hai ba cái đã đủ cho một ngày.

Về phần các loại thuốc lá rượu bia vân vân, đều là xa xỉ phẩm, chỉ có ở các cửa hàng do chính phủ mở, hơn nữa, chỉ có dị năng giả và người có quyền thế mới có thể mua.

Toàn Hiểu Vũ có chút tò mò, lôi kéo Lí Nam đi dạo khắp nơi, lại rất thất vọng trở về. Nhưng phần lớn những thứ đó đều được đào ra từ trong đống đổ nát, không gì thú vị cả.

Toàn Hiểu Vũ khó có được lộ ra vẻ tò mò và tính trẻ con một lần, rồi lại thất vọng trở về, Sở Thiên đành phải xoa xoa đầu cậu: “Lát nữa mang em đi cửa hàng của chính phủ bọn họ, có lẽ sẽ có thứ gì đó thú vị. Nơi này không có, Kinh Đô sẽ có.”

Toàn Hiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, cũng không có nói gì, ở phía sau dẫn Tạ Minh Hiên và Lí Nam đi.

Đi tiếp về phía trước, đột nhiên xung quanh trở nên xa hoa trụy lạc hơn, tuy rằng không có đèn nê ông như trước mạt thế, nhưng mà khu phố xung quanh cũng lộ ra vài phần xa hoa.

Kiến trúc ở hai bên khu phố được làm sạch sẽ, các cửa hàng đang mở rộng cửa, có rất nhiều người đứng ở trước cửa cả trai lẫn gái, bọn họ đều vô cùng trẻ tuổi, thậm chí còn có trẻ con.

So với những con người mệt mỏi toàn thân dính đầy tro bụi trước đó, bọn họ ăn mặc sạch sẽ tinh tế hơn, mặt cũng sạch sẽ, tóc cũng gọn gàng.

Màu sắc mà thành phố này mất đi thoạt nhìn đều tụ lại trên người bọn họ vậy, đủ loại quần áo đẹp chỉ có trước mạt thế mới có, khiến cho toàn khu phố này như sống lại vậy.

Nhưng mà, loại sống lại này, lại lộ ra một cỗ vị đạo xa hoa lãng phí mục rữa.