Tạ Minh Hiên vốn là bởi vì đói bụng nên mới chạy đi săn thú, chỉ là không nghĩ tới
“Con mồi” kia cư nhiên là Sở Thiên!
Tạ Minh Hiên sẽ không chủ động công kích nhân loại. Nhưng mà sau khi Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy dị hóa trên nửa phần thân thể của Sở Thiên xong, cậu liền hiểu được nguyên nhân Tạ Minh Hiên công kích Sở Thiên.
Đại khái là sau khi Sở Thiên dị hóa sinh ra tin tức tố khiến Tạ Minh Hiên cho rằng hắn là loài thú biến dị. Tạ Minh Hiên dù sao cũng là tang thi, hắn không biết dùng con mắt để phân biệt giống loài.
Lúc này, “Con mồi ” của hắn bị Toàn Hiểu Vũ đoạt lấy phỏng chừng đang rất đói bụng đi.
“Ta thả ngươi đi ra ngoài săn thú, chớ đi quá xa, ta ở chỗ này chờ ngươi trở về.”
Toàn Hiểu Vũ bơi tới gần bờ ân cần dạy bảo Tạ Minh Hiên một phen, không biết vì cái gì, Tạ Minh Hiên đối với lời nói của những người khác không hề có phản ứng, nhưng lại chỉ nghe hiểu được lời của Toàn Hiểu Vũ.
Dặn dò xong Toàn Hiểu Vũ lúc này mới đem Tạ Minh Hiên thả ra ngoài không gian, mặc cho hắn lại một lần nữa đi săn kiếm ăn.
Nhờ có Tạ Minh Hiên mở lời, hiện tại hai người không còn trầm mặc nữa, chờ Toàn Hiểu Vũ bơi trở về bên cạnh Sở Thiên, Sở Thiên bắt đầu chậm rãi kể ra những chuyện trong ba tháng qua.
Ba tháng trước, cái ngày mà J thị bị hủy diệt.
Trước khi mọi người bị nhấn chìm trong đàn quái vật, Sở Thiên đã bị một con chim to bắt lên không trung.
Bởi vì bị bắt lên cao như thế nên khi trông thấy ba người Toàn Hiểu Vũ sắp bị đàn chim nhấn chìm, dưới sự sốt ruột và lo lắng, hắn đã dốc hết toàn lực phát ra một sóng công kích cuối cùng.
Sau đó hắn liền hoàn toàn mất đi tri giác.
Chờ hắn tỉnh lại, toàn thân lại đau đến mức không thể nhúc nhích, hẳn là vì bị rơi từ trên cao xuống làm gãy xương.
Sở Thiên trợn tròn mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, là một khu rừng xa lạ. Bốn phía đều bị những loại thực vật to lớn bao trùm, có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, ngước mắt nhìn lại cũng là một mảnh xanh biếc, không thấy đầu nguồn nước đâu cả.
Sở Thiên gian nan vặn vẹo cái cổ, lúc này mới biết, mình đang nằm trên một đoạn thân cây bị đứt đoạn, bởi vì mạt thế nên thực vật biến dị, chúng nó cũng trở nên to lớn và cường tráng, cành lá rậm rạp hình thành nên một cái lưới lớn, hắn đoán, đây là nguyên nhân tại sao hắn không bị ngã chết.
Đại khái là gãy xương, Sở Thiên đưa tay chạm lên lòng ngực đau buốt, xương sườn bên trái một hồi đau nhức, chân trái cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Trong đầu hỗn loạn mê man như là bị đào ra một khoảng không vậy, Sở Thiên nhớ đại khái trong lúc một kích sau cùng của hắn tạo thành, hắn cảm nhận được dị năng lại muốn thăng cấp, nhưng mà cũng vào lúc đó, năng lượng trong cơ thể hắn hết sạch.
Phúc bất trùng lai
(May mắn không đến nhiều lần.), hoạ vô đơn chí
(Họa không chỉ đến một lần.), câu này của người xưa quả nhiên không sai.
Sở Thiên còn chưa nghĩ ra cách để tự mình đứng dậy xử lý vết thương một chút thì lá cây dưới thân hắn bỗng nhiên mãnh liệt lay động giống như có sinh mệnh vậy bắt đầu co rút lại.
Vì thế men theo khe hở, Sở Thiên lần thứ hai bị rơi từ trên cao xuống.
Thì ra đây vốn không phải đất bằng mà là do những nhánh cây khô tạo thành, từ trên này rơi xuống lần nữa, Sở Thiên nghĩ thầm, cái này sẽ không đơn giản chỉ là gãy xương.
Cảm giác đau đớn không hề truyền đến, Sở Thiên chỉ cảm thấy mình ngã vào trong một đống bùn lầy, câu nói “may quá” còn chưa kịp ra khỏi miệng chỉ thấy một bóng đen đánh về phía hắn.
Sở Thiên lập tức cảm giác được nguy hiểm, vì thế cũng mặc kệ thương tích trên người dùng sức lăn qua một bên, tránh được lần tập kích đầu tiên của bóng đen.
Nhưng mà phản ứng của bóng đen rất nhanh, xoay người một cái cấp tốc cắn lấy chân trái của hắn.
Cảm giác đau đớn khiến trước mắt Sở Thiên gần như biến đen, năng lượng hết sạch và thân thể bị thương khiến hắn không có năng lực phản kháng.
Rất nhanh, hắn liền cảm giác bản thân bị quăng lên cao vậy, không sai, đầu tiên là bị cắn chân sau đó giống như xé rách thức ăn vậy, bị quăng lên cao.
Trong nháy mắt Sở Thiên thấy rõ ràng thứ đã tập kích hắn, bề ngoài giống như một con rắn mối vậy, bốn chân chấm đất, nhưng toàn thân lại được bao phủ bởi lớp da dày như áo giáp, cái miệng nhọn và thân thể chẳng hề cấu thành một tỉ lệ nào cả.
Lúc này Sở Thiên cũng hiểu được nguyên nhân bản thân bị tập kích — thứ hắn đè lên không phải là vũng bùn, mà là một cái trứng! Phỏng chừng là trứng do thứ kia sinh ra, kết quả bị Sở Thiên đè dẹp.
Bất quá thứ này hình như không phải là sinh vật ăn thịt, sau khi quăng Sở Thiên vài cái, có lẽ nó đoán mình cắn không đủ mạnh, vì thế quăng Sở Thiên xuống lại táp tới cánh tay bên trái của hắn.
Sở Thiên mất đi năng lực phản kháng, dưới loại tình huống tránh cũng không thể tránh này chỉ có thể chịu trận.
Lúc này cứu mạng của hắn cư nhiên là một con cự mãng.
Con cự mãng kia đại khái thừa dịp rắn mối không chú ý liền hút lấy cái trứng bị Sở Thiên đè dẹp thành nước kia.
Sau khi con rắn mối phát hiện lại giận dữ cực độ, buông tha cho Sở Thiên đã nửa chết nửa sống đánh tới con cự mãng. Nó tựa hồ không có thanh đới mặc cho đang phẫn nộ cực kỳ, cổ họng cũng chỉ phát ra tiếng không khí “hồng học”.
Thấy quái vật ném mình qua một bên, Sở Thiên ẩn nhẫn hồi lâu rốt cục quơ được cơ hội cũng cố bỏ qua vết thương lộn nhào thoát ly khỏi chiến trường, tìm một nơi bí mật trốn vào.
Kỳ thật, hắn biết trốn như vậy cũng không được bao lâu chờ chiến cuộc bên kia chấm dứt, con quái vật kia sớm muộn gì cũng có thể tìm tới, vô luận là rắn mối hay cự mãng bên nào thắng thì đối với hắn cũng chẳng có lợi ích gì cả.
Sở Thiên trốn ở trong một cái hố đất tự nhiên bên cạnh cái cây, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình. Cũng may tay phải còn vẹn toàn, nhưng khi đυ.ng phải hai cái bao trong quần áo.
Hắn nhớ ra, đó là trái cây mà hắn lấy từ trong không gian của Hiểu Vũ để nghiên cứu. Chỉ là, cho tới nay mọi chuyện cứ ùn ùn kéo đến, nên không có thời gian để đi nghiên cứu, thứ này vẫn đặt trong người hắn.
Hắn gian nan mà đem trái cây từ trong quần áo lấy ra. Trải qua một phen gây sức ép này, trái cây đã bị nứt, nhưng cũng may không có bị nát vụn, sau khi vỏ ngoài trái vỡ ra lộ ra thịt quả màu đỏ bên trong, mềm mại giống như thịt dưa hấu vậy, lúc này bởi vì bị nứt ra mà có chút nước men theo cổ tay của Sở Thiên chảy xuống.
Sở Thiên đưa tay tới gần miệng mình liếʍ một ngụm.
Ngọt!
Sau đó hắn liền không chút do dự đem trái cắn trong miệng, không chút do dự!
Như bây giờ với cảnh chết chóc có gì khác nhau? Còn suy nghĩ nhiều làm gì? Trước ăn no bụng rồi nói sau!
Sở Thiên hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, bởi vì hắn rất nhanh liền phát sốt, có lẽ là bởi vì miệng vết thương bị lây nhiễm, có lẽ là bởi vì con quái vật kia cắn xé, cảm giác nóng cháy như bị lửa thiêu rất nhanh liền lan rộng ra toàn thân hắn.
Quá trình này cũng không phải không cảm giác, Sở Thiên tình nguyện bản thân lúc này ngất đi còn hơn!
Cái loại cảm nóng này không giống như cái nóng bình thường mà là loại cảm giác giống như có ngàn vạn con kiến gặm cắn mỗi một tấc thịt trên người vậy, cắn xé từng chút một, so với lăng trì còn đau đớn hơn vạn phần.
Sở Thiên cắn chặt hàm răng, cứng rắn chịu đừng, đau đớn như thế giằng co thật lâu thật lâu, lâu đến mức Sở Thiên hận không thể lập tức chết đi.
Dần dần, đau đớn biến thành chết lặng, sau khi đau đến một mức độ nhất định nào đó, Sở Thiên cũng không cảm thấy đau đớn nữa. Trong nháy mắt hắn cảm thấy tinh thần lực của bản thân như đang bốc hơi.
Ý thức của hắn bay tới một cái thất thải không gian, nơi đó mênh mông cái gì cũng không có nhưng lại khiến Sở Thiên cảm thấy ấm áp và an toàn, cuối cùng hắn ngủ say ở trong này.
Trong rừng cây Sở Thiên nửa nằm ở trong hố cây vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết vậy.
Nhưng mà thân thể hắn lại biến hóa với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Những vết thương vốn nằm khắp nơi trên cơ thể bắt đầu khép lại, chậm rãi khép lại.
Cuối cùng, làn da gồ lên, những phiến lân giáp kiên cố chui ra từ bên trong, rồi bao trùm lên toàn thân.
Sau khi rắn mối thuận lợi đem cự mãng cưỡng chế di dời trở về, nó cũng không có quên kẻ thù đã gϊếŧ chết con nó, ở nơi Sở Thiên bỏ đi tìm kiếm hồi lâu.
Rất nhanh nó liền trông thấy trong hố cây có bóng người.
Rắn mối nhảy lên định đánh tới chỗ Sở Thiên lần nữa, nhưng mà khi gần tới mục tiêu thì lại ngây ngẩn cả người, nó cẩn thận ngửi trên người Sở Thiên, nghi hoặc cực kỳ.
Nó lại quanh quẩn xung quanh một vòng, cuối cùng thì bỏ đi. Quả trứng nó chuẩn bị ấp lần hai đã không còn, kẻ thù cũng biến mất, nó cũng nên đi thôi.
Khi Sở Thiên mở mắt lần nữa tình huống hoàn toàn khác biệt với lần đầu tiên.
Hắn cảm thấy tinh lực toàn thân dồi dào, tràn ngập sức lực, hơn nữa, những nơi bị thương vốn nên cảm thấy đau thì giờ đã không còn cảm thấy đau nữa.
Chẳng qua khi hắn thấy rõ thân thể mình thì thở dài một hồi.
Hắn biết, bản thân dị hóa. Quả nhiên tìm được đường sống trong chỗ chết cũng không phải không cần trả giá.
Hắn sờ sờ thân thể bị lân giáp bao trùm, hắn của lúc này chỉ sợ càng giống quái vật hơn con rắn mối kia.
Cái ngoại hình phi nhân loại này muốn nói Sở Thiên trong lòng không hề xúc động đương nhiên là không có khả năng, này quả thật khiến cho Sở Thiên có chút khó chịu, nhưng, cũng may là còn sống, không phải sao? Hắn tự an ủi bản thân.
Đương nhiên, như vậy cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất ở thời điểm này, cái con cự mãng chiếm giữ trên cành cây sau khi nhìn chằm chằm Sở Thiên một hồi lâu liền quay đầu bỏ đi.
Này đại khái chính là con cự mãng ngày hôm đó trộm ăn trứng của rắn mối đi, Sở Thiên nghĩ thầm, xem ra, nó đối với cái loại toàn thân phủ đầy lân giáp như hắn là không hề có hứng thú.