Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 63: Chiến lược đã thay đổi toàn bộ

Nếu đã xảo trá không được, liền suy nghĩ xem có thể mạnh bạo cướp đoạt hay không.

Chỉ là, nếu như đổi thành ngày trước, dị năng giả của họ không bị tổn hại, bọn họ có thể còn đủ khí phách, hiện tại, cũng không cần phải do dự ngập ngừng như thế này.

Mà Viên Thiệu Hoa thì nhớ kỹ trong đội của đối phương có người có thể khống chế người khác, tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có can đảm đi thử thêm lần nữa.

Bởi vậy mặc kệ Ôn Đồng xúi giục như thế nào, chung quy hắn cũng không chịu xuất đầu. Hắn tuy rằng là hoàn khố*?(Công tử bột), nhưng không đồng nghĩa là hắn khờ.

Vì thế tràng diện trong nháy mắt căng thẳng, lúc này, có một người đi tới cười với Tiêu Tử Nhiên, nói: “Đã lâu không gặp, luận bàn một chút đi, xem thử anh có tiến bộ hay không.” Thái độ tuy rằng khách khí, thế nhưng trong lời nói là chứa đựng sự kiêu ngạo, “Xem thử anh có tiến bộ hay không” Quả thực rất khinh người.

Người có thể nói với Tiêu Tử Nhiên như vậy, đương nhiên là mộc hệ dị năng giả mà mười ngày trước đã từng giao đấu với Tiêu Tử Nhiên

—— Bùi Thiên Hành.

Mười ngày trước Tiêu Tử Nhiên dựa vào tinh hạch miễn cưỡng đánh ngang tay với Bùi Thiên Hành, mười ngày sau, đồng dạng nhờ tinh hạch, tốc độ thăng cấp của Tiêu Tử Nhiên rất nhanh, hắn mới vừa lên tới cấp 3 hậu kỳ, nghe thấy lời đề nghị này, nhất thời cũng nóng lòng muốn thử.

Cho nên, lời của Bùi Thiên Hành vừa kết thúc, chỉ thấy ba nhánh cây trực diện vọt tới hướng của hắn.

Phản ứng của Bùi Thiên Hành rất nhanh, cũng phóng ra bốn nhánh cây cản lại, trong số đó, còn có một nhánh nương theo khe hở đánh úp Tiêu Tử Nhiên.

Hai người bất thình lình động thủ, khiến người chung quanh bất ngờ không kịp phòng ngự, thậm chí Lôi Sư còn chưa kịp ngăn cản.

Viên Thiệu Hoa há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không lên tiếng, trong vài ngày này, hắn đã phát hiện ra, Bùi Thiên Hành này càng ngày càng không chịu khống chế của hắn. Mà cố tình Bùi Thiên Hành lại có thực lực cường đại, ở bên ngoài căn cứ hắn không dám tùy tiện chọc giận Bùi Thiên Hành,

Vì thế mấy người bọn họ hai mặt nhìn nhau —— đánh hay không đánh?

Tên bác sĩ gần đây cũng càng ngày càng tùy hứng! Sở Thiên đau đầu xoa xoa trán. Trước kia khi Sở Thiên mặc kệ mọi chuyện, tên bác sĩ vẫn vui lòng động não, nhưng mà gần đây hắn ta làm việc luôn có một luồng cảm xúc như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thật giống bộ dạng của Toàn Hiểu Vũ khi bị người ta chọc cho nóng nảy.

Bên này vừa động thủ, mọi người đều bắt đầu khẩn trương, nhóm dị năng giả của tiểu đội Lôi sư nhất thời tụ tập lại một chỗ. Dị năng giả bên này cũng vậy, tức thì hình thành cảnh tượng hai quân đối chọi nhau, giống như chạm vào là nổ ngay.

Dựa theo suy nghĩ của Sở Thiên là không muốn đánh nhau, hắn không hề muốn đem sức chiến đấu lãng phí ở chỗ này.

Nhưng mà, tiểu đội Lôi gia có người đột nhiên hô to: “Đánh tới! Bọn họ muốn cướp vật tư, mọi người cùng lên a!”

Nói xong, lập tức liền có mấy hỏa cầu mang theo băng nhận bay tới Tả Lực cách bọn họ gần nhất.

Phản ứng của Tả Lực một chút cũng không chậm, một cái lắc mình tránh đi, phản thủ một cái lôi kích, liền xông lên đánh trực diện tên đã hô to kia.

Tên đó là một khuôn mặt xa lạ, cũng không phải người trong thánh đường, có lẽ là sau này ở dọc đường gia nhập vào tiểu đội Lôi gia.

Bọn họ vốn là ngửi được mùi thức ăn nên chạy tới, thấy đám người Lôi Sư và đối phương ma ma chít chít nửa ngày cũng chưa có kết quả, đã sớm tâm sinh ác ý.

Hắn mang theo người của mình gia nhập tiểu đội này chỉ mới ba ngày, vốn có tâm tư muốn xài ké vật tư, làm gì mà chú ý nhiều như thế.

Mắt thấy Tiêu Tử Nhiên đột nhiên ra tay, vì thế dứt khoát mượn cơ hội sinh sự, đối phương cùng lắm chỉ có hơn hai mươi người, người bên mình cộng thêm người thường cũng có năm sáu mươi người, hắn thật sự không rõ đám người Lôi Sư tại sao phải nói nhiều như vậy.

Thế nhưng, hắn rất nhanh liền hiểu được lý do!

Khi hắn nghiêng mình né tránh lôi kích của Tả Lực, còn chưa kịp tuyên bố công kích lần thứ hai, liền cảm thấy được cái đầu đau như búa bổ, sau đó trực tiếp gục xuống.

Thời điểm hắn ngã xuống, điều duy nhất hắn trông thấy, là khuôn mặt của một người đàn ông thoạt nhìn hết sức nho nhã với đôi mắt lạnh như băng kia.

Hắn đột nhiên ngã xuống, mà hai người bạn của hắn cũng chịu ảnh hưởng, bọn họ kinh ngạc nhìn phía hắn, thân hình nhất thời bị kiềm hãm, vì thế, hai người kia, một người bị lôi kích của Tả Lực đánh trúng, trong nháy mắt ngã xuống không ngừng co quắp, người còn lại thì trực tiếp bị lính đánh thuê bên cạnh Tả Lực dùng băng tiễn bắn xuyên tim.

Những người không có sức chiến đấu bên Tiêu Tử Nhiên đã cảnh giác triệt để lui về phía sau xe, lấy súng ống ra, dị năng giả cũng bày tư thế tùy thời chiến đấu.

Người thường trong tiểu đội Lôi gia vẫn đang mờ mịt, mà dị năng giả khác bị máu tươi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dưới tình huống không có mệnh lệnh có người nhịn không được cũng ra tay.

Thời gian dài lưu vong và chiến đấu, làm cho nội tâm bọn họ vẫn luôn bị vây trong trạng thái buộc chặt, một khi có biến động nhỏ liền cho rằng bản thân đang bị đe doạ.

Bọn họ vừa động liền lập tức bị người của tiểu đội Tiêu Tử Nhiên tàn nhẫn phản kích, nhóm người phản kích có tổ chức hơn nữa không lưu tình chút nào, cứ thế một vòng, tiểu đội Lôi gia lại có hai người ngã xuống.

Mà người bên tiểu đội Tiêu Tử Nhiên phối hợp với nhau, không có ai bị thương.

“Dừng tay! Các người mau dừng tay! “Lôi Sư tức khắc hô to, theo tiếng kêu gào của hắn, tiểu đội Lôi gia lại có thêm một đội viên ngã xuống.

Bên kia tên bác sĩ và Bùi Thiên Hành đang chiến đấu ác liệt, dưới chân hai người bọn họ thực vật điên cuồng sinh trưởng, cuối cùng hình thành nên một quả cầu hình trứng to lớn, đem hai người bọc ở bên trong.

Hiện tại chỉ có thể nghe được thanh âm đánh nhau truyền đến, không thể nhìn thấy bóng dáng hai người.

“Lôi đội trưởng, sao anh không động thủ? Gia đội trưởng đâu?” Sở Thiên lạnh lùng hỏi, khóe miệng mang theo dáng cười mỉa mai.

“Chúng tôi không phải đến để đánh nhau với các người, chúng tôi chỉ là muốn — —” Lôi Sư chịu đựng cơn giận dữ nói, hắn quả thật là không muốn cùng bọn họ đánh nhau, mười ngày này quá mệt mỏi, bọn họ càng cần nữa nghỉ ngơi, hồi sức và bổ sung vật tư, hắn muốn nói rõ ràng nhưng bị Sở Thiên cắt ngang.

“Không cần giải thích, không muốn nghe, chúng tôi không ai muốn thấy các người, hoặc là đánh nhau, hoặc là lập tức dẫn người cút.” Tên bác sĩ không có mặt, Sở Thiên đành phải tiếp tục diễn theo phong cách của tên bác sĩ.

“Các người đừng có khinh người quá đáng!” Gia Luân Hủ thanh âm trắc trắc nói, ngầm phóng vài cái gai đất từ dưới lòng bàn chân của đám người Sở Thiên đâm ra. Hắn là muốn đánh nhau, từ lúc ở trong thánh đường, hắn đã nghẹn một bụng khí.

Bọn họ liên tiếp chịu thiệt dưới tay Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên, mà Toàn Hiểu Vũ lại có thể lạnh nhạt đối với người đã từng là tình nhân là hắn, hơn nữa mỗi ngày cùng tên nhãi ranh Sở Thiên này suốt ngày dính với nhau!

Hắn từ sớm đã muốn ra tay! Thế nhưng bởi vì Lôi Sư, bởi vì lý niệm của Lôi Sư, hắn cũng không nhịn được cũng phải nhịn, hóa trang bản thân là một người tốt, là chúa cứu thế, cứu tế người thường, toàn thân không vết nhơ!

Nhưng mà, hôm nay hắn không muốn nhịn! Mười ngày này hắn chịu đủ chuyện Lôi Sư không ngừng thu lưu người thường, chịu đủ chuyện vật tư mà mình vất vả giành được lại bởi vì những người thường kia mà không ngừng tiêu hao, nghèo túng đến độ phải đi van xin người khác trợ giúp vật tư.

Chính bản thân hắn vài ngày không được ăn no! Đội viên càng ngày càng nhiều, Lôi Sư liền giảm số lượng thức ăn phân phát, mà ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.

Mà Ôn Đồng, từ lúc gặp tên Viên Thiệu Hoa kia, liền đối với hắn xa cách, hăng hái nịnh hót tên nhãi kia. Hắn thấy tên này có giá trị lợi dụng cao nên cũng cường ngạnh ép bản thân phải nhịn xuống.

Nhịn quá lâu rồi, hắn không muốn nhịn nữa! Cơ hội ngày hôm nay đến thật đúng lúc!

“Cẩn thận!” Thanh âm trầm thấp của Toàn Hiểu Vũ vang lên, ôm lấy Lí Nam nhảy một cái, nhảy ra sau xe của đồng đội bên cạnh, đem Lí Nam thả xuống, lại xoay người một cái, mũi kiếm nhắm thẳng Gia Luân Hủ.

Sở Thiên là dị năng giả hệ tinh thần nhưng không đồng nghĩa thân thủ của hắn không tốt, từ sớm đã phát hiện nguy hiểm hắn xoay người một cái nhảy lêи đỉиɦ xe phía sau, đồng thời phóng ra một công kích.

Tràng diện hiện tại chân chính mất khống chế!

Cuối cùng, Lôi Sư và Âu Dương Cảnh không hề động thủ, cũng không thể không gia nhập cuộc chiến.

Sở Thiên phóng công kích, nhưng không phải nhằm vào Gia Luân Hủ, người vừa ngã xuống kia chính là —— Ôn Đồng! Không gian dị năng giả của đối phương, người chịu trách nhiệm cho hy vọng sinh tồn của mọi người.

Trước khi Ôn Đồng ngã xuống, còn đang tìm kiếm sự che chở của Viên Thiệu Hoa, còn đang xúi giục Viên Thiệu Hoa ra tay, sau đó, hắn liền mở to hai mắt nhìn, thẳng tắp ngã ngửa về phía sau. Có thể, vào thời điểm kia, hắn còn đang ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp đi!

Sở Thiên tránh thoát công kích nhìn Ôn Đồng đã chết, thanh âm lạnh như băng mà nhẹ nhàng nói một câu: “Không gian dị năng giả chết, vật tư bên trong không gian cũng không tuôn ra nha!”

Ôn Đồng chết rồi, khiến Viên Thiệu Hoa lập tức hiểu được, cái người đáng sợ kia ra tay! Mấy ngày này hắn vội vàng chạy trốn và nịnh hót của Ôn Đồng, khiến hắn quên nói cho những người đó nghe, trong đội của Tiêu Tử Nhiên có một người đáng sợ có thể không chế người khác.

Lúc này hắn hiểu được, người kia không chỉ có thể tùy tiện khống chế người khác, còn có thể gϊếŧ chết một người trong im lặng.

Co được dãn được là ưu điểm lớn nhất của Viên Thiệu Hoa, cho nên hắn quyết định thật nhanh, lập tức quỳ rạp trên mặt đất hô to: “Tôi đầu hàng tôi đầu hàng đừng đánh tôi, tôi và bọn họ không phải cùng một giuộc! Các người đừng tổn thương tôi!”

Những người khác đều tìm được đối thủ của mình, đánh nhau kịch liệt chiến ý dày đặc, người rãnh rỗi nhất chỉ có Sở Thiên, hắn lạnh lùng liếc nhìn Viên Thiệu Hoa một cái, quả nhiên không tiếp tục để ý hắn ta nữa, tùy ý hắn ta quỳ rạp trên mặt đất.

Thậm chí ngay cả hai gã dị năng giả còn lại của Viên Thiệu Hoa cũng len lén lại đây kéo hắn ta rời khỏi chiến cuộc, Sở Thiên cũng không có để ý tới bọn họ.

Hai người kia từ sớm đã được Bùi Thiên Hành phân phó, nói nếu đánh nhau thì cứ chạy trốn trong đám người thường là được, đừng tham dự bất kỳ cuộc chiến đấu nào, bọn họ ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi bên kia bắt đầu đánh nhau, bọn họ quả nhiên phát hiện, thế công của đối phương tuy rằng mạnh, nhưng không chủ động công kích người thường. Mãi đến khi Viên Thiệu Hoa quỳ ở đó hô to, lại không thể vứt bỏ người kia, bọn họ chỉ đành xuất hiện kéo Viên Thiệu Hoa quay về trong đám người.

Đám người kỳ thật đã có một chút hỗn loạn, có một số người bắt đầu mờ mịt chạy trốn không mục đích. Có người lái xe bỏ chạy theo một phương hướng không rõ.

Thế nhưng càng nhiều người thường phát hiện bọn họ không bị công kích thì lựa chọn ở đứng qua một bên quan sát.

Lúc này, từ nơi xa xa lại xuất hiện một hồi khói bụi cuồn cuộn, rất rõ ràng lại có thêm một đoàn xe chạy về bên này.

Công kích Toàn Hiểu Vũ đối với Gia Luân Hủ từng bước ép sát, khi đối mặt với khuôn mặt quen thuộc kia, cảm xúc cừu hận chôn sâu dưới đáy lòng từng chút từng chút bị kích phát.

Khi Gia Luân Hủ bễ nghễ cao cao tại thượng nhìn cậu bằng nửa con mắt, khi ánh mắt lạnh lùng mang theo chế nhạo của Gia Luân Hủ nhìn cậu bị nhấn chìm trong đàn tang thi, khi hắn ở trong thánh đường giả mù sa mưa nhưng trong mắt đầy ác ý, từng cái từng cái hiện lên trong đầu Toàn Hiểu Vũ như những thước phim chiếu chậm.

Gϊếŧ hắn! Dùng kiếm đâm thủng trái tim hắn! Dùng máu tươi của hắn để từ biệt với quá khứ!

Chẳng biết như thế nào, loại ý niệm như vậy chợt sinh sôi trong lòng Toàn Hiểu Vũ.

Kỳ thật cậu và Gia Luân Hủ đấu với nhau, thoạt nhìn cậu có phần thê thảm, cách đánh gần như không hề phòng ngự, hơn mười lần để gai đất sượt qua người.

Làn da lần lượt bị cắt qua, máu tươi trong nháy mắt thấm đẫm miệng vết thương. Cả người thoạt nhìn vết thương chằng chịt.

Thế nhưng Toàn Hiểu Vũ lại không chút để tâm, ý niệm trong lòng điên cuồng sinh sôi, thúc giục cậu từng kiếm nhắm thẳng Gia Luân Hủ mà chém.