Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 56: Thảm liệt

Mười phút trôi qua, tất cả mọi người dần dần không còn khí thế mãnh liệt như ban đầu, tang thi lại giống như tre già măng mọc.

Chúng nó không có trí tuệ, không sợ chết. Chúng nó không sợ mệt mỏi, không kiệt sức, chẳng sợ cho dù là giây phút cuối cùng chúng nó vẫn nhe răng trợn mắt muốn tiếp cận thức ăn của chúng nó.

Đã có tang thi bổ nhào vào lưới thực vật, có con xé, có con cắn, có con thì mưu đồ vượt qua cái lưới lớn.

Tiêu Tử Nhiên vừa gia cố lưới thực vật, vừa chỉ huy hai nhánh cây quen thuộc không ngừng quất bay tang thi.

Nhưng mà, tang thi lại càng ngày càng nhiều, số lượng không chút suy giảm, chúng nó trùng kích phòng tuyến càng ngày càng mãnh liệt.

Nhóm dị năng giả phóng dị năng như giọt nước rơi vào biển rộng vậy, nhanh chóng bị đàn tang thi cắn nuốt. Có lẽ, công kích của bọn họ quả thật để lại rất nhiều thi thể, nhưng mà, con chết đi vĩnh viễn không nhiều bằng mấy con còn sống.

Mọi người đã không nhớ nỗi mình đến tột cùng đã gϊếŧ chết bao nhiêu tang thi, chỉ biết trước lưới thực vật thi thể của chúng nó đã xếp thành núi nhỏ, không ít hỏa cầu của hỏa hệ dị năng giả dính trên xác tang thi.

Nhưng mà thoạt nhìn, số lượng của chúng nó không hề giảm bớt. Mấy người hệ cận chiến đã nhào tới trước lưới thực vật, nương theo sự che chở của lưới, bắt đầu chém gϊếŧ cá lọt lưới. Toàn Hiểu Vũ đương nhiên cũng là một trong những người đó. Vừa chém gϊếŧ vừa phóng hỏa cầu vào đàn tang thi.

Trong bàn tay của các dị năng giả đều xuất hiện bạch quang, đó là hiện tượng khi hấp thu năng lượng trong tinh hạch.

Lại mười lăm phút trôi qua. Trên trán mọi người toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu. Lí Nam và Lục Trung Hạ, không ngừng tinh lọc tinh hạch, đó là trữ hàng cuối cùng của Toàn Hiểu Vũ.

Sau đó, lại đem chúng nó phân phát cho các dị năng giả.

Sở Thiên khống chế vài tang thi đi cắn xe đồng bạn của chúng nó. Nhưng mà số lượng tang thi quá khổng lồ, tang thi mà hắn không chế không quá một phút đã bị đồng bạn của nó xé xác, Sở Thiên cũng không khỏi cười khổ, hắn phát hiện, dị năng của hắn đối phó với nhân loại là lợi khí! Muốn đối phó với số lượng tang thi như thế này, hiện tại cấp bậc vẫn chưa đủ!

Qua thêm năm phút. Mọi người đã kiên trì suốt ba mươi phút.

Động tác của mọi người bắt đầu có chút cứng nhắc. Đây là do tinh thần và thể lực đều hoạt động cao độ. Thể lực và năng lượng của mọi người đều bị xói mòn gấp mấy lần so với bình thường.

Tinh hạch đã phát hết toàn bộ, Lí Nam và Lục Trung Hạ ngơ ngác nhìn nhau, torng lúc nhất thời có chút mờ mịt.

Lưới đã bị xé mở, cá lọt lưới càng ngày càng nhiều, tốc độ vá lưới của Tiêu Tử Nhiên không theo kịp tốc độ phá hoại của đàn tang thi. Thể lực của hắn gần như đã tới cực hạn, không còn sức lực để tiếp tục thúc lưới thực vật phát triển.

Vài người cận chiến đối phó với tang thi cũng càng ngày càng nhiều, Toàn Hiểu Vũ cũng không còn khoảng trốn nữa để phóng hỏa cầu vào đàn tang thi nữa.

Người thường đã sớm ngừng bắn, bởi vì rất dễ làm ngộ thương đồng đội, hơn nữa viên đạn cũng tiêu hao rất nhiều. Thậm chí, có người bắt đầu dành cho mình một viên đạn cuối cùng.

Nhân loại tràn ngập nguy cơ, tang thi lại đông như trước.

Vốn sau đám người theo sau lại chậm chạp không chịu tới giúp, không chịu xuất hiện, không chịu cứu viện.

Tràng diện một lần nữa có chút tuyệt vọng.

Có người thậm chí bắt đầu buông tha, đối mặt với đàn tang thi như thủy triều, bọn họ có vẻ bất lực.

“Nó đến!” Sở Thiên không chịu từ bỏ tìm kiếm trong đàn tang thi cuối cùng đã lên tiếng.

Lúc này đây, là thật sự đến rồi!

Công kích của đàn tang thi đột nhiên trở nên ngưng trệ, cái giây phút mà lưới phòng ngự ầm ầm đổ sụp, tất cả dị năng giả đánh cận chiến không thể kịp thời trở về doanh trận của phe mình.

Lại một sóng dị năng mãnh liệt, mọi người vì để yểm trợ cho đồng đội rút lui, dùng toàn lực phát động lần công kích cuối cùng.

“Trốn đi! Mọi người!” Tiêu Tử Nhiên vô lực khàn giọng hô, loại tình huống này quả thật không thể xông ra. Nhân các hữu mệnh* (Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.), hắn quát mọi người tự mình lên xe bỏ chạy, có lẽ, có người sẽ may mắn chạy thoát.

Nhưng mà hắn tuy rằng quát, nhưng bản thân hắn lại không di chuyển, hai nhánh cây chỉ có thể huy động một cái, hắn vẫn đang tiếp tục chiến đấu.

Đây là lần đầu tiên Toàn Hiểu Vũ tỉ mỉ quan sát tên bác sĩ. Kiếp trước cậu nghe nói tên bác sĩ mạnh mẽ, hung ác nham hiểm, nhưng cũng là một người lãnh đạo đủ tư cách. Đời này cậu quen biết tên bác sĩ, cay nghiệt, biếи ŧɦái, bá đạo, nhưng mà rất có nguyên tắc. Mà tên bác sĩ hiện tại đang đứng trước mặt mọi người vì nhóm đồng đội tranh thủ thời gian cuối cùng để chạy trốn.

Không ai di chuyển, không ai lên xe chạy trốn. Cho dù hiện tại là thời khắc cuối cùng. Không ai hoảng loạn, tất cả mọi người đều bị tràng cảnh thảm thiết trước mắt rung động.

Bỏ chạy sao? Vì cơ hội sống xa vời, vứt bỏ những đồng đội đang chiến đấu tranh thủ thời gian cho bản thân sao? Sinh mệnh quan trọng sao? Đương nhiên quan trọng! Thế nhưng khi sinh mệnh chỉ là tiền đặt cược có xác xuất thành công rất thấp, đối diện với tình cảm chân thành thì sao?

Bỏ chạy? Hay ở lại?

Mọi người lựa chọn cái phía sau.

Lại một sóng công kích phóng ra, từ sớm đã không còn khí thế như lúc trước, nhưng mà không ai buông tha, mọi người vẫn đang cố gắng. Cho dù nó như muối bỏ biển.

Nhưng mà thế công của nhóm tang thi cũng dần dần dừng lại, chúng nó tách dần qua hai bên, dần dần, một con tang thi đặc biệt xuất hiện trước mặt mọi người.

Đây là một nữ tang thi, rất trẻ tuổi, nhưng nửa bên mặt giống như bị cái gì đó san bằng vậy, có thể thấy được tình cảnh huyết nhục mơ hồ thảm thiết, hiện tại đã sớm phong hóa kết vảy, một đoàn màu đỏ bóng loáng mà bằng phẳng, có vẻ càng thêm quỷ dị đáng sợ.

Nàng và tang thi khác không giống nhau, không có răng nanh bén nhọn, bên kia khuôn mặt còn hoàn chỉnh, cơ bản bảo trì được hình thái nhân loại, nếu xem nhẹ mấy đường máu bạo hồng bên tại nàng.

Mái tóc dài của nàng rối tung xõa bên vai, nhưng cũng xem là sạch sẽ, quần áo có chút rách nát, nhưng vẫn đầy đủ. Giờ phút này, nàng cưỡi trên người một con mèo lớn, con mèo lớn tao nhã thờ ơ, từ giữa đàn tang thi đi từng bước thong thả.

Kỳ dị nhất chính là con mèo kia, nó không phải là tang thi mèo, là một con mèo biến dị. Hình thể của nó lớn cỡ một con sư tử. Giờ phút này nó bước đi thong thả, cao ngạo tao nhã như một vương giả.

Không thể nghi ngờ, nữ tang thi kia chính là tang thi tinh thần hệ mà Sở Thiên đã nói.

Chỉ là nàng muốn làm gì? Đột nhiên ngừng chiến, nàng muốn thế nào?

Nhìn nửa bên mặt còn nguyên vẹn của nàng, Toàn Hiểu Vũ nhất thời cảm thấy nàng có chút quen mắt, rồi lại không nhớ ra đã từng gặp nàng ở đâu.

Ở một nơi khác.

Lôi Sư và Gia Luân Hủ còn có thanh niên trang x kia sau khi nói chuyện với nhau, mới biết được hết thảy đã những gì đã xảy ra.

Thì ra, cũng không có ưu đãi gì a! Hai người trong lòng thất vọng, nhưng không có để lộ ra ngoài!

Đối với việc đám người Tiêu Tử Nhiên bỗng nhiên liều mạng bỏ chạy như vậy, bọn họ vẫn có chút nghi ngờ, nhưng mà nghe xong suy đoán của thanh niên trang x kia, bọn họ cảm thấy, hẳn là đám người Tiêu Tử Nhiên lo lắng hắn và mấy dị năng giả này liên hợp lại đối phó bọn họ, nên nhanh chóng bỏ chạy.

Trong lòng nghĩ như vậy, tự tin trong lòng lại lần nữa bành trướng. Ngẫm lại cũng đúng, hai đội người của Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh chỉ thăng thêm hai mươi người, trong đó có gần phân nữa là người thường.

Mà hai mươi dị năng giả bên mình thêm vào sáu dị năng giả của thanh niên trang x, còn có người thường có sức chiến đấu, đám người Tiêu Tử Nhiên có thể địch lại sao?

Khẳng định là sợ tới mức chạy trốn.

Lúc này song phương đã trải qua nhận biết sơ bộ, biết được thanh niên trang x kia tên Viên Thiệu Hoa, là con trai duy nhất của Viên Long – người phụ trách an toàn của căn cứ J thị. Lần này mang theo nhiệm vụ hàng đầu tới S thị.

Căn cứ J thị tiền thân là tỉnh lị của S thị. Sau mạt thế, Viên Long lợi dụng thân phận quan hành chính tỉnh của mình, xây dựng căn cứ an toàn.

Khi hắn phát hiện sau mạt thế có người sản sinh ra năng lực kỳ lạ, hắn cũng rất tinh mắt bắt đầu mời chào dị năng giả khắp nơi, hơn nữa lấy hậu đãi làm điều kiện.

Cho nên, sáu người đi theo Viên Thiệu Họa đều lạ dị năng giả được mời chào sau mạt thế. Lần này đi theo Viên Thiệu Hoa có mười sáu dị năng giả, có mười tên chết ở trên đường, còn sót lại sáu người trước mặt.

Trong đám người bọn họ người mạnh mẽ nhất là mộc hệ dị năng giả Bùi Thiên Hành.

Tựa hồ bởi vì có đàm người xem Tiêu Tử Nhiên là kẻ thù giống mình, tuân theo nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn của mình, song phương đều tỏ vẻ rất hữu hảo.

Song phương khoái trá trao đổi tin tức cho nhau. Lôi Sư Và Gia Luân Hủ mới biết, đã có rất nhiều chỗ thành lập khu an toàn, bắt đầu thu nhận người sống sót. Hai người bọn họ cấp tốc trao đổi ánh mắt, bàn tính trong lòng lại bắt đầu kêu lách cách.

Bởi vì dưới tay Viên Thiệu Hoa có Bùi Thiên Hành là dị năng giả cực mạnh không thích nói chuyện, cho nên một hỏa hệ dị năng giả Lưu Tư Quân đã bị phái đi phụ trách đàm phán song phương.

Mà tên Viên Thiệu Hoa kia, từ khi nhìn thấy Ôn Đồng liền sinh ra hứng thú cực lớn đối với hắn. Cho nên, chuyện nghiêm chỉnh đã sớm mặc kệ, toàn quyền giao cho Lưu Tư Quân phụ trách, bản thân lại hí hửng chạy theo sau Ôn Đồng đảo qua đảo lại.

Vết thương của Ôn Đồng chưa lành. Lục Trung Hạ kiên trì không muốn điều trị cho hắn, sau đó lại theo Tiêu Tử Nhiên đi, trong lòng của hắn có chút oán giận Gia Luân Hủ, hắn cảm thấy, nếu Gia Luân Hủ không thông đồng với Lục Trung Hạ, những chuyện sau đó sẽ không xảy ra. Đương nhiên, trong số kẻ thù của hắn thì Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ xếp hàng đầu, chẳng qua, hiện tại hắn không có cơ hội và năng lực để báo thù mà thôi.

Hắn bên này bọc băng gạc đang chiến tranh lạnh với Gia Luân Hủ thì dọc đường lại gặp một đại thiếu gia đối với hắn hỏi han ân cần.

Với loại đãi ngộ này, Ôn Đồng đương nhiên rất hưởng thụ. Đặc biệt là sau khi biết thân phận của đại thiếu gia —— con trai độc nhất của căn cứ an toàn lớn nhất J tỉnh!

Vì thế song phương nói chuyện phiếm có vẻ rất vui vẻ.

Gia Luân Hủ sau khi nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là trong mắt hiện lên lửa giận, nhưng mà rất nhanh, lửa giận này bị mưu tính thay thế.

Ánh mắt của hắn nhìn Viên Thiệu Hoa cảng thêm âm trầm.

Song phương giao lưu khoái trá, nhất thời nửa khắc không có ý định muốn rời đi, vì thế vui vẻ ở lại chỗ này nghĩ ngơi.

Trong tiểu đội Lôi gia những người thường cũng rất vui vẻ, khi nghỉ ngơi sẽ phát chút thức ăn nước uống, đương nhiên vui vẻ.

Nhưng mà vào lúc này, phía sau bọn họ, cũng truyền đến thanh âm kỳ lạ.