“Đúng thế!”
“Hơn nữa cũng không phải là đồ ăn mặn, thế mà còn bán đắt như vậy!”
“Vừa rồi thấy nàng bỏ rất nhiều thứ linh tinh vào đó, cũng không biết đó là cái gì!”
Nhưng vẫn có một vài người cảm thấy kích động.
“Nhưng ngửi mùi rất thơm đó!”
“Đúng rồi, nhìn trông thấy rất thèm!”
“Ta cũng hơi muốn ăn!”
Giang Oản Oản thấy mọi người nhao nhao nói chuyện, nàng nhíu mày: “Được rồi! Mọi người yên lặng đi ạ, các ngươi không cần lo lắng chuyện có độc không bởi vì ngày nào nhà ta cũng ăn thứ này, vừa rồi các ngươi cũng thấy ta ăn mà!”
“Hơn nữa con trai nhà ta cũng rất thích ăn.” Nói xong, nàng xiên một miếng đưa cho Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn nhai vài cái rồi nuốt xuống, sau đó cậu bé mềm mại nói: “Thúc thúc thẩm thẩm, gia gia nãi nãi, món khoai tây này nhà con ăn ngon lắm đó! Ngày nào Đoàn Đoàn cũng ăn hết!”
Nữ nhân có con kia thấy Đoàn Đoàn đáng yêu, lại nhìn nữ nhi đang cầm tay mình trông rất thèm ăn, vì vậy hình như đã hạ quyết tâm nói: “Vậy để ta nếm thử trước, nếu ngon thì ta mới mua, được không?”
Đoàn Đoàn đứng bên cạnh hớn hở: “Được ạ, thẩm thẩm mau nếm thử đi ạ!”
Nữ nhân thấy Đoàn Đoàn đáng yêu như vậy thì cũng nở nụ cười. Nàng ấy
cầm một cái tăm xiên một miếng rồi cho vào trong miệng, nàng ấy nhai chậm vài lần rồi nuốt xuống, đôi mắt trở nên sáng bừng, sau đó lại xiên thêm một miếng.
Thấy nàng ấy đang ăn năm sáu miếng, hơn nữa còn càng ăn càng nhanh, Giang Oản Oản mỉm cười rồi nói: “Ngươi cảm thấy thế nào? Ăn ngon không ạ?”
Lúc này nữ nhân mới áy náy đặt cái tăm xuống, thật sự quá ngon khiến nàng ấy không nhịn được mà muốn ăn thêm, lại quay đầu thấy nữ nhi đang mong chờ nhìn chằm chằm nàng ấy.
Mặt nữ nhân đỏ bừng: “Cho... Cho ta một phần... Không.. Hai phần đi! Nào, cho hai phần!”
Thấy người khác vừa nếm thử đã mua luôn, những người ở xung quanh lập tức như ong vỡ tổ mà cầm tăm lên ăn thử.
Có lẽ là do cảm thấy quá ngon nên bọn họ ăn rất nhanh, chỉ thoáng chốc mà khoai tây trong chậu đã ít đi hơn phân nửa.
Tần Tĩnh Trì nhíu mày, hắn tiến lên ngăn cản: “Nếu các ngươi cảm thấy ngon thì hãy bỏ tiền ra mua, ở đây chỉ có mỗi một phần ăn thử, nếu các ngươi ăn hết thì những người khác ăn thử thế nào?”
Mọi người nghe thấy Tần Tĩnh Trì nói vậy, rồi lại nhìn trong chậu không còn quá nhiều khoai tây nanh sói, lúc này mới hậm hực dừng ăn lại.
Nhưng vẫn có một vài mụ già bày trò vô liêm sỉ vẫn tiếp tục ăn, mấy mụ ta còn nói năng hùng hồn như thể rất có lý lẽ: “Đây không phải là phần ăn thử của các ngươi sao? Tại sao lại không cho người khác ăn chứ!”
Giang Oản Oản tức giận bưng chậu gỗ đặt vào trong quầy hàng, nàng nói: “Giờ ăn thử đã kết thúc! Vừa rồi các ngươi đã nếm thử, cũng biết được mùi vị của nó thế nào, muốn ăn thì mua một phần năm văn tiền, một phần sẽ bằng ống tre này.” Giang Oản Oản vừa lấy ống tre vừa ra hiệu.
“Món này của ngươi đắt quá rồi đấy! Bánh bao thịt chỉ có ba văn một cái, mà cái này của ngươi lại không phải là thịt, sao lại bán đắt như vậy được chứ?”
Giang Oản Oản chậm rãi giải thích: “Vừa rồi các ngươi cũng thấy rồi đó, lúc chiên ta đã cho rất nhiều dầu, hơn nữa các loại hương liệu và gia vị ta cho vào cũng rất đắt, thật ra ta lời không được bao nhiêu tiền đâu!”
Mọi người nghĩ tới số dầu vừa được đồ vào nồi thì cũng tin tưởng lời nàng nói.
Một người có vẻ ngoài thư sinh đứng trong đám người nói: "Mặc kệ đi, dù sao món này ngon hơn tất cả những món ta từng ăn!” Người này là học sinh của Thường Hoa học viện, tên là Vương Lâm Chi, vốn dĩ hôm nay cậu ấy chỉ định ra ngoài mua một vài cái bánh bao hấp hoặc thứ gì đó để ăn, đồ ăn trong học viện của bọn họ thật sự không ngon lắm, cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được ăn một món ngon như vậy.