Chương 15
Tần Lam Gia ngước mặt nhìn gia đình có chút kỳ dị này, không khỏi cảm thấy lúng túng. Hắn không biết y có nói cho mẹ y là ông ấy lần này về có dẫn theo vợ con không, nhưng trên mặt bà rõ ràng bối rối khó xử, lấy tay lau trán, tay chân thì luống cuống.Đứng trước cửa sửng sờ chốc lát, cho đến khi Đàm Vĩnh Xương nhìn về phía nàng, mới chợt tỉnh, đi tới bên cạnh Đàm Lăng Việt, đẩy y nói: “Lăng Việt, ba con đã trở lại, mau gọi ba.”
Trong không khí truyền đến tiếng chê cười, người vợ trẻ mặc trang phục đắt tiền lấy tay che miệng, cứ như mình không hề thất lễ. Tần Lam Gia nhíu mày, lo lắng nhìn về phía Đàm Lăng Việt.
Đàm Lăng Việt lại cười cười nói: “Ba, đi đường vất vả, vào nghỉ ngơi đi.”
Đàm Lăng Việt thái độ tự nhiên, mẹ y như được tăng thêm sức mạnh nhờ y, cười đến gần Vĩnh Xương hai bước: “Đúng vậy Vĩnh Xương, vào ngồi trước một lát. Em nấu cơm rồi, toàn món anh thích ăn, giờ có thể ăn ngay…”
“Cảm ơn, không cần vất vả.” Vĩnh Xương khẽ cúi đầu lạnh nhạt hữu lễ. Mẹ Đàm thoáng cái cứng người tại chỗ, không dám tiến gần thêm bước nữa.
Tần Lam Gia mày nhíu chặt hơn, không nhịn được nhích gần tới Đàm Lăng Việt. Người nam nhân này cho dù là khó chịu hay tức giận, nhưng nói chuyện quá khách sáo với người từng là vợ ông ấy. Ông ta căn bản không xem nơi này là nhà, không đem Đàm Lăng Việt cùng Mẹ Đàm trở thành người nhà, hơn nữa ông ta không hề che dấu ý nghĩ đó chút nào.
“Bà Hứa, chúng tôi đã đặt khách sạn rồi, hôm nay lại đây chẳng qua là Vĩnh Xương tìm con của bà có chút chuyện, mạo muội quấy rầy thật không tốt.” người đàn bà đứng phía sau Đàm Vĩnh Xương cười ấm áp, lời nói nho nhã lễ độ.
Mẹ Đàm không tự nhiên nắm hai tay, miễn cưỡng cười hướng nàng gật đầu.
Đàm Vĩnh Xương nhìn mẹ Đàm bộ dạng lúng túng, tựa hồ cảm thấy không đành lòng, đến cạnh Mẹ Đàm: “Có việc đi vào nói đi.”
Mẹ Đàm vội vàng gật đầu, từ trong tủ giày lấy ra đôi dép đi trong nhà.
Lại nói, Đàm Vĩnh Xương mới vừa bước chân vào trong cửa, hài tử cỡ 12,13 tuổi đang đứng yên bỗng chạy tới ôm, làm nũng nói: “Daddy, đừng vào, không phải nói là chỉ nói chuyện một chút rồi dẫn con đi chơi sao, Daddy nói không giữ lời!”
Tần Lam Gia thấy Đàm Lăng Việt cười lạnh, tay của mình cũng bị y bắt được.
“Lăng Việt… ” Tần Lam Gia thấp giọng nói.
Đàm Lăng Việt lại cắt lời hắn, hướng Đàm Vĩnh Xương nói: “Ba, con cùng bạn học muốn ra ngoài, có chuyện gì muốn nói thì chờ con trở lại đi. Mẹ làm cơm rồi, mọi người có thể vừa ăn vừa đợi.”
Đàm Vĩnh Xương nhíu mày: “Con có thể có việc gì gấp? Ba có chuyện đơn giản, mấy phút là xong rồi…”
“Chuyện của con có quan trọng hay không là con quyết định, nếu chuyện của ba đơn giản thì không sao. Quyết định vậy đi, con đi. ” Đàm Lăng Việt nói xong, không để cho người nào có cơ hội mở miệng, dắt Tần Lam Gia chạy ra ngoài.
Hai người cùng nhau chạy tới công viên bên cạnh mới ngừng lại, Tần Lam Gia thở hồng hộc nói: “Cậu… Cậu cứ như vậy chạy đi, mẹ của cậu làm sao bây giờ a. Cái nữ… Cái nữ…”
“Không sao, mẹ tớ đã nghĩ đến ngày này mười mấy năm rồi, tớ chỉ tạo cơ hội cho bọn họ gặp mặt. ” Đàm Lăng Việt bình tĩnh nói.
“Nhưng vợ của ba cậu… ” Tần Lam Gia không tự nhiên nghĩ đến người đàn bà quý phái kia, “Lỡ bà ta khi dễ mẹ của cậu thì sao?”
“Vậy thì mẹ tớ chấp nhận thực tế a. ” Đàm Lăng Việt cười cười nhìn Tần Lam Gia.
Tần Lam Gia nhíu mày, muốn phản bác lại tìm không ra lý do, Đàm Lăng Việt lại đẩy hắn nói: “Được rồi Gia Gia, cậu đừng lo. Cậu về nhà trước đi, đợi chuyện này xong xuôi. Tớ tới tìm cậu.”
“A? Không cần tớ giúp? ” Tần Lam Gia không hiểu nhìn Đàm Lăng Việt. Lúc trước lộ ra vẻ bất lực, luôn dính chặt vào mình, sao giờ ngược lại bình tĩnh như vậy.
Đàm Lăng Việt đá văng cục đá dưới chân, cười cười nói: “Tớ không sao, Gia Gia, cậu không cần lo lắng. Hai ngày này cậu không cần đến tìm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Đây là việc nhà Đàm Lăng Việt, Đàm Lăng Việt đã nói như vậy, Tần Lam Gia cũng không khăng khăng nữa.
Hai người từ từ trở về, dọc đường đi Đàm Lăng Việt yên lặng khác thường. Đến ngã tư đường Đàm Lăng Việt hướng Tần Lam Gia phất phất tay: “Tới đây được rồi, cậu nhanh về nhà đi, tớ cũng vậy.”
Vốn cho là y cùng về nhà mình nên Tần Lam Gia hơi sững sờ, Đàm Lăng Việt lại cười khoát tay áo, xoay người đi đường khác.
Nhìn thân ảnh linh hoạt kia dần dần đi xa, Tần Lam Gia mím môi nhìn theo chốc lát, cũng chỉ có thể quay người đi ngược hướng đi về.