Thiên La Địa Võng

Chương 13

Chương 13
Thật không rõ trong lòng nghĩ gì, có chút hối hận, chút tức giận, lo lắng lại nhiều hơn.

Hối hận là mình ham chơi quá mức, biết rõ Lam Gia chuyện gì cũng muốn tốt cho mình, lại không hảo hảo nghe lời của hắn, không biết Lam Gia có thất vọng không. Từ lúc y ra đời đến giờ không có ai trông mong gì ở mình, Đàm Lăng Việt không có ai quan tâm, duy chỉ có Gia Gia, không muốn làm cho cậu ấy thất vọng.

Lam Gia từ trước đến nay cùng mình thân mật y cứ xem đó là chuyện đương nhiên. Lam Gia như là tất cả của y, ấm áp của y, cảm giác như vậy vô cùng thích ý. Đàm Lăng Việt lúc này mới chợt tỉnh ngộ, trên người Tần Lam Gia không có dán nhãn tên y, thậm chí một năm trước bọn họ như người xa lạ, Cao Chính Trữ cùng Tần Lam Gia mới là người đã quen biết lâu. Thực ra y không rõ như thế nào, Đàm Lăng Việt chẳng qua là cảm thấy tức giận, như món đồ quý báu của mình bị người khác cướp đi.

Mặc dù y biết mình không có quyền nói Lam Gia là của hắn, Đàm Lăng Việt lại không quan tâm những thứ khác. Chỉ cần nghĩ tới Cao Chính Trữ giống như y ôm Lam Gia ngủ, y đã thấy không cách nào nhịn được, một khắc cũng không nhịn được.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, từng tiếng đập trên cánh cửa sắt vang dội, nghe thấy đã biết người gõ hết sức không kiên nhẫn cùng nóng nảy. Huyện thành nhỏ này mọi người không có thói quen làm chuông cửa, nên ở trong phòng hoặc phía sau liền rất khó nghe tiếng đập cửa. Mẹ Cao đang xem TV âm thanh huyên náo mơ hồ nghe được tiếng gõ cửa, cũng không biết người ngoài kia đã gõ bao lâu.

“Tới tới, ai u, có chuyện gì a, gõ đến rung trời... ” Mẹ Cao chạy ra mở cửa, vừa mở chốt cửa sắt ra, một khuôn mặt trẻ tuổi trong bóng tối hiện ra: “Chào dì, cháu tới đón Gia Gia.”

Mẹ Cao né đường cho cậu vào, lên lầu gọi con mình xuống, lai tiếp tục xem TV.

Đàm Lăng Việt thấy Tần Lam Gia đi theo phía sau Cao Chính Trữ, vẻ mặt nghi ngờ. Một thân áo tay ngắn quần trắng thể thao mà vẫn hay mặc ở nhà mình, nhìn dáng dấp cậu ta ở nhà Cao Chính Trữ hình như không hề xem mình là người ngoài. Người này, rốt cuộc đã ngủ lại nhà bao nhiêu người rồi?

Đàm Lăng Việt oán hận trừng mắt nhìn Cao Chính Trữ một cái, đáy lòng lại oán hận ba Tần nuôi con mà không có trách nhiệm. Y lướt qua Cao Chính Trữ,

đưa tay kéo Tần Lam Gia nói: “Gia Gia, tớ tới đón cậu về, trễ thế này, Chính Trữ cũng cần nghỉ ngơi, đừng quấy rầy người ta.”

Tần Lam Gia còn chưa mở miệng, Cao Chính Trữ liền chen vào, vẻ mặt khó hiểu nói: “Này Lăng Việt, cậu nói cái gì đó, Lam Gia hôm nay không về nhà, tớ đã xin phép ba cậu ấy rồi. Lam Gia giúp tớ làm đề tài, có thể nhiều ngày không về nhà. Chuyện này chú Tần đã biết rồi.”

Tần Lam Gia cũng gật đầu theo.

“Lão hồ đồ đó thì biết gì! ” Đàm Lăng Việt không nhịn được la to, thấy hai người trước mặt không hẹn mà cùng trừng to mắt nhìn y, lại đánh trúng chỗ tức của mình, không nói đạo lý kéo Tần Lam Gia ra ngoài.

“Gia Gia, theo tớ về nhà!”

Cao Chính Trữ đến một bước đè lại cổ tay của y, có chút tức giận: “Lăng Việt, cậu đừng không nói đạo lý. Lam Gia cũng không phải là người nhà cậu, không đi theo mà cậu cứ kéo theo. Tớ và Lam Gia có việc quan trọng cần làm, cậu đừng có mà quấy rối.”

Mấy câu nói đó như đâm thẳng vào cái chân đau của Đàm Lăng Việt, Đàm Lăng Việt tức giận nhìn chằm chằm Cao Chính Trữ. Đúng vậy, y không nói đạo lý, không có lập trường, thậm chí không biết mình tại sao hôm nay nhất định phải tới, chính là y chỉ biết một chuyện, hôm nay nếu không đem Tần Lam Gia đi, y khẳng định cả đêm sẽ ngủ không yên.

Tần Lam Gia cảm thấy không khí có chút không ổn, Mẹ Cao và Cao ba ba nghe được tiếng cãi vã cũng có chút chú ý quay lại nhìn. Tần Lam Gia cảm thấy Đàm Lăng Việt từ ban ngày đã có vẻ tức giận, chính là hắn nghĩ không ra tại sao tức giận, cũng không biết nên xử lí thế nào.

“Các cậu đừng cãi nhau. Chính Trữ, hay để tớ cùng Lăng Việt trở về một chuyến, dù sao buổi tối cũng không làm được gì, sáng ngày mai tớ sẽ tìm cậu, như vậy được không.” Tần Lam Gia cẩn thận nói ra phương pháp giải quyết của bản thân.

“Cậu làm thế là thuận ý của cậu ta a cậu ta chính là tới đây cố tình gây sự!”

“Mắc mớ gì cậu phải thương lượng với cậu ta!”

Hai tiếng nói hét to vào mặt hắn làm khó dễ, Tần Lam Gia giống như một con mèo bị kinh sợ, trợn to hai mắt, giống như ngay cả cái đuôi cũng dựng đứng lên.

Đàm Lăng Việt rống lên xong liền hối hận, đi qua Cao Chính Trữ kéo Tần Lam Gia lại cúi đầu nói: “Gia Gia, chúng ta đi thôi, tớ... Tớ thật ra có việc muốn tìm cậu hỏi, bản thân không biết làm sao bây giờ.”

“Có chuyện gì không thể quang minh chính đại mà nói, làm gì mà kéo người ta về nhà cậu lén lén lút lút nói?” Tần Lam Gia đã lên lầu dọn balo, Cao Chính Trữ cũng không cản nữa, chỉ có thể đen mặt hướng Đàm Lăng Việt xả cục tức.

Đàm Lăng Việt nhìn bộ dáng đáng thương của Tần Lam Gia trước đó, lại cùng Cao Chính Trữ nhìn chòng chọc không chịu thua. Ba Cao mẹ Cao nghe hai người cãi vả, nhìn nhau bất đắc dĩ lắc đầu. Đã lớn cả rồi, đâu còn là con nít, sao lại giống như mấy đứa nhỏ tranh giành bạn bè.

Tần Lam Gia vốn không mang thứ gì nhiều, rất nhanh liền từ trên lầu đi xuống, cùng ba mẹ Cao chào tạm biệt xong, lại ra đến ngoài cửa hẹn gặp Cao Chính Trữ sau, Tần Lam Gia bị Đàm Lăng Việt vẻ mặt không vui tha đi.

Dọc đường đi Đàm Lăng Việt rất im lặng, duy chỉ có cổ tay bị tay của y dùng sức lôi kéo. Tần Lam Gia giãy giãy, chỉ đổi lấy đối phương càng nắm chặt hơn.

“Lăng Việt, cậu bị sao vậy? ” Tần Lam Gia nghi ngờ hỏi.

Đàm Lăng Việt như cũ không nói một lời, bởi vì y cũng không biết nên trả lời thế nào. Y không biết vì sao phải làm như vậy, chẳng qua là cảm thấy không thể không làm, giống như không làm vậy Tần Lam Gia sẽ biến thành của người khác, mà nếu chuyện đó xảy ra y nhất định chịu không được.

Y không cần phải giải độc cái tính chấp nhất này của mình, y chỉ tuân theo ham muốn của bản thân.

Về đến nhà tùy tiện ăn chút gì, tắm rửa, lại một lần nữa nằm ở trên giường thân mật ôm lấy thân thể mềm dẻo mảnh mai, Đàm Lăng Việt thỏa mãn thở sâu một cái.

“Gia Gia, thân thể của cậu ôm thật thoải mái, mùi thật dễ chịu. ” Đàm Lăng Việt đem mặt tiến tới cổ Tần Lam Gia, một bên khoan khoái thở một bên thấp giọng thở dài.

Tần Lam Gia đối với hành động “quấy rầy” như vậy đã sớm tập mãi thành thói quen, không còn mặt đỏ tim đập hay suy nghĩ lung tung nữa.

“Lăng Việt, cậu hôm nay có gì đó không đúng, cậu rút cuộc bị làm sao vậy? ” Tần Lam Gia vẫn có chút lo lắng.

Chẳng lẽ nói mình không muốn Tần Lam Gia bị người khác “cướp đi”, Đàm Lăng Việt một bên bắt đầu rầu tại sao Tần Lam Gia hỏi nguyên nhân làm chi, một bên mừng thầm Tần Lam Gia đối với mình lo lắng cùng ân cần.

“À... đúng... Đúng rồi, Vĩnh Xương nói muốn trở về. ” Đàm Lăng Việt bỗng nhiên nghĩ đến cái cớ tuyệt hảo, vội đem nó vứt ra.

“Hả... A, ba của cậu? ” Tần Lam Gia nhỏ giọng nói.

Đàm Lăng Việt đem một chân nhích qua chút nữa gác lên người Tần Lam Gia, lại đem hắn ôm chặt một chút, thanh âm có chút ngơ ngẩn cùng mê mang: “Đúng vậy a, ông ấy nói muốn dẫn vợ và con ông ấy về đây... Gia Gia, tớ từ lúc ra đời chưa từng thấy ông ấy, tớ thật không biết làm sao đối mặt với bọn họ...”

Mới là lạ, y đã nghĩ kỹ lợi dụng thân phận làm con của mình mò ra điểm tốt của ông ta, dù sao ông ta cũng là người có tiền, mình là con của ông ta đương nhiên ông ta cũng cùng một loại người với mình, cùng ông ta đòi tiền không có gì mất thể diện.

Chẳng qua đây quả thực là cái cớ tuyệt hảo, đem Tần Lam Gia ở bên cạnh mình, để cho hắn không có thời gian đi tìm cái tên chán ghét Cao Chính Trữ.

Tần Lam Gia nghe giọng nói suy yếu đáng thương, quả nhiên nắm chặt tay của y nói: “Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ không để cậu một mình đối mặt với bọn họ! Tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”

“Ừ.” Đàm Lăng Việt dùng sức đem cả người Tần Lam Gia bao ở trong lòng ngực mình, nhắm hai mắt lại.