Chương 2
Lâm Gia Nguyệt mặc dù bị lời nói của anh dọa sợ nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra rằng mình không sao. Bởi lẽ, cô và anh hiện không chỉ là ở mối quan hệ người yêu cũ mà còn là mối quan hệ giữa hai đại diện của hai công ty đang đàm phán với nhau. Cô cũng phải suy nghĩ đến thể diện của hàng trăm người đang làm việc trong công ty, nên không thể xảy ra chuyện gì được.Vì vậy, cô quyết định sẽ phải đối mặt rõ ràng với anh.Giữ thái độ vô cùng chuyên nghiệp và tự nhiên. Cô nhẹ nhàng nói với anh:
" Nếu chúng ta đã quen nhau thì có lẽ sẽ dễ dàng hợp tác hơn rồi nhỉ! Về yêu cầu cũng như thông tin và khả năng của công ty chúng tôi thì đều đã được ghi rõ ràng, chi tiết trong bản hợp đồng kia! Mong anh hãy xem xét qua!"
Nói rồi, nam trợ lý bên cạnh cô nhanh chóng đã đưa bản hợp đồng cho anh ta.
Anh cầm bản hợp đồng lên, khi chỉ mới lướt qua vài trang thì gương mặt đã không nén nổi phần kinh ngạc. Đây quả thực là một bản hợp đồng rất chi tiết, rõ ràng. Đây quả là điều mà người bình thường khó có thể làm được.
Nếu người chủ tịch ngồi đây không phải là cô mà là người khác thì anh có thể cân nhắc. Mặc dù đây không phải là hợp đồng quá quan trọng với anh và công ty cô so với anh cũng không phải là công ty mà anh đáng xem trọng. Nhưng những chi tiết trong hợp đồng này đều cho thấy người phụ trách dự án là một người vô cùng tài giỏi. Lại có thể hội tụ đủ các yếu tố cần có của một người kinh doanh.
Không thể phủ nhận rằng, để tìm một người như vậy quả thực là khó kiếm.
Nhưng mà người đứng trước mặt anh lại là cô, suốt hai năm trôi qua, anh vẫn luôn nhớ mãi mối thù đó. Tất cả mọi chuyện cô làm anh đều có thể tha thứ. Nhưng dám lợi dụng tình cảm của anh, dám lừa dối sự chân thành của anh đó là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Cô đâu biết rằng: anh trước nay luôn là con người đối xử với người khác bằng lý trí, ngay cả đối với ba mẹ, người thân. Mà cũng đâu thể trách anh được chứ! Trời sinh ra anh đã là một con người có chỉ số IQ quá cao. Ba tuổi có thể nói, đọc viết. Sống trong một căn nhà quyền quý, cuộc đời anh vừa sinh ra đã được định là không được sống như người bình thường.
Khi con nhà người ta đang vui vẻ chơi đùa thì anh lại lao đầu cắm cổ vào học, lại thêm sự lạnh nhạt của ba mẹ. Vì vậy, để có được sự chân thành của anh, quả thực đó là một điều vô cùng quý giá.
Thế mà cô nói chia tay là chia tay! Không chút luyến tiếc! Đã có lúc anh nghĩ rằng nếu có thể gặp lại, anh sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Rốt cuộc thì vẫn là nói dễ hơn làm! Bao nhiêu năm trôi qua, anh lại không hề hận cô mà lại vô cùng nhung nhớ cô! Nhớ những kỉ niệm anh và cô từng có với nhau.
Vì vậy lần gặp lại này anh nhất định phải bắt cô trở về bên anh, tuy không thể khiến cô sống không bằng chết nhưng ít nhất cũng có thể khiến cô hối hận về những gì cô đã làm với anh.
Thấy cô đang đợi câu trả lời, nên anh cũng không để cô đợi lâu liền đáp trả lại cho cô:
" Tôi không phủ nhận rằng bản hợp đồng này rất tốt! Tôi đoán rằng người phụ trách hợp đồng này chắc chắn là một người tài giỏi! Nhưng điều này không thể thuyết phục được tôi đưa dự án này cho cô! Cô cũng hiểu trên thế giới cũng có rất nhiều công ty tài giỏi hơn công ty cô mong muốn hợp tác với chúng tôi! Cho dù công ty cô tài giỏi đến đâu nhưng kỹ thuật tiên tiến, kinh nghiệm, khả năng tránh rủi ro liệu có bằng họ hay không chứ! Hơn nữa..... tôi vẫn còn nhớ món nợ mà cô đã để lại cho tôi hai năm trước!"
Lời nói của anh ta quả là quá chính xác, lại vô cùng sắc bén. Cô thực sự khó có thể phản bác lại lời nói của anh ta. Công ty của cô thật sự cùng lắm cũng chỉ là phát triển trong nước nhưng lại lúc nào cũng thua công ty lớn như anh! Không thể đảm bảo được điều gì cả. Nhưng làm sao cô có thể chịu thua anh như vậy! Cô cố gắng móc méo, tìm lỗi trong lời nói của anh ta:
" Anh Lăng, tôi nghe nói rằng công ty S của anh luôn công tư phân minh, không ngờ đến thời của anh lại không phân rõ công tư như vậy!"
Anh nghe thấy lời của cô bỗng nhiên cười nhếch mép rồi đáp lại:
" Ha ha! Tôi trước nay luôn công tư phân minh nhưng vì em tôi có thể thay đổi! Hơn nữa, người gấp là em chứ không phải tôi! Không phải công ty em đang thiếu vốn sao? Nếu công ty tôi đầu tư vào thì tôi nghĩ rằng vấn đề này sẽ nhanh chóng được giải quyết! Công ty em mặc dù có thể phát triển nhanh như vậy tôi không phủ nhận khả năng của em nhưng gây dựng từ hai bàn tay trắng thì sẽ không xảy ra rủi ro hay sao?! Em nghĩ rằng cơ hội này sẽ đến với em lần thứ hai sao? Tốt nhất là em nên làm tôi vui vẻ!"
Nghe anh nói vậy, cô tức giận đến xanh mặt. Đáng chết! Anh ta dám đùa bỡn với cô! Cô từ trước đến nay chưa bao giờ bị người khác nắm đằng chuôi chặt đến như vậy.
Thật đúng là giận quá mất khôn. Cô không kìm chế được mà đứng lên đập bàn.
" Anh nghĩ rằng có thể thắng tôi sao!"