Mượn Giống 2.0

Chương 15: Điên cuồng

Nhϊếp Thư Diêu lại bị đâm đến mức tiểu ra.

Nướ© ŧıểυ nhỏ giọt xuống ghế và rơi xuống đất.

Người đàn ông buông tay ra, cô há mồm thở hổn hển như cá bị ném lên bờ.

Bụng dưới của cô vẫn đang run rẩy, huyệt khẩu co rút phun ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ hơn, ý thức của cô gần như trống rỗng, cánh tay đau nhức nâng lên

hạ xuống, sau lưng rất đau nhưng cô không thể thẳng eo, thậm chí không còn sức lực để ngồi dậy.

Cô chỉ có thể đặt hy vọng vào Chu Đạc, hy vọng anh sẽ nhanh chóng rút ra.

Khoảnh khắc đó cô cũng chợt nhận ra một điều: cự vật bên trong cô vẫn còn cứng.

Chu Đạc vẫn chưa bắn.

Có lẽ trên người anh toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ, dính bết khó chịu, sau khi rút côn ŧᏂịŧ ra, một tay ôm eo Nhϊếp Thư Diêu, bế cô vào toilet.

Toilet bên Chu Đạc có bồn tắm, đối diện bồn rửa tay là buồng tắm vòi sen, gạch lát sàn toàn màu xám đen lạnh lùng, ngoài dầu thơm ra, trong hốc tường chỉ còn lại một chiếc dao cạo râu và kem cạo râu.

Đối diện cửa kính, hai người khỏa thân đứng cùng nhau dưới vòi hoa sen, Nhϊếp Thư Diêu không dám đứng sát anh, dùng toàn lực ép mình vào cửa kính.

Chu Đạc ngước mắt lên, nhìn thấy hình ảnh trong gương bồn rửa mặt, bầu ngực trắng nõn mềm mại của người phụ nữ ép vào cửa kính, núʍ ѵú đỏ hồng ở giữa được làm ẩm bằng nước, tỏa ra một màu hồng rực rỡ. Đôi mắt cô bị một chiếc cà vạt đen che lại, lộ ra hình dáng xinh đẹp của đôi môi, chiếc cổ thon dài đầy vết ngón tay màu đỏ tím do bị nắm chặt, vòng eo thon khó có thể cố định, đôi chân dài trắng nõn vì bủn rủn vô lực mà run lên nhè nhẹ.

Chu Đạc giơ tay bóp gáy cô, ép cô vào cửa kính, tay phải vòng qua eo cô ấn xuống, bắt mông cô nâng lên cao.

Gậy thịt tìm đúng hoa khẩu và nhét thẳng vào đó.

Nhϊếp Thư Diêu đặt hai tay lên cửa kính, mới có thể ngăn cản mặt mình chạm vào cửa kính, cô bị sự xuyên thấu này làm mất cảnh giác, trong cổ họng vô thức phát ra một tiếng rêи ɾỉ, nhanh chóng bị răng cô ngăn lại.

Một tay người đàn ông ấn vào gáy cô, tay còn lại bóp chặt vòng eo thon thả của cô, xương hông kí©ɧ ŧɧí©ɧ va chạm vào cánh mông của cô, anh đâm thọc vừa nhanh vừa mạnh, tiếng bạch bạch vang lên chói tai, Nhϊếp Thư Diêu bị đâm đến nước mắt rơi xuống. Trước đây cô không biết làʍ t̠ìиɦ lại có thể điên cuồng đến thế, cô sắp bị làm đến phát điên rồi, kɧoáı ©ảʍ dâng trào dọc theo xương cụt chạy thẳng lên da đầu. Cô cắn môi thút thít, muốn hét lên và kêu khóc, đành vươn tay lung tung chụp lấy chân người đàn ông phía sau, hy vọng anh chậm lại.

Nhưng người đàn ông lại giữ cổ tay cô ấn lêи đỉиɦ đầu, cắm vào cô càng ác hơn, thân gậy thô dài di chuyển ra vào da^ʍ huyệt, dịch thể bắn tung tóe khắp nơi, qυყ đầυ to lớn của anh đẩy mạnh vào cổ tử ©υиɠ, khiến cô không khỏi run rẩy đạt đến cao trào, còn lắc hông và đưa đẩy một cách mạnh mẽ.

"Anh cả..." Cô gần như hét to gọi anh, giọng cô vỡ ra trong nước mắt, "Không cần... Đừng mà..."

Chu Đạc cuối cùng cũng dừng lại, nhưng anh lại cởi cà vạt từ phía sau, đôi mắt cô lộ ra, anh áp người vào lưng cô, nắm lấy hai cổ tay cô giơ cao hai bên, đưa hạ thể chạm vào cặp mông của cô.

Chiếc gương phản chiếu rõ ràng khung cảnh dâʍ ɖu͙© bên trong cánh cửa kính.

Nhϊếp Thư Diêu nhìn thấy mình bị ép vào cửa kính, bị một người đàn ông ra vào không ngừng, mái tóc dài xõa xuống vai, ngơ ngác nhìn về phía trước, miệng há hốc thở hổn hển, mắt mũi đỏ bừng, hai tay bị người đàn ông cố định hai bên sườn, nhũ thịt kề sát cửa kính, cặp đùi bị cắm đến run rẩy.

Cô nhìn thấy người phụ nữ trong gương lắc đầu, thút thít rêи ɾỉ, người đàn ông ấn mạnh vào mông cô hàng chục lần khiến cô co giật, run rẩy thét chói tai, huyệt đạo co bóp dữ dội khiến người đàn ông kêu lên một tiếng và xuất tinh.

Nhϊếp Thư Diêu nhẹ nhàng trượt xuống, nhắm mắt lại rồi ngất đi.