Editor: Vện
Tiêu Ngự nhìn tình thế giương cung bạt kiếm, có hơi hoảng.
Tạ Cảnh Tu xưa nay trầm ổn, làm việc kín đáo, lần này lại giương cờ gióng trống xâm phạm hoàng cung cũng vì hắn đang mắc kẹt trong này.
Không phải hắn đề cao sức quyến rũ của mình, Tiêu Ngự thật sự lo Tạ Cảnh Tu vì hắn mà hành động nông nổi.
Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, Vĩnh Vinh đế dù vô dụng nhưng cũng đã làm thiên tử mấy chục năm, quân vương gục ngã sẽ kéo hoàng triều trăm năm sụp đổ theo.
Tạ Cảnh Tu âm thầm xây dựng thế lực cũng mới có mười mấy năm, nếu không chuẩn bị kế sách vẹn toàn để triệt để thoát khỏi khống chế của hoàng gia thì y phải làm sao mới chống được cơn thịnh nộ của thiên tử
“Thế tử, ngươi có kế hoạch gì không” Tiêu Ngự thấp giọng hỏi.
Tạ Cảnh Tu nhếch môi, “Dĩ nhiên là có.”
Tiêu Ngự nhìn tầm hai mươi binh sĩ huyền giáp đứng dưới bậc thang trước Thái Y viện, đằng sau bọn họ là tầng tầng lớp lớp thị vệ cấm cung, hắn thật sự khϊếp đảm với “kế hoạch” của Tạ Cảnh Tu.
Lý Yên Nhi được cung nữ nội thị vây quanh chậm rãi buông cái tay đang ôm gò má, lòng bàn tay bị máu nhuốm đỏ, vết roi đau rát như có lửa thiêu đốt.
“A!!!” Lý Yên Nhi la hét ầm trời, máu đổ càng lúc càng nhiều, thấm bẩn áo gấm quý giá xa hoa.
“Tạ Cảnh Tu, sao ngươi dám đối xử với ta như vậy! Sao ngươi dám!” Lý Yên Nhi trợn đôi mắt đỏ ngầu trừng Tạ Cảnh Tu, “Các ngươi là người chết hết à, còn không mau bắt lấy y!!” Lại chỉ các binh sĩ huyền giáp và Tiêu Ngự đang ngồi trong lòng Tạ Cảnh Tu, lạnh lùng quát, “Gϊếŧ sạch lũ tiện dân to gan dám xúc phạm tôn nghiêm hoàng thất! Gϊếŧ toàn bộ!”
“Vâng!” Đại nội thị vệ trong lẫn ngoài đồng thanh đáp, âm thanh vang dội chấn động màng nhĩ.
Tiêu Ngự cuống lên, bắt lấy vạt áo Tạ Cảnh Tu, “Thế tử, làm sao bây giờ!”
Thuộc hạ y mang theo võ công cao đến mấy cũng không thể chống chọi với đại nội thị vệ đông như kiến.
Tạ Cảnh Tu chưa kịp lên tiếng, có tiếng chuông cổ đột nhiên vang vọng trên đỉnh đầu mọi người.
Tiếng chuông truyền đến từ lầu quan sát trên tường thành hoàng cung. Đó là chiếc chuông lớn tổ truyền của hoàng gia.
Tổ tiên hoàng tộc Đại Lương xuất thân nghèo khó, sau khi Hoàng đế đầu tiên đăng cơ liền bắt tay xây dựng tường thành sừng sững cao hơn mười thước cho con cháu đời sau. Có tám cửa ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, mỗi cái đều có lầu quan sát tuần tra. Trên đỉnh lầu quan sát ở bốn góc thành đặt bốn cái chuông đồng lưu truyền đã bao thế hệ.
Chỉ khi hoàng cung gặp nguy hiểm thì chuông mới ngân lên âm vang cảnh tỉnh.
Lúc chuông kêu, binh tướng toàn thành phải cấp tốc đến giải cứu hoàng thành.
Mấy trăm năm qua, bốn chiếc chuông chưa bao giờ có động tĩnh, lúc này, từng đợt chuông ngân nặng nề giáng vào tai, tất cả bỗng chốc sững sờ.
Tạ Cảnh Tu chậm rãi giơ roi lên. Tiêu Ngự mờ mịt nhìn động tác của y, đã thấy hơn mười binh sĩ huyền giáp đồng loạt nâng vũ khí hướng lên không trung, âm thanh kim loại va chạm lạnh lẽo như băng tuyết, sặc mùi chết chóc át cả tiếng chuông, lan đến từng tấc đất trong ngoài Thái Y viện.
Hơn mười cột khói đen được các binh sĩ phóng lên cao, hòa trộn với đàn quạ nơi chân trời, từng cọng lông vũ đen nhánh rơi lả tả điểm xuyết giữa nền trời xanh.
Lý Yên Nhi đứng ngẩn ngơ một lát, lập tức chỉ huy thị vệ cấm cung không được lùi bước.
“Còn ngây ra đó làm gì! Bắt hết cho bổn cung!”
Các thị vệ không dám chần chừ, rút vũ khí ào ào nhắm vào mười mấy binh sĩ bị dồn vào trung tâm.
Thị vệ bên cạnh Lý Yên Nhi không dám manh động, chỉ cảnh giác nhìn Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự giữa đại sảnh Thái Y viện.
Tiêu Ngự thu tầm mắt từ hơn mười cột khói đen, quay lại nhìn Tạ Cảnh Tu.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì”
Vài bước ngoài cửa lớn là hỗn chiến, tiếng la “gϊếŧ” rung trời.
Phía sau là hai nữ nhân và một đứa bé địa vị cao quý nhất Đại Lương. Hoàng hậu khoác phượng bào ôm chặt Thái tử, vẻ mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm nam nhân làm việc tùy hứng trên lưng ngựa.
Dung nhan xinh đẹp của sủng phi bị máu nhuộm loang lổ, đôi mắt tàn bạo như rắn độc quét qua gương mặt Tạ Cảnh Tu, dừng lại trên người Tiêu Ngự.
Tạ Cảnh Tu chỉ dịu dàng cười với Tiêu Ngự, “Nếu không tạo phản, chẳng lẽ ngươi muốn chịu oan mà thành toàn cho Hoàng đế ngu xuẩn và nữ nhân điên này”
Ngọc Nhi là thần y, Vĩnh Vinh đế đương nhiên sẽ không gϊếŧ hắn. Nhưng lão sẽ ép buộc, lợi dụng Ngọc Nhi, chắc chắn không dễ dàng buông tha Ngọc Nhi.
Còn Lý quý phi, Tạ Cảnh Tu chỉ thấy nàng là kẻ điên, vô duyên vô cớ phát bệnh với Ngọc Nhi.
Sao y có thể chịu được
Trong lòng Tiêu Ngự ngổn ngang trăm mối. Ở chung với Tạ Cảnh Tu lâu như vậy, sao hắn còn không hiểu y đang nghĩ gì. Y không có hứng thú với vương triều Đại Lương, không rảnh quan tâm diệt trừ gian nịnh, y ẩn nhẫn lâu đến thế chỉ vì muốn tạo dựng một chốn thế ngoại đào nguyên cho mình, muốn rời xa vũng nước đυ.c tanh tưởi này.
Bây giờ lại vì hắn mà vứt hết kế hoạch bao nhiêu năm qua một bên.
Lần này mà phản, người khắp thiên hạ sẽ biết đến tên Tạ Cảnh Tu, hoàng tộc nhất định sẽ dốc toàn lực đối phó y, Lịch Phong cảng và đảo Vô Danh tuy bí mật, nhưng thiên tử mà cho người đi thăm dò, chưa hẳn là không điều tra ra được, đến lúc đó, thanh tịnh chỉ còn là ước muốn xa vời.
Tiêu Ngự quay đầu nhìn Tạ Cảnh Tu, chỉ thấy cái cằm đang ngẩng cao của y.
“Đến rồi…” Tạ Cảnh Tu lẩm bẩm.
Thái Y viện bị tiếng chém gϊếŧ tàn nhẫn náo động, người trong sảnh đều tự chìm vào cảm xúc của mình, chỉ có Tiêu Ngự không tự chủ nhìn theo tầm mắt Tạ Cảnh Tu.
Hình như phương xa có tiếng động thấp thoáng truyền đến, tập trung lắng nghe lại bị tiếng ồn của hỗn chiến át mất.
Mãi đến khi âm thanh kia ngày càng gần, ngày càng rõ, tiếng quát “gϊếŧ, gϊếŧ” không còn che lấp nổi, bấy giờ mọi người mới hoảng hồn, không cần ai ngăn cản, tất cả tự động dừng cuộc chiến.
Rầm rập, rầm rập, rầm rập… tiếng bước chân đều nhịp truyền vào tai từng người, mặt đất dưới chân rung lên từng đợt theo nhịp bước mạnh mẽ.
Lý Yên Nhi không dám tin trừng Tạ Cảnh Tu.
“Tạ Cảnh Tu! Ngươi muốn làm gì!”
Hoàng hậu kinh hoàng, ôm Thái tử liên tục lùi về phía sau, lác đác vài cung nhân vây quanh nàng, đề phòng nhìn từng người trong sảnh.
Nàng là Hoàng hậu một nước, từng có lúc thâm tình với Hoàng đế, cũng từng theo ngài thăm hỏi quân binh.
Loại âm thanh hùng hồn đều răm rắp này, nàng không thể quen thuộc hơn. Chỉ quân binh được huấn luyện nghiêm chỉnh mới có khí thế chấn động trời đất thế này.
Nàng tưởng Tạ Cảnh Tu chỉ dẫn theo mười mấy thị vệ xông vào thâm cung cứu ái nhân, bất luận ra sao nàng cũng không ngờ, y dám đem cả quân đội đánh vào hoàng cung!
Đây là đại tội phản nghịch, trừ khi Tạ Cảnh Tu gϊếŧ sạch hoàng thất, bằng không, hoàng thất sẽ tru di cửu tộc phủ Nguyên Vương.
Tạ Cảnh Tu là loại người sẽ đưa đầu chịu chết sao Hoàng hậu tuyệt vọng lắc đầu.
Nàng không quan tâm vương triều Đại Lương rơi vào kết cục gì, nhưng con trai nàng phải làm sao đây! Nàng biết làm gì bây giờ Nó còn quá nhỏ, chỉ là đứa trẻ vô tội, chẳng lẽ cũng phải vùi thây theo vương triều Đại Lương! Chỉ vì trên người nó cũng chảy huyết mạch Tống gia Dựa vào cái gì chứ!
Quế đại nương bất an kéo Lý Yên Nhi, “Nương nương, chúng ta mau quay về Vô Cực điện! Mời hoàng thượng làm chủ!”
Lý Yên Nhi cũng quý cái mạng mình lắm, ban đầu chỉ nghĩ là đánh tiếng trống đầu nâng cao sĩ khí tiêu diệt Phượng Chiếu Ngọc và binh lực của Tạ Cảnh Tu, không ngờ Tạ Cảnh Tu gan to bằng trời, y thật sự muốn tạo phản!
“Tất cả thị vệ nghe lệnh, lập tức hộ tống nương nương về Vô Cực điện!” Quế đại nương thấy Lý Yên Nhi ảm đạm gật đầu, vội cao giọng hạ lệnh.
Hơn trăm thị vệ đang giằng co với binh sĩ huyền giáp nhận lệnh, vội vã bao bọc Lý Yên Nhi.
Tạ Cảnh Tu đột ngột xoay người, mặt không đổi sắc chỉ Lý Yên Nhi, “Bắt lấy nữ nhân này!”
Mười mấy binh sĩ huyền giáp đồng thanh đáp, thế như chẻ tre đánh đến chỗ Lý Yên Nhi. Các thị vệ hết cách, phải ứng chiến, không cho họ ngáng đường Lý quý phi.
Thái Y viện lại rơi vào hỗn chiến.
Phượng Vân Phi đã sớm choáng váng đứng dựa góc tường, thần tình hốt hoảng nhìn cảnh chém gϊếŧ.
Hoàng hậu phục hồi tinh thần, ôm tiểu Thái tử, cất bước chạy đến chỗ Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự.
Các cung nữ không cản được nàng, đành phải đuổi theo.
Con đường trước mắt bị một roi hất trở về. Hoàng hậu đứng cách Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu khoảng năm bước, nàng không nhìn nam nhân cao lớn vẻ mặt âm trầm cầm roi, đôi mắt rưng rưng chỉ nhìn Tiêu Ngự, dứt khoát quỳ xuống, dùng hai tay nâng đứa bé trong lòng lên cao.
“Phượng đại phu, con nhỏ Tống Triều Nghiên khờ khạo bất tài, cầu Phượng đại phu cứu nó một mạng, để nó làm nô bộc hầu hạ Phượng đại phu, sau này sống hay chết sẽ trông vào tạo hóa của nó.”
Hoàng hậu nói xong cũng không đợi Tiêu Ngự trả lời, nhẫn tâm đặt tiểu Thái tử xuống đất, nàng đứng dậy, bước ra ngoài không quay đầu lại.
“Về Hưng Ninh cung!” Phượng bào trên người Hoàng hậu tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nàng như tiên nữ cách biệt hoàn toàn với hỗn chiến trước sân.
Tạ Cảnh Tu nhìn tiểu Thái tử nằm dưới đất, nhíu mày thật sâu.
Tiếng hành quân rung trời chuyển đất đã ngay sát bên tai, từ cánh cửa sơn son đang mở rộng của Thái Y viện, đã có thể thấy binh đội huyền giáp đang tiến đến. Thế công như hổ, bước chân chỉnh tề, giẫm nát những kẻ ngáng đường.
Tiêu Ngự rốt cuộc không đành lòng nhìn đứa trẻ yếu ớt không nơi nương tựa đơn độc nằm dưới đất, năn nỉ Tạ Cảnh Tu, “Cho ta thằng bé này đi, nó ngoan lắm.”