Editor: Vện
Tiêu Ngự rạch một đường 2cm trên ngực tiểu Thái tử, lấy kẹp cố định mạch máu, cẩn thận tách lớp da, chừa ra khoang ngực, để lộ khúc xương sườn bị gãy đâm vào phổi. Máu và chất lỏng màu nâu nhạt lập tức trào ra.
“Đổ máu, đổ máu rồi… Thần y dân gian cứu người như thế sao!”
“…Rạch một lỗ ngay ngực vậy làm sao mà sống!”
Thái y trong phòng khẽ giọng bàn tán. Phượng Vân Phi cuống đến mức mồ hôi đầm đìa, chốc chốc lại lấy khăn ra lau trán.
Hắn chỉ biết, lỡ như tiểu Thái tử thật sự chết tại đây, không chỉ Ngọc Nhi phải đền mạng, ngay cả hắn cũng không thoát được.
Lúc này, Phượng Vân Phi thật sự không biết hắn lo cho bản thân hơn hay lo cho con trai hơn.
La thái y chạy vọt lên trước, trợn to mắt nhìn nhất cử nhất động của Tiêu Ngự, thao tác nhỏ nhất cũng không muốn bỏ qua.
Tiêu Ngự xắn tay áo lên khuỷu tay, một tay cầm kẹp, một tay cầm bình nước muối rửa vết thương.
Dùng kẹp mở vết thương, lấy trong hộp thuốc ra một ống bạc, lại dùng cái kẹp khác kẹp lấy ống đặt vào mạch máu trong ***g ngực.
Lấy thêm bình nước muối trong hộp, cắm một đầu ống vào miệng bình, thả cái bình lên bàn.
Rất nhanh, một dòng chất lỏng nhơ nhớp chảy dọc ống, nhuộm bình nước muối thành màu nâu đen, trên mặt nước còn nổi lên bã thức ăn.
Tiêu Ngự quan sát sắc mặt tiểu Thái tử, chất lỏng chèn ép lên phổi đã được dẫn ra ngoài, lát sau, tiểu Thái tử mặt mũi tái xanh đột ngột hít vào một hơi thật sâu rồi ho sặc sụa.
Tiêu Ngự liền đè tay chân nó, không để nó lộn xộn.
Thái Y viện lặng yên không một tiếng động, chỉ có tiếng ho non nớt của tiểu Thái tử vang lên từng chập, mọi người chấn động, mở to hai mắt nhìn cái ống bạc quái dị cắm trên người tiểu Thái tử.
Mọi người đã nghe nói về thuật cải tử hoàn sinh, mỗi khi nhắc đến đều chắt lưỡi lấy làm lạ, thật ra đâu có ai để lời đồn kia vào lòng.
Nhưng đến khi tận mắt thấy mới cảm nhận được loại chuyện kéo người từ cõi chết về nhân gian đáng sợ thế nào.
Ánh mắt Vĩnh Vinh đế nhìn Tiêu Ngự đột ngột bừng sáng mãnh liệt, mang vẻ tham lam khiến người ta không rét mà run.
Hoàng hậu khóc đến kiệt sức ngồi bệt dưới đất, đôi mắt ngập nước yên lặng nhìn tiểu Thái tử khe khẽ kêu đau trong lòng Tiêu Ngự, môi run run không thốt được một chữ.
Nàng tận mắt thấy tiểu Thái tử tắt thở, rồi lại tận mắt thấy nó sống lại, thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ này thật sự quá lớn.
Dù chính tai nghe thiếu niên kia nói có thể cải tử hoàn sinh, thật ra nàng vốn không tin.
Không dám tin, cũng không thể tin. Nếu không, chẳng may thất bại, nhất định nàng sẽ hóa điên.
Nàng gần như đã buông bỏ hy vọng cuối cùng, vậy mà thiếu niên kia thật sự làm được.
Con trai nàng thật sự sống lại.
Lý quý phi tái mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Ngự chằm chặp.
Tiêu Ngự lại đang tập trung nhìn chất lỏng trong bình thủy tinh, đã đưa ra một phán đoán.
Lẫn trong chất dịch có bã thức ăn, triệu chứng đau ngực, đau bụng bộc phát nặng sau khi tiểu Thái tử bị nôn mửa.
Hơn nửa là thực quản bị vỡ. Loại bệnh này hay phát sinh ở người say rượu, ăn quá nhiều hoặc nôn nhiều đến mức bất tỉnh, tạo thành vỡ thực quản.
Tiểu Thái tử còn nhỏ nên lúc trước hắn không nghĩ theo hướng đó. Nôn mửa bình thường cũng không tạo thành loại tổn thương này, tiểu Thái tử bị vỡ thực quản, chỉ có một nguyên nhân là nôn mửa thường xuyên mà ra.
Quý nhân trong cung muốn hại người, đơn giản chỉ cần hạ độc vào trầm hương hay thức ăn. Trầm hương có thể không cần, nhưng cơm không thể không ăn, Hoàng hậu như chim sợ cành cong thấy tiểu Thái tử vừa ăn đã nôn, sợ nó ăn phải thức ăn có vấn đề.
Rõ ràng tiểu Thái tử đã không đủ dinh dưỡng, còn tiếp tục như vậy thì chẳng cần Lý quý phi ra tay, tiểu Thái tử đã chết vì tính đa nghi của Hoàng hậu.
“Tiểu Thái tử bị vỡ thực quản, phải mau chóng rạch vết thương ra để khâu lại.” Tiêu Ngự nói, “Ở đây không làm được, ta muốn mang tiểu Thái tử về Quảng An đường.”
“To gan! Thân phận ngươi thế nào mà dám mang Thái tử rời khỏi hoàng cung!” Nội thị bên cạnh Hoàng đế mở miệng răn dạy.
Tiêu Ngự nhìn Hoàng hậu. Hoàng hậu đã thu hồi vẻ kích động, chậm rãi đứng dậy.
Nàng nhìn Tiêu Ngự một cái, xoay mặt đối diện Hoàng đế, “Hoàng thượng đã được chứng kiến y thuật của Phượng thần y. Nếu Phượng thần y đã nói thế, mong Hoàng thượng hãy tác thành, cứu Thái tử một mạng.”
Lý quý phi cười như không cười nhìn nàng, hoàn toàn không lo về quyết định của Hoàng đế.
Quả nhiên, Hoàng đế lên tiếng, “Thái tử không thể xuất cung, Phượng đại phu hãy giải phẫu cho Thái tử ngay tại đây.”
Hoàng quyền lớn hơn trời, cuối cùng Tiêu Ngự đành phải ôm tiểu Thái tử vào phòng sạch trong Thái Y viện, gọi La thái y và Chu thái y làm trợ thủ.
Khử trùng xong, mọi người đồng loạt vào phòng, dùng ruột dê luồn vào thực quản đút thuốc mê cho tiểu Thái tử, sau đó rạch vết thương để khâu.
Vết rạch trên thực quản dài 5cm, khâu xong niêm mạc bị vỡ dài 3cm, hắn tiếp tục khâu vết rạch ở ***g ngực, Tiêu Ngự tập trung cao độ, nhập tâm vào ca giải phẫu, hoàn toàn không để ý bên ngoài vẫn còn ba người cao quý nhất thế gian đang chờ kết quả của hắn.
Phượng Vân Phi kinh ngạc, nhìn gương mặt tuấn tú vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Vẻ mặt trầm tĩnh, chuyên tâm làm việc khiến người ta vô cùng tin cậy.
Con trai hắn đang bị vây hãm trong thâm cung mà vẫn ung dung như ở Quảng An đường. Đối mặt quân vương quyền lực tối cao và Quý phi thiên ân vạn sủng mà vẫn không hề kiêu căng hay nịnh hót.
Chẳng những không hèn mọn mà khí thế còn có phần áp đảo cả cửu ngũ chí tôn.
Hắn đã quen nhìn quan lại nơm nớp lo sợ như con chó, hận không thể tự chui xuống bùn trước mặt quý nhân. Hắn cũng từng gặp người tài giả bộ thanh cao, đến khi gặp chuyện lại biến thành nịnh bợ, để lộ bộ mặt xấu xí.
Tại sao con trai hắn có thể bình thản như vậy Ngọc Nhi không phô trương thanh thế, cũng không giả vờ bình tĩnh. Ngọc Nhi thật sự không sợ những người kia, cho nên sự thản nhiên đó không hề khiến người ta thấy buồn cười, giống như con trai hắn trời sinh phải là thế này, cao cao tại thượng, chẳng cần để những quý nhân kia vào mắt.
Tại sao hắn không sợ Tại sao hắn có thể không sợ Phượng Vân Phi không hiểu được.
Chẳng trách, chẳng trách Ngọc Nhi chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn.
Hắn chưa từng đứng thẳng lưng, hắn quỳ mọp trước Phượng Vân Ninh, quỳ trước An quốc công, quỳ trước Lô thị, trước Hoàng đế, trước Quý phi.
Phụ thân như hắn, Ngọc Nhi xem thường là phải.
Phượng Vân Phi ảm đạm rời đi, tìm một góc vắng vẻ đứng ngẩn người.
Mũi kim cuối cùng kết thúc, Tiêu Ngự buông dụng cụ xuống, thở ra một hơi nhưng trong lòng vẫn chưa thả lỏng.
“Đại công cáo thành rồi sao Giữ được tính mạng cho tiểu Thái tử không” La thái y nhìn đứa trẻ nằm yên lặng trên bàn mổ, giơ lên hai bàn tay đầy máu, không dám tin nói.
Ông lại đi bảo vệ tiểu Thái tử mà Lý quý phi và hoàng thượng đều muốn gϊếŧ, trời ạ, ông đã làm gì thế này
Đáng sợ nhất là ông không hối hận chút xíu nào hết, ngược lại còn thấy hăng hái lạ thường, không hề sợ hãi.
“Vẫn chưa đến lúc kết luận.” Tiêu Ngự nói, đôi mày nhíu chặt.
Thời gian hồi sức mới là mấu chốt.
Vậy mà vẫn không thể xác định bảo vệ được mạng Thái tử hay không. La thái y đờ người, nhìn thiếu niên trầm tĩnh một cái, trong mắt chỉ toàn là lo lắng cho tiểu Thái tử chứ không quan tâm cơn giận của đế hậu. La thái y đột nhiên nhớ đến lão sư hiền từ ngày xưa của ông.
Bản thân ông cũng có năng khiếu, lại chăm chỉ, nhưng thủy chung không thể đạt đến cảnh giới như lão sư. Ngày xuất sư, lão sư nói ông đã học hết y thuật được truyền thụ, lão sư không còn gì để dạy ông nữa. Nhưng ông không hề muốn thế, bởi vì ông còn rất nhiều thứ phải học.
Không lúc nào ông không sầu muộn, chẳng biết bao giờ mới đạt đến đỉnh cao chân chính.
Lúc này, nhìn thiếu niên dám bất chấp tranh đấu giữa đế hậu và sủng phi mà giải phẫu cho tiểu Thái tử, hắn không vì mục đích gì khác, chỉ muốn cứu đứa trẻ này về nhân gian, không hề để tâm nếu mình không cứu được tiểu Thái tử sẽ gánh trọng tội.
Dường như La thái y đã hiểu được ý của lão sư, cũng hiểu tại sao những đại phu khác vĩnh viễn không thể đạt được trình độ xuất thần như thiếu niên này, mặc dù hắn chưa bao giờ che giấu kiến thức của mình.
Bọn họ yêu cầu nhiều, nỗi sợ cũng quá nhiều.
Tiêu Ngự nhìn tiểu Thái tử một cái, xoay người ra khỏi phòng mổ lâm thời.
“Phượng đại phu vất vả rồi, người đâu, đưa Phượng đại phu đến Tứ Cẩm điện nghỉ ngơi.” Hắn vừa ra cửa, nghênh đón hắn là Vĩnh Vinh đế hạ mệnh lệnh không chừa đường lui, “Tiểu Thái tử sẽ giao cho Phượng đại phu chăm sóc, nếu Thái tử khỏi hẳn, trẫm tất nhiên sẽ ban thưởng hậu hĩ. Nếu tiểu Thái tử gặp bất trắc, Phượng đại phu nên biết hậu quả thế nào.”
Tiêu Ngự không hiểu, rõ ràng Hoàng đế muốn diệt trừ tiểu Thái tử, dọn đường cho con của sủng phi, tại sao còn muốn để hắn chăm sóc tiểu Thái tử. Chẳng lẽ cố ý muốn giữ hắn lại hoàng cung Nhưng, dù Hoàng đế coi trọng y thuật của hắn cũng đâu cần bắt hắn thời thời khắc khắc túc trực trong cung. Nếu Hoàng đế thật sự có chuyện cần tìm thì phái người đến Quảng An đường nói một tiếng, chẳng lẽ hắn còn dám không tuân
Thật ra cũng đâu cần bọn họ xuống tay với tiểu Thái tử, tiểu Thái tử vẫn chưa vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất.
Không có thuốc kháng sinh, lúc này tiểu Thái tử đang đứng bên bờ vực sinh tử.
Ánh mắt Hoàng hậu chất chứa mỏi mệt và mờ mịt, vốn tưởng trận này là cá chết lưới rách, sống hay chết cũng phải có một kết thúc. Không ngờ tất cả lại trở về điểm bắt đầu, nàng phải cố lấy lại tinh thần, cẩn thận trông chừng Thái tử, không cho Lý quý phi thừa cơ hãm hại.
Nhiều năm như vậy, nàng thật sự đã quá mệt…
“Thảo dân không phải Thái y, không nên ở lại hoàng cung.” Tiêu Ngự mở lời, “Thảo dân khẩn cầu hoàng thượng để thảo dân trở về Quảng An đường. Thảo dân cần phải phối thuốc điều trị cho tiểu Thái tử.”
Vĩnh Vinh đế định nói gì, đột nhiên ngáp một cái, ánh mắt ướt nước rã rời, đỡ trán, toàn thân lảo đảo.
Lý quý phi mỉm cười, bước đến đỡ Hoàng đế.
“Hoàng thượng, đến giờ tu luyện rồi.” Lý quý phi cười nói, “Việc ở đây đã xong, tiểu Thái tử đã sống lại, hoàng thượng không cần nán lại nữa, vẫn nên…”
“Trẫm… trẫm về Vô Cực điện.” Vĩnh Vinh đế lại ngáp một cái, miễn cưỡng khoát tay nói.
“Cung tiễn hoàng thượng.” Lý quý phi dẫn một bầy cung nữ hộ tống Hoàng đế ra khỏi Thái Y viện, hoàn toàn không quan tâm còn một Hoàng hậu đang đứng đó.
Lý quý phi quay lại, đôi mắt xinh đẹp quét một vòng qua Hoàng hậu đoan trang, lại chuyển sang Tiêu Ngự, nhẹ giọng nói, “Quế đại nương, Thái tử điện hạ vừa tổn thương nguyên khí, ngươi am hiểu lĩnh vực điều dưỡng thân thể, còn không mau đi nấu thuốc bổ cho Thái tử điện hạ dùng.”
Hoàng hậu trừng muốn nứt cả mắt, “Ngươi dám!”
Lý quý phi cười khinh thường, không phản ứng với nàng, chỉ nhìn Quế đại nương.
“Còn không mau đi làm.”
Quế đại nương cúi đầu đáp, lại ngẩng đầu ưỡn ngực vào trong Thái Y viện.
Đối lập với Lý quý phi tôi tớ vờn quanh, bên cạnh Hoàng hậu không một ai hữu dụng.
Hoàng hậu chạy vào phòng mổ, ôm Thái tử đang hôn mê, bước nhanh ra ngoài.
Lý quý phi dường như đã quyết tâm trở mặt, muốn đặt dấu chấm hết ngay tại đây.
Mấy chục nội thị bao vây Thái Y viện không một khe hở, Hoàng hậu bị chặn đường không thể xuống khỏi bậc thang, nàng ôm chặt tiểu Thái tử vào lòng, sắc mặt hung dữ nhìn bốn phía.
“Tránh ra!”
Tiếng quát hết sức uy nghiêm chỉ đổi lại vài giọng cười châm chọc.
Các Thái y trong Thái Y viện đã rời đi từ cửa sau dưới sự hướng dẫn của nội thị.
Tiêu Ngự quay đầu nhìn quanh, Phượng Vân Phi không ở lại. Hắn cũng không thấy đau lòng hay thất vọng, chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không có tình cảm gì với Phượng Vân Phi, nếu bây giờ Phượng Vân Phi đột nhiên không biết sợ bày tỏ tình phụ tử gì đó, hắn thật sự không biết phải làm thế nào.
Tiêu Ngự cắn môi, Lão Thập đã chắn trước hắn, bày thế phòng thủ.
Lý quý phi tạm thời phớt lờ Hoàng hậu, đột ngột quay sang Tiêu Ngự, dữ tợn quát, “Điêu dân lớn mật! Dám bất kính với bổn cung! Ngươi muốn phản à! Người đâu, còn không mau gô cổ hai tên không biết trời cao đất dày kia!”
Tiêu Ngự nhíu mày, Lão Thập nhìn hắn trấn an.
“Thế tử phi đừng sợ.” Lão Thập nói.
“…” Hắn dĩ nhiên không sợ. Cũng vì hiểu ám hiệu của Lão Thập nên hắn mới hành động vô tư như vậy, còn tưởng Lão Thập có tuyệt chiêu cất giấu.
Chẳng lẽ tuyệt chiêu đó là an ủi hắn mấy câu xong lấy một địch trăm xông ra khỏi hoàng cung
Khác nào đâm đầu vào chỗ chết…
Một bóng người đột nhiên vọt ra, quỳ trước mặt Hoàng đế và Lý quý phi, dập đầu như giã cối.
“Quý phi nương nương, con nhỏ lỗ mãng, không hiểu lễ nghi, xin nương nương đừng trách hắn khẩu xà tâm phật mà tha cho tội bất kính!”
Đúng là Phượng Vân Phi đầu đầy mồ hôi quỳ lạy van xin.
Tiêu Ngự ngạc nhiên nhìn hắn một cái, thở dài, lại dời mắt.
Lão Thập tung cước đá văng các nội thị xông đến bắt, miệng đột nhiên huýt một tiếng vang dội, xuyên thấu tầng tầng cung điện, truyền đến phương xa.
Lý quý phi bình thản đứng sau hàng thị vệ hoàng gia, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Ngự bị bao vây.
Bộ dáng như mây như gió tự ra vẻ thanh cao kia thật sự vô cùng chướng mắt…
Thằng ngốc kia cho rằng lấy quy củ luật pháp ra là có thể cứu mình một mạng được sao.
Nhưng, luật pháp chỉ có tác dụng trong chốn nghiêm minh.
Bây giờ triều cương hỗn loạn, luật pháp chỉ còn cái vỏ rỗng, phải có thực lực và hậu thuẫn cực mạnh mới sống được.
Không khéo là bọn họ không có, mà nàng thì có.
Lý quý phi cười lạnh, nhìn lưỡi đao sắc bén của các thị vệ hoàng gia, ánh mắt nhìn Tiêu Ngự càng thêm sáng rực.
Cái nhìn mãnh liệt như vậy, Tiêu Ngự sao lại không cảm giác được Hắn khó chịu nhíu mày, nhìn lại Lý quý phi, trong lúc đối mặt lại bắt gặp khóe môi nàng ta cong thành nụ cười oán độc.
Tại sao nữ nhân này muốn chèn ép hắn như vậy, hắn cũng bị liệt vào hàng ngũ cái gai trong mắt như tiểu Thái tử từ bao giờ thế Tiêu Ngự thật sự không hiểu.
Đợt thị vệ thứ hai xông lên, một binh đội cưỡi ngựa đen đột ngột xuất hiện ngay ngoài Thái Y viện, cứ như thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống.
Một nam nhân cưỡi hắc mã dẫn đầu. Đại đội nhân mã chờ trước cửa Thái Y viện, nam nhân tuấn mỹ phong thái bất phàm nhẹ nhàng giục ngựa bước qua ngạch cửa, chậm rãi tiến đến chỗ hỗn chiến.
Xiêm y tím sậm, tóc đen như mực, mũi cao mắt sáng, tấm lưng thẳng tắp. Cánh tay dài mạnh mẽ nắm cương ngựa tùy ý vung vẩy, cuối cùng dừng lại ngay trung tâm Thái Y viện.
Không phải Tạ Cảnh Tu thì là ai.