Editor: Vện
Tiêu Ngự đến nhìn tình trạng đứa trẻ, thằng bé hơn một tuổi, sắc mặt tái nhợt nằm ngay ngắn trên giường, ánh mắt mơ màng, miệng lầm bầm kêu khó chịu.
Các nha hoàn cầm ống nhổ hầu một bên, thấy tiểu thiếu gia muốn nôn thì vội tiến đến đặt ống vào cho nó, nôn xong lấy ra, lại có nha hoàn đến xông hương.
Chẳng trách mùi trong phòng kỳ quái.
“Đừng xông hương nữa, tiểu thiếu gia sẽ khó chịu, nên để phòng thoáng mát mới tốt.” Tiêu Ngự vừa nói vừa đến chiếc ghế tròn bên giường, ngồi xuống bắt mạch cho tiểu thiếu gia.
Hắn theo Phùng lão và Tần lão đại phu học được một thời gian, phương diện bắt mạch cũng có thể xem là khá thành thạo.
Thấy tiểu thiếu gia lại nôn ra dịch đắng, Tiêu Ngự nói Bách Linh, “Lấy nước đường của chúng ta cho tiểu thiếu gia uống.”
Nôn như thế sẽ bị mất nước, nên bổ sung dịch trước rồi tính.
Thực hiện tứ chẩn xong, kết quả thu được cũng chẳng khác Phùng đại phu.
Phùng đại phu thấy hắn trầm ngâm, thở dài nói, “Phượng đại phu, ngay cả ngươi cũng không tìm ra nguyên nhân sao”
Đây không phải bệnh thông thường của con nít, nhất thời ai có thể nghĩ ra nguồn gốc Trong đầu Phùng đại phu có một đáp án mơ hồ nhưng do dự không dám nói.
Chuyện xấu trong thế gia đại tộc ông đã thấy không ít, nhưng trước giờ gia phong của Phương phủ rất nghiêm khắc, việc hãm hại con cháu nối dòng, lần này còn là cháu đích tôn, thực sự không phải chuyện nhỏ, không có bằng chứng thì sao dám nói.
“Hai ngày gần đây tiểu thiếu gia ăn cái gì” Nghe Tiêu Ngự hỏi vậy, Phùng đại phu biết hắn cũng nghi ngờ đồ ăn có vấn đề.
“Vừa rồi lão phu có hỏi qua, còn sai người viết lại thực đơn đây này.” Phùng đại phu đưa cho Tiêu Ngự một tờ giấy.
Tiêu Ngự cầm đọc, Phùng đại phu lại nói, “Phương đại nhân đã cho người điều tra những ai tiếp xúc với thức ăn của tiểu thiếu gia, rất nhanh sẽ có kết quả trình lên.”
Phụ tử Phương gia đứng ngoài cửa, nhìn Phùng đại phu mang dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo tiểu thiếu niên kia, không khỏi bất ngờ.
“Lão phu đã nghe nói về Quảng An đường, không ngờ Phượng đại phu còn trẻ mà đã tài năng như vậy.” Phương tướng vuốt râu, nói với Tạ Cảnh Tu.
Phương tướng có giao tình với Nguyên lão Vương gia, Tạ Cảnh Tu tuy lạnh nhạt với người ngoài cũng phải kính trọng đối phương mấy phần, mỉm cười trả lời, “Thê tử xưa nay một lòng hướng về y thuật, kiến thức khá là hỗn tạp, có thể bổ sung cho Phùng lão theo y thuật chính thống.”
Không thèm khiêm tốn thay Tiêu Ngự chút nào.
Phương tướng và con trai kinh ngạc nhìn nhau, đều cười mà không nói.
Nhớ đến gương mặt như ăn phải hoàng liên của Nguyên lão Vương gia lúc biết trưởng tôn cưới một nam nhân làm vợ, chỉ sợ việc này không nên nói nhiều.
Không lâu sau, những người hầu đã tiếp xúc với thức ăn của tiểu thiếu gia được dẫn đến hạ đường. Phương Truyền Chính và Phương Hoàn xưa nay quang minh lỗi lạc nhưng không phải không lõi đời, dù Phùng đại phu chưa nói rõ, họ cũng biết ông nghi ngờ có người âm mưu hạ độc cháu nối dòng của Phương gia, bởi vậy sắc mặt không thể gọi là tốt.
Phương Hoàn đích thân qua thẩm vấn, Tiêu Ngự thấy Phương gia không tránh mặt người ngoài như mình, hoàn toàn không sợ việc xấu trong nhà bị phơi bày, lòng nảy sinh khâm phục.
Phải là người thật sự chính trực mới dám làm như vậy.
Sau khi đến thế giới này, hắn đã quá quen với mưu mô xấu xa nơi hậu viện thế gia, ngay cả phủ Nguyên Vương cũng không ngoại lệ, lần đầu tiên thấy phong cách của Phương gia.
“Choáng đầu, nôn mửa là triệu chứng cao huyết áp.” Tiêu Ngự nghịch tờ thực đơn, trầm ngâm nói, “Cũng chưa chắc là bị trúng độc.”
Chất độc của thời đại này có hạn, toàn là thạch tín hay hạc đỉnh hồng này nọ, cùng lắm là đoạn trường thảo gì đó, không có loại nào dẫn đến triệu chứng như thế này.
“Phương tiểu thiếu gia vốn khỏe mạnh, dù không phải trúng độc nhưng đúng là thức ăn có vấn đề.” Phùng lão nói.
Tiêu Ngự gật đầu, nhìn tờ thực đơn trong tay, thật sự không thấy được chỗ nào đáng nghi…
Trần Tố Khanh vẫn ngồi cùng cùng nữ quyến trong sảnh hầu Phương lão phu nhân, tiểu nha hoàn qua lại báo tin, nói Đại gia đang thẩm vấn những người hầu tiếp xúc với thức ăn của tiểu thiếu gia, Phương lão phu nhân sao có thể không hiểu, lập tức dựng thẳng chân mày, hung dữ nện gậy chống.
“Lũ hèn hạ đầu óc mê muội! Dám vươn móng vuốt đến Triết Nhi! Nếu điều tra ra thủ phạm, có liều mạng vứt bỏ thanh danh trăm năm của Phương gia ta cũng phải băm vằm tiện nhân đó ra thành trăm mảnh!”
Phương lão phu nhân nói xong, đôi mắt tàn nhẫn lướt qua hai con dâu chi thứ đang ngồi đó.
Chẳng trách bà nghi ngờ, nếu có người hạ độc trưởng tôn thì hậu viện chi thứ chắc chắn không thể thoát khỏi diện tình nghi.
Hai nàng dâu vừa sợ vừa oan ức, quỳ xuống liên tục nói không phải, lại chỉ lên trời thề độc.
Có trời làm chứng, các nàng thật sự không có làm gì hết!
Phương đại phu nhân tiến đến an ủi, Trần Tố Khanh nhìn tình hình náo loạn, cũng nói, “Lão phu nhân đừng nóng giận, thân thể quan trọng hơn. Thứ cho tiểu nữ lắm lời, theo thiển kiến của tiểu nữ, Phương gia trong sạch như vậy, ắt sẽ không xảy ra loại chuyện xấu xa đó. Có khi đại phu không tìm ra nguyên nhân nên mới đưa ra kết luận chung chung như vậy, bằng không chẳng phải sẽ thành vô dụng sao Lại sợ gánh tội chẩn lầm bệnh. Vì vậy mà gây ra cảnh ly gián cho gia tộc vốn thân thiết, người khác không biết chứ Tố Khanh rất rành rẽ. Chi bằng tìm thêm nhiều đại phu nữa đến khám, thước có cái dài cái ngắn, tên thần y kia cũng đâu phải toàn năng, sở trường của hắn đâu phải như các đại phu thông thường.”
Hai nàng dâu chi thứ mặt mang vẻ cảm kích nhìn Trần Tố Khanh, Phương đại phu nhân vội đỡ các nàng đứng dậy.
“Đứa trẻ ngoan, ngươi đúng là tốt bụng, chúng ta muốn trách tội phải có chứng cứ. Ngươi nói không sai, tìm thêm mấy đại phu nữa là được, sẽ không có sơ hở.”
Phương lão phu nhân vẫn mặt trầm như nước, ngồi đó không nói lời nào.
Phương đại phu nhân thở dài, cũng ngồi xuống.
Người bệnh chính là con trai nàng, sao nàng có thể không nóng nảy. Nhưng xưa nay ba huynh đệ Phương gia đồng tâm hợp lực mới có Phương phủ vững chắc hôm nay, lúc này lão gia đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng với Lý gia, làm sao chịu nổi hỗn loạn trong chính nhà mình.
Một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng ấp lên tay Phương đại phu nhân.
“Đại phu nhân đừng nên u sầu, Tố Khanh không có bản lĩnh gì, chỉ thông thạo đạo làm người. Phương gia từ trên xuống dưới không có kẻ gian, quả là thế gia trong sạch hiếm thấy, tuyệt đối không thể tự khơi lên loạn đấu chỉ vì mấy câu của thần y.” Trần Tố Khanh nói xong, mặt hiện vẻ bất bình, dường như thật sự tức giận với loại đại phu như thế.
Phương đại phu nhân nghe nói Trần đại tiểu thư thưở nhỏ nhiều bệnh, sau đó bị đưa đi khỏi phủ, cho là nàng đã trải qua cực khổ vì người ngoài, chỉ thở dài một hơi, vỗ tay nàng, cuối cùng phái người đến Thái Y viện, mời các Thái y đến hội chẩn.
Trong phòng chính, Phương Hoàn tra hỏi xong đám người hầu, kết quả là chẳng thu hoạch được gì.
Phùng lão và Tiêu Ngự nghe vậy, nhất thời cũng không biết nói sao.
“Phải làm sao bây giờ! Phùng lão, Phượng đại phu, chi bằng hai vị kê đơn thuốc trước đi, tạm thời khống chế bệnh tình của Triết Nhi.” Trước triều đường, Phương Hoàn cũng xem như trụ cột xã tắc, lúc này nhìn bộ dạng đau đớn của con nhỏ mà đầu óc bấn loạn.
“Không được.” Ở phương diện này, Tiêu Ngự vô cùng tán thành sự cẩn thận của Phùng đại phu.
Tình hình của Phương tiểu thiếu gia nhìn tuy nghiêm trọng nhưng vẫn chưa chuyển biến xấu. Lúc này mà uống thuốc bậy thì tai họa khôn lường.
Phương Hoàn tuy xót con nhưng cuối cùng vẫn hành sự đúng mực, chỉ có thể nghe lời đại phu.
Phùng đại phu thấy Tiêu Ngự cũng bó tay, nghĩ là hắn am hiểu giải phẫu ngoại khoa, nhờ hắn đến xem bệnh cho trẻ con đúng là đã làm khó hắn.
“Ta vẫn cảm thấy thức ăn có vấn đề.” Tiêu Ngự thả thực đơn lên bàn, “Trên này đúng là đã ghi lại toàn bộ à” Thực đơn không có gì đáng nghi, ngay cả thực phẩm khắc nhau cũng không có. Nhưng nếu không có bất kỳ vấn đề nào thì tại sao một đứa trẻ khỏe mạnh đột nhiên phát bệnh nặng như vậy, rõ ràng không phải cảm mạo thông thường.
“Điều tra lại!” Phương tướng trầm giọng nói, “Bảo đại quản gia đích thân điều tra! Một chút dấu vết cũng không được bỏ qua!”
Đại quản gia vội đáp, lại triệu tập mọi người đến dò hỏi, người hầu trong phủ bất an không thôi.
Lúc này, bên ngoài có người vào thông báo.
“Lão gia, Đại gia, Phượng thái y dẫn theo mấy vị Thái y cầu kiến. Nguyên lão Vương gia cũng đến!”
Phụ tử Phương gia nhìn nhau, tuy trong lòng bất ngờ nhưng mặt vẫn bình tĩnh, chỉ nói, “Mau mời vào.”
Tạ Cảnh Tu khẽ nhướn mày, không ngồi làm bình hoa trong sảnh nữa, cũng dời bước vào trong.
“Ngươi vào làm gì” Tiêu Ngự đang quan sát đám nha hoàn cẩn thận đút nước đường cho tiểu thiếu gia, thấy Tạ Cảnh Tu đứng kế bên, ngạc nhiên hỏi.
Vị đại gia này có bệnh sạch sẽ mà, y chịu được mùi trong phòng này à
“Phụ thân ngươi đến, tổ phụ ta cũng đến rồi.” Tạ Cảnh Tu nói.
Tiêu Ngự khựng lại, tức là sao Tự dưng đêm hôm tụ họp hết về đây làm gì
“Trước giờ tổ phụ chỉ âm thầm trợ giúp Phương tướng, bây giờ thì không thèm che che giấu giấu.” Tạ Cảnh Tu nói, “Hơn nửa là vì ta bị Hoàng đế khiển trách, tư quân phủ Nguyên Vương cũng bị tước mất, tổ phụ không cần phải cố kỵ gì nữa.”
Phủ Nguyên Vương năm đó mạnh ngang ngửa hoàng tộc, trải qua mấy trăm năm, làm Vương gia nhàn tản quá lâu, nhuệ khí đã bị bào mòn, ngay cả giúp đỡ trung thần lương tướng cũng sợ chọc Hoàng đế kiêng kỵ, sau khi bị tước mất thế lực, ngược lại còn thoải mái hơn.
Nhưng, chẳng lẽ vì ngươi rơi xuống hạ phong mà Hoàng đế có thể thả lỏng tâm nghi kỵ sao Dù Hoàng đế yên tâm, nhưng phương thức phó thác vận mệnh mình vào tâm tình người khác không phải con đường lâu dài.
Tiêu Ngự biết rõ tại sao Tạ Cảnh Tu bị giáng chức, e là hắn đã bị xem thành lam nhan họa thủy. Tạ Cảnh Tu vì một mực muốn thành thân với hắn mà khiến phủ Nguyên Vương bị tổn hại, chẳng trách các trưởng bối Vương phủ không ưa hắn…
Đang nói chuyện, nha hoàn Phương gia đã dẫn một đoàn người bước vào, đi đầu là Phượng Vân Phi mặc quan phục và Nguyên lão Vương gia mặt trầm như nước.
Tiêu Ngự lập tức đứng dậy hành lễ với Nguyên lão Vương gia.
“Vãn bối bái kiến Nguyên lão Vương gia.”
Nguyên lão Vương gia hơi mất tự nhiên liếc nhìn hắn, hừ một tiếng xem như đáp trả.
Ông cha cặn bã đứng một bên, biểu hiện cực kỳ lúng túng.
Con trai hắn xem hắn như không khí, lại tôn kính với người nhà khác như vậy, mặc dù vì Nguyên lão Vương gia địa vị cao hơn hắn hay vì Nguyên lão Vương gia là trưởng bối “nhà chồng” của con trai thì người làm cha như hắn đều hết sức xấu hổ.
Phương đại phu nhân được Trần Tố Khanh đỡ vào, lo lắng nói, “Phượng thái y, xin chư vị Thái y mau chóng chữa trị cho nó. Rốt cuộc con ta bị bệnh gì!”
Một phòng đủ loại người, ngoại trừ phu thê Phương Hoàn và Trần Tố Khanh, cùng Tạ Cảnh Tu và Nguyên lão Vương gia ở gian ngoài thì tất cả đều là đại phu.
Phượng Vân Phi bỏ qua lúng túng, vội dẫn các Thái y đến kiểm tra.
Phùng đại phu và Tiêu Ngự nhường chỗ, Tiêu Ngự nhìn trái nhìn phải, đến trước mặt Phương Hoàn.
“Phương đại nhân, thức ăn trong ba ngày gần nhất của tiểu thiếu gia đã tra ra chưa”
Phương Hoàn nói, “Đại quản gia đang tra hỏi. Ngoại trừ thực đơn có sẵn trong trù phòng, thì những món ăn người khác vô tình hay cố ý đút cho tiểu thiếu gia đang được thăm dò, chỉ là người hầu trong phủ quá nhiều, cần chút thời gian.”
Tiêu Ngự gật đầu, “Nếu Phương đại nhân không ngại, ta cũng muốn đi nhìn xem.”
Phương Hoàn còn chưa lên tiếng, Phương đại phu nhân đã nói, “Đã có đại quản gia tra xét, Phượng đại phu chỉ cần chờ là được rồi.”
Phương Hoàn cau mày, bất mãn nhìn nàng, Phương đại phu nhân đỏ mắt, chỉ hận đương gia không hiểu cái khó của cai quản gia đình. Tiểu thiếu gia là cốt nhục của nàng, sao nàng có thể không đau! Nhưng chuyện tra hỏi sẽ làm tâm tư các thϊếp thất hoang mang, cõi lòng dậy sóng, nàng không dám để người ngoài xen ngang. Chẳng may khiến Phương phủ rối loạn, chẳng phải sẽ chuốc lấy tai ương sao
Nàng vốn không nghĩ nhiều như vậy, chính sự tồn tại của Trần Tố Khanh đã nhắc nhở nàng. Cha chồng nàng có giao tình với Nguyên lão Vương gia, Nguyên lão Vương gia bất mãn cháu dâu là nam nhân, lại nhìn trúng Trần Tố Khanh, Trần Tố Khanh còn thân thiết với Phương gia. Lỡ như thiếu niên này vì vậy mà sinh oán với Phương gia, nếu để hắn nhúng tay vào, chẳng phải là đưa dao vào tay người à Chẳng những không cứu được con trai nàng mà còn khiến Phương phủ hỗn loạn.
Nói tới nói lui là nàng không tin tưởng thiếu niên đại phu này.
Về lời đồn y thuật hắn xuất thần nhập hóa, còn có thể khiến Tạ thế tử say mê đến thần hồn điên đảo, lời đồn thì có mấy phần đáng tin Chẳng phải hắn đang hết cách với bệnh tình của Triết Nhi đó sao
Tiêu Ngự không biết tại sao Phương đại phu đề phòng hắn như vậy, hắn cũng không cưỡng cầu.
“Nếu đã vậy, xin Phương đại nhân báo cho đại quản gia của quý phủ, bảo hắn hỏi xem có ai cho tiểu thiếu gia ăn gan động vật không.” Vừa rồi hắn đã kiểm tra bệnh trạng của tiểu thiếu gia, trong đầu có một ý nghĩ mơ hồ, tuy thứ này khá là khó tìm ở cổ đại, nhưng triệu chứng của tiểu thiếu gia giống hệt như ngộ độc vitamin A.
Ở hiện đại có rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, chỉ cần có tiền là có hết, rất dễ gây nên ngộ độc vitamin A. Nhưng ở cổ đại, dù là nhà giàu cũng ăn uống rất tinh tế, lại càng không có dầu cá, nếu nói phát sinh loại ngộ độc này thật sự là rất khó.
Không ngờ hắn vừa dứt lời, Trần Tố Khanh đột nhiên biến sắc.
“Phượng đại phu, ý ngươi là sao”
Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn nàng, Phương Hoàn cau mày hỏi, “Trần tiểu thư, ngươi đã biết gì” Nhìn bộ dạng nàng rõ ràng là có biết ít nhiều về câu hỏi của Phượng đại phu.
Phương Hoàn sinh lòng bất mãn, toàn phủ đang sứt đầu mẻ trán vì thức ăn của Triết Nhi, vị khách quý này nếu đã biết tại sao không nói sớm!
Trần Tố Khanh lại đang tức giận, trong đầu chỉ nghĩ Thế tử phi rõ ràng muốn nhắm vào nàng.
“Chẳng lẽ Phương đại nhân quên rồi à, Tố Khanh từng đến Lịch Phong cảng bàn việc, cá ở đó là đặc sản, bất luận là thịt, mắt cá hay gan cá đều là vật đại bổ, lúc Tố Khanh hồi kinh có mang theo một ít. Chuyện này, Nguyên lão Vương gia và Phương tướng đều biết.”
Tạ Cảnh Tu nghe nhắc “Lịch Phong cảng”, ánh mắt đột nhiên co lại, Tiêu Ngự bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Vậy vấn đề hơn nửa là ở gan cá rồi!”
Hàm lượng vitamin A trong gan động vật lên đến 90% so với người, đặc biệt là gan cá, gan gấu thì hàm lượng còn cao hơn. Những năm ở thế kỷ 16 từng phát sinh việc các nhà thám hiểm Bắc Cực bị đau đầu, nôn mửa, hôn mê vì ăn gan gấu, chính là triệu chứng ngộ độc vitamin vì sử dụng quá liều lượng.
Trần Tố Khanh nghe vậy, tức đến đỏ bừng hai má, cười lạnh nói, “Không biết quý phủ còn giữ số cá đó không! Nếu Phượng đại phu nghi ngờ cá ta mang đến có vấn đề, ta sẽ ăn ngay bây giờ cho chư vị xem!”
Tiêu Ngự biết nàng hiểu lầm, liền nói, “Không phải cá tiểu thư mang đến có vấn đề, loại cá đó đúng là vật đại bổ, nhưng mà tiểu thiếu gia tuổi nhỏ, không hấp thu được hàm lượng chất bổ nhiều như vậy nên mới phát sinh tình huống này.” Hai chữ ngộ độc không thể thốt ra, miễn cho người khác lại ***g lộn lên.
Trong lòng Trần Tố Khanh đã có thành kiến sẵn, chỉ cảm thấy hắn lúc nào cũng nhắm vào mình, hai chữ “Nhưng mà” nghe cũng thấy chói tai.
“Ta vẫn nên ăn hết để chứng minh mới được.” Trần Tố Khanh cười lạnh.
Tiêu Ngự rất bất đắc dĩ. Nàng muốn ăn thì cứ ăn, chỉ là hắn không biết loại cá đó là cá gì, nhưng có thể làm Phương tiểu thiếu gia ngộ độc cấp tính, e là hàm lượng vitamin trong gan cá cực kỳ cao, chỉ sợ Trần tiểu thư ăn vào rồi cũng nằm xuống luôn.
“Nếu đã tìm ra nguyên do, Phượng đại phu nói xem, phải chữa trị thế nào đây” Phương Hoàn và Phương đại phu nhân không quan tâm Trần Tố Khanh đang bất bình, vội hỏi.
Tiêu Ngự cười nói, “Không cần điều trị, chờ tiểu thiếu gia phát tác hết là tự động khỏe lại, chỉ cần đừng tiếp tục ăn gan cá, cũng đừng ăn gan động vật khác sẽ từ từ hồi phục.”
“Thật sao!” Phương đại phu nhân mừng quýnh.
Tiêu Ngự gật đầu, “Đương nhiên. Mấy ngày sau nên cho tiểu thiếu gia ăn đồ thanh đạm thôi.”
Phương đại phu nhân gật đầu liên hồi, nghe lời răm rắp, nghi kỵ với Tiêu Ngự đã sớm vứt lên chín tầng mây.
Trần Tố Khanh đỏ mặt đứng một bên, tràn ngập tức tối.
Tạ Cảnh Tu liếc nàng một cái, qua kéo Tiêu Ngự, “Nếu đã xong, để Phùng lão ở lại đây là được. Chúng ta về thôi.”
Nói xong cũng không buồn nhìn Nguyên lão Vương gia lấy một cái, dắt Tiêu Ngự đi thẳng ra ngoài.
Nguyên lão Vương gia giận tái mặt, nhìn tôn nhi kéo thiếu niên kia đi mất, ông còn từng rất rất thích đứa trẻ kia nữa. Đáng tiếc, tôn nhi của ông thật sự gan to bằng trời, dám cưới người kia về, tại sao đứa trẻ tốt như vậy lại là con trai!
Bách Linh để lại hai bình nước đường cho nha hoàn của Phương tiểu thiếu gia, nàng ôm hộp thuốc chạy theo.
Phượng Vân Phi vốn không cùng phe với Phương tướng, lúc nãy nghe nói con mình gặp nan đề nên mới cuống cuồng đến giúp, kết quả là không giúp được gì, bản thân còn bị lơ mất, không ai phản ứng, lúc này phải nói là xấu hổ đã đạt đến cảnh giới tối cao.
Ai cũng biết hắn là người phủ An quốc công, giao hảo với Lý gia, người Phương phủ không ai để ý hắn, cuối cùng Phượng Vân Phi đành phải mặt xám mày tro dắt người trốn mất.
Còn chưa ra khỏi cổng lớn Phương phủ, lại bị Nguyên lão Vương gia gọi giật lại.
Phượng Vân Phi sợ nơm nớp hành lễ, bị Nguyên lão Vương gia âm trầm quét cho toàn thân phát lạnh.
“Ngươi trơ mắt nhìn con mình và cháu ta phóng đãng như thế sao! Đã thành trò cười của kinh thành rồi, còn ra thể thống gì nữa!”
Phượng Vân Phi rất muốn trông coi con trai, nhưng hắn thì làm được gì Lúc này chỉ biết lúng ta lúng túng, nói không nên lời.
Nguyên lão Vương gia nhớ đến Phượng Chiếu Ngọc sở dĩ phải lấy thân phận nữ tử xuất hiện trước mặt cháu ông, còn cướp mất trái tim y, suy cho cùng đều do Phượng Vân Phi tạo nghiệt. Ông không nỡ mắng nhiếc tôn nhi, cũng khôg thể trút giận lên đầu Phượng Chiếu Ngọc, nên đối với tên đầu sỏ này nhìn sao cũng thấy gai mắt.
“Tiểu tử vô liêm sỉ! Ngươi chờ đó cho lão phu!” Nguyên lão Vương gia oán hận nói, sải bước đi mất.
Phượng Vân Phi khi không bị dọa một chập, nghĩ đến hai đứa con trai luôn làm như không thấy hắn, trong lòng vừa sợ vừa buồn rầu, đi như cái xác không hồn ra khỏi Phương phủ.
Lúc đến là xe ngựa Phương phủ chở đi, lúc này ai còn rảnh để ý hắn, đành phải ngoắc một chiếc xe ngựa dọc đường, dẫn hai cấp dưới rời đi.
Thế tử: Lịch Phong cảng là mỏ vàng của bổn thế tử!