Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế (Tiên Đế Bất Bại)

Chương 17: Tôi không nói đùa

Lý Hiên vừa nói xong, bốn người của nhà họ Lục đều trợn tròn mắt, căn phòng trở nên im lặng như tờ.

Khoảng nửa phút sau, mọi người mới bình tĩnh lại, họ đều nhìn Lý Hiên với ánh mắt quái lạ.

Còn Lục Kỳ thì đột nhiên cười ha hả với Lý Hiên: “Lý Hiên, anh đúng là giỏi nói đùa, anh xem cha mẹ của tôi mất hồn rồi kìa.”

Nghe thấy Lục Kỳ nói vậy, vợ chồng Lục Hữu Quang mới phản ứng lại.

Đúng vậy, điều này rõ ràng là đang nói đùa.

Mọi người đều biết rằng bệnh ung thư là không thể chữa khỏi được.

Hơn nữa làm gì có chuyện đặt bàn tay lên đầu gối là có thể xóa bỏ khối u chứ, vậy thì không thể được gọi là thần y mà là thần tiên.

Nào ngờ Lý Hiên lại quay đầu lại nhìn nhóm người Lục Hữu Quang và nghiêm túc nói: “Tôi không nói đùa, tôi thật sự có thể giúp Tiểu Vĩ loại bỏ khối u.”

“Hiện giờ khối u trong cơ thể Tiểu Vĩ đã được loại bỏ, có thể xuống giường đi lại rồi.”

“À phải rồi, suýt chút nữa thì quên mất.”

Nói đoạn, Lý Hiên lấy thứ đen sì ra đặt trên bàn.

“Mấy năm nay Tiểu Vĩ luôn nằm trên giường nên thân thể yếu ớt, cháu cất công điều chế thuốc bổ sung nguyên khí cho Tiểu Vĩ. Viên thuốc màu đen này mỗi ngày uống một viên, mười ngày sau là sức khỏe của Tiểu Vĩ có thể hồi phục hoàn toàn.”

“Thuốc này số lượng đủ nhiều, chú và dì Lục cũng có thể uống một ít.”

Nghe vậy, bốn người nhà họ Lục lại trợn tròn mắt.

Họ không ngờ rằng Lý Hiên lại nghiêm túc.

Có điều nói đùa cái gì vậy, đặt bàn tay lên đầu gối vuốt ve là loại bỏ khối u.

Sau khi uống viên thuốc đen sì đó mấy ngày là có thể hồi phục nguyên khí sao?

Điều này lừa bịp người khác quá.

Lúc này, Lý Hiên đã đứng dậy.

“Được rồi Tiểu Vĩ, cậu có thể xuống giường đi lại rồi. Lục Kỳ, đi thôi, tôi đưa Đóa Đóa và cô đến trung tâm thương mại mua quần áo, cô chăm sóc Đóa Đóa bao nhiêu năm nay, tôi cần phải bồi thường cho cô…”

“Chuyện này…”

Lục Kỳ vốn không muốn đi cùng với Lý Hiên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của Đóa Đóa, cuối cùng cô ấy lại mềm lòng, rồi gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn nhấn mạnh: “Tôi chỉ đi dạo với Đóa Đóa, anh không cần phải mua quần áo cho tôi đâu.”

Sau khi ra khỏi nhà họ Lục, Lục Kỳ nói: “Lý Hiên, sau này anh đừng nói đùa như vậy nữa. Căn bệnh của em trai tôi vốn khiến cho người nhà rất đau lòng, tôi biết anh chỉ muốn xoa dịu bầu không khí nhưng đối với cha mẹ của tôi, lại chỉ khiến cha mẹ càng đau lòng hơn thôi.”

“Tôi không nói đùa.”

Sau khi nói xong, Lý Hiên mở cửa xe và ngồi vào trong.

Lục Kỳ ngẩn người vài giây rồi mới lên xe.

Trước cửa, vợ chồng Lục Hữu Quang nhìn chiếc xe rời đi với vẻ mặt phức tạp.

“Ông ơi, ông đừng tức giận, Lý Hiên cũng không có ý xấu, có lẽ là muốn pha trò một chút. Trước đó đều nhớ cậu ấy ra mặt giúp chúng ta, nếu không chúng ta đã bị tên Điền Quân khốn nạn đó bắt nạt rồi.” Trương Mỹ Quyên nói.

Lục Hữu Quang thở dài.

“Tôi đương nhiên biết rằng cậu ấy không có ý xấu, nhưng lấy con trai của tôi ra đùa cợt thì tôi lại cảm thấy trong lòng không được thoải mái, hơn nữa Điền Quân cũng không phải là người dễ chọc vào.”

“Cậu ấy đánh người ta rồi phủi mông bỏ đi, nhưng sau này nhà họ Lục chúng ta sẽ không được yên ổn.”

Nghe vậy, Trương Mỹ Quyên cũng không khỏi mặt ủ mày chau.

Đúng lúc này, tiếng la hét đột nhiên vang lên từ trong phòng.

“Chẳng lẽ con trai không cẩn thận ngã xuống giường rồi sao?”

Hai vợ chồng Lục Hữu Quang lập tức chạy vào phòng.

Có điều khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, họ lại ngẩn người tại chỗ.

Bởi vì hai chân Tiểu Vĩ đã mất đi khả năng đi lại từ lâu thế mà lúc này lại đứng dậy, hơn nữa còn bước đi một cách cẩn thận.

Đó chẳng phải là kỳ tích xuất hiện sao?

Hai vợ chồng Lục Hữu Quang đột nhiên cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

“Tiểu, Tiểu Vĩ, con, con đây là?”

Lục Hữu Quang run rẩy hỏi.

Lục Vĩ xoa đôi chân của mình, ngay sau đó đột nhiên bật cười ha hả.

“Lục Vĩ con có thể đi lại được rồi, hơn nữa con cảm thấy chân không đau chút nào nữa.”

Nghe vậy, vợ chồng Lục Hữu Quang không khỏi véo bản thân mình một cái, sau khi chắc chắn rằng không phải đang nằm mơ, họ lập tức nhớ đến những lời trước đó của Lý Hiên.

“Cậu ấy thật sự có thể chữa được bệnh ung thư xương của con trai chúng ta, làm sao có thể như vậy được?”

Lúc này, Trương Mỹ Quyên không nén được nước mắt.

Đó là những giọt nước mắt vui mừng.

Sự hồi phục của Lục Vĩ khiến ngôi nhà này lại có thêm hy vọng.

Giây tiếp theo, Trương Mỹ Quyên lập tức ôm lấy con trai của mình.

Sau khi phấn khích một lúc, Lục Vĩ cũng rơi nước mắt.

“Mẹ ơi, không phải đang nằm mơ đâu, con thật sự đã khỏi rồi, là Lý Hiên, là anh ấy chữa cho con, con cần phải cảm ơn anh ấy.”

Lục Hữu Quang cũng vô cùng kích động.

Có điều ông ấy là chủ của gia đình nên vẫn có thể kiềm chế một chút, nhưng ông cũng xoa tay, hơi lúng túng.

Đồng thời, nhớ đến sự nghi ngờ của mình với Lý Hiên trước đó, ông ấy hối hận muốn tát mình một cái.

Lý Hiên đúng là thần tiên.

Trước đây con cái của ông ấy chăm sóc Đóa Đóa, tuy hai vợ chồng Lục Hữu Quang đều ủng hộ nhưng có lúc ông ấy cũng nghĩ rằng chăm sóc con của người khác, tốn bao nhiêu tiền như vậy, khiến cho gia đình vốn không khá giả gì càng khốn khổ hơn, có đáng hay không?

Hiện giờ ông ấy lại cảm thấy thật sự rất đáng.

Nếu không phải chăm sóc Đóa Đóa, sao Lý Hiên có thể ra tay giúp đỡ, ngay cả chuyện của Điền Quân họ cũng hoàn toàn không lo lắng nữa.

Một nhân vật thần tiên như Lý Hiên thì bên kia chỉ là một nhà họ Điền cỏn con mà thôi.

Đúng lúc này, Lý Hiên lái xe, đi đến con phố thương mại sầm uất nhất Sở Châu.

Bởi vì sợ con gái của mình bị xóc nên Lý Hiên lái xe rất chậm.

Lúc đi ngang qua phố Trung Vũ, tình cờ đi ngang qua cửa Tham Vương Đường, nhìn qua cửa kính xe, Lý Hiên nhìn thấy đồng xu vẫn còn nằm trên cây cột trước cửa Tham Vương Đường.

“Xem ra kẻ thù của Tham Vương Đường vẫn chưa tìm đến cửa.”

Lý Hiên thầm nghĩ, cũng không hề dừng lại.

Tham Vương Đường cho Lý Hiên nhân sâm, Lý Hiên cũng để lại phương pháp hóa giải cho họ, hai bên không ai nợ ai.

Hôm nay trong Tham Vương Đường không có vị khách nào hết.

Trước cửa treo tấm biển tạm ngừng kinh doanh.

Trong đại sảnh, Chu Tế Nguyên cau chặt mặt mày, sắc mặt âm trầm như nước, bầu không khí như sắp ngưng lại.

Trước mặt, người đàn ông trung niên là thuộc hạ của ông ta lộ vẻ đau khổ.

“Ông chủ, Hoàng Bản Sơ từ chối giúp đỡ chúng ta, nói rằng kẻ thù của chúng ta có lai lịch rất lớn, nhà họ Hoàng không muốn đắc tội thế lực đứng sau vì chúng ta, hiện giờ phải làm thế nào đây?”

Ông ta vừa dứt lời, căn phòng lập tức rơi vào sự yên tĩnh một lúc lâu.

Sau một phút đồng hồ trôi qua, Chu Tế Nguyên mới lên tiếng.

“Nhà họ Hoàng không bằng lòng giúp đỡ thì chúng ta đi nhờ người khác, cho dù tốn bao nhiêu chi phí, chỉ cần một trong số những gia tộc tu luyện bằng lòng ra tay giúp đỡ, Tham Vương Đường sẽ được cứu.”

Vừa dứt lời…

“Ầm.”

Tiếng va chạm cực lớn vang lên, đinh tai nhức óc.

Một con dao dài được đóng thẳng vào tấm bảng trên cửa Tham Vương Đường, tấm bảng bị chẻ làm đôi rơi xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, Chu Tế Nguyên không khỏi nắm chặt nắm đấm, cơn giận bốc lên ngùn ngụt trong mắt, ông ta nhìn chằm chằm vào vị trí trước cửa.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc quần áo lịch sự xuất hiện.

Ông ta chắp hai tay sau lưng, hờ hững nhìn Chu Tế Nguyên.

Con ngươi của Chu Tế Nguyên co rụt lại.

Đương nhiên Chu Tế Nguyên nhận ra thân phận của ông ta, đó chính là kẻ thủ của Chu Tế Nguyên, Lâm Hổ.

“Không phải vài ngày nữa đối phương mới xuất hiện? Sao hôm nay lại đến đây?”

Chu Tế Nguyên hơi hoảng hốt.

“Muốn nhờ mấy gia tộc võ đạo của Sở Châu ra tay à, tiếc rằng ông không còn cơ hội nữa.”

Lâm Hổ cười khẩy, đồng thời giơ bàn tay lên, con dao dài trên đầu cánh cửa lại rung lên một trận, bị ông ta hút vào trong tay.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Chu Tế Nguyên hoàn toàn thay đổi.