Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 44-2: Tỷ võ chiêu thân

Có một lần nàng đến sớm, Uyển Uyển không có ở đó, nàng chờ đợi buồn chán nên úp mặt xuống bàn ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh dậy vô tình làm đổ lọ mực đặt ở góc, mực làm bẩn quần áo và khuôn mặt nàng, còn làm hỏng bức tranh Uyển Uyển đặt bên cạnh.

Nhớ lại chuyện cũ, Trì Hành không còn tâm trí ham chơi nữa: "Nương, con đi luyện võ đây."

Nàng đi rất ung dung, bước chân nhẹ nhàng.

Nhìn bóng hình gầy gò, mỏng manh của nữ nhi, Trì phu nhân chỉ mong cuộc thi sớm bắt đầu, sớm kết thúc, để đứa nhỏ này không cần phải luyện tập ngày này qua ngày khác để rồi không cao lên được nữa.

Mấy tháng qua nàng vất vả, bồi bổ đủ kiểu mà vẫn chẳng khác gì trước khi mới về, mặt vẫn chẳng có chút thịt nào, khiến cho người làm nương nhìn mà xót ruột.

Cất gọn "Phá Trận Đồ", Trì phu nhân ngồi trên giường nhỏ suy nghĩ xem còn có thể làm món ăn vặt nào nữa.

Trên võ đài, mười hai ngày còn lại, Trì Hành sẽ học cách đối phó với những đòn đánh lén bất ngờ của đối thủ. Đúng như câu nói "minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng", muốn giành chiến thắng, cần phải vừa tấn công vừa phòng thủ.

Ngày diễn ra cuộc thi ngày càng đến gần, để đề phòng xảy ra sự cố bất ngờ, dạo này nàng thậm chí còn không đến Thẩm gia, chỉ ở nhà miệt mài khổ luyện.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Trì đại công tử đang ở sân tập luyện công phu cưỡi ngựa với người khác, đúng lúc quan trọng thì ngựa bỗng nổi điên làm hại Đại công tử ngã gãy chân. Người không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị ngã gãy chân thì không thể giải quyết chướng ngại vật cản đường Trì Hành được nữa.

"Đại ca vì ta mà bị thương." Trì Hành buồn rầu ngồi trước cửa sổ.

"Vậy nên?" Thanh Hòa nhẹ nhàng hỏi.

"Vậy nên..." Trì tiểu tướng quân vung tay quét sạch vẻ ủ rũ, đập bàn đứng dậy: "Kẻ đã làm hại đại ca nhất định không thể tha thứ! Buổi thi đấu võ ngày mai, ai dám cản ta, đừng trách ta vung đao vô tình!"

Tinh thần chiến đấu của nàng hoàn toàn được khơi dậy, trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Cũng không cần phải đoán ai đã hại đại ca gãy chân ở thời điểm quan trọng này, mối thù này, nàng ghi nhớ rồi.

Tin tức Trì Anh bị thương truyền đến phủ Lan thiếu sư, Lan Tiện Chi ngửa đầu uống cạn một chén rượu: "Nếu không phải bây giờ chưa phải lúc động đến phủ Tướng quân, con nhất định phải khiến Trì Hành nếm trải nỗi đau mất huynh!"

"Đừng nóng nảy, nếu không sẽ làm hỏng chuyện lớn của Bệ hạ."

"Cha đừng lo, trận chiến ngày mai sẽ là trận chiến vẻ vang của Lan gia chúng ta!"

Ngày mười lăm tháng Mười một, phủ Trấn Quốc đại tướng quân tuân theo thánh ý tổ chức tỷ võ chiêu thân. Ngày hôm đó, lụa đỏ tung bay, có rất nhiều người đến xem.

Thẩm gia đích nữ khoác trên mình bộ y phục lộng lẫy, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu đỏ rực rỡ, ăn mặc ấm áp hơn bất kỳ ai, tay ôm lò sưởi, lặng lẽ ngồi bên cạnh Thẩm Đại Tướng Quân, dung mạo xinh đẹp, nhan sắc tựa Cô Dịch tiên tử [2].

[2]: Tên núi tại huyện Lân Phân tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Thơ văn đời sau thường lấy Cô Dịch làm biểu tượng cho người đẹp có phẩm cách cao khiết hay chỉ chung cho thần tiên.

Nếu không phải Thẩm đại tướng quân trời sinh đã có khuôn mặt lạnh lùng, cực kỳ dọa người thì số người đứng nhón chân, vươn cổ nhìn Thẩm cô nương sẽ càng nhiều hơn.

Trì Hành đi theo bên cạnh cha huynh, tinh mắt mà nhìn thấy Uyển Uyển và nàng mặc chung màu áo, lập tức vui vẻ ra mặt.

Khi nàng quay nhìn lại, trùng hợp là Thanh Hòa cũng đang ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người giao nhau qua đám đông, Tiểu tướng quân hồn nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng ngần.

Nụ cười không kéo dài được lâu, khi nhìn thấy Lan Tiện Chi đáng ghét, nàng hừ lạnh một tiếng qua lỗ mũi, vẻ nhìn người bằng nửa con mắt khiến Thanh Hòa khẽ mỉm cười.

"Trì đại tướng quân."

"Lan thiếu sư."

"Mời."

Mọi người vào chỗ ngồi, nhận ra ánh mắt không vui của Thẩm đại tướng quân trên bục cao, Lan Tiện Chi vội vàng thu hồi ánh mắt tò mò, không dám liếc nhìn Thẩm cô nương thêm lần nào nữa.

Buổi tỷ võ chiêu thân lần này, nhi tử của các gia tộc lần lượt vào sân một cách trật tự. Cho đến khi Triệu Tiềm dẫn Thái tử xuất hiện, buổi chiêu thân mới chính thức bắt đầu.

Theo kế hoạch ban đầu, Trì gia định cử Trì Anh dọn dẹp những chướng ngại vật cản đường cho Trì Hành, tuy nhiên kế hoạch đã bị phá vỡ.

Trì Anh ngã ngựa bị thương chân, nhưng không muốn bỏ lỡ cảnh tượng ấu đệ rước mỹ nhân về dinh nên cố gắng lê lết đến nơi trên cáng.

Trận đấu cận kề, việc Trì đại công tử bị thương là do tai nạn hay âm mưu, khiến những kẻ có ý đồ không khỏi suy đoán.

Vì không thể ra trận, người được chọn thay thế để hỗ trợ Trì Hành là Trì Ngải, người có võ công không bằng Trì Anh.

Ngay khi trận đấu bắt đầu, công tử của các gia tộc đều háo hức muốn thể hiện bản thân. Bình thường họ ít khi được gặp mặt Bệ hạ, đây là cơ hội hiếm có để họ gây ấn tượng với Bệ hạ. Nếu may mắn, họ có thể sẽ trở thành "Lan Tiện Chi" tiếp theo.

Chỉ đơn giản là muốn cầu xin Hoàng thượng ban thưởng cũng đủ để rất nhiều người tranh đến vỡ đầu chảy máu.

Tỷ võ chiêu thân, những cao thủ đều lựa chọn lên võ đài sau. Có hai vị Đại tướng quân đồng thời tọa trấn, bất kỳ kẻ nào dám gian lận đều bị một tay Tɧẩʍ ɖυyên Ân túm lấy ném xuống đài.

Nhờ có bài học kinh nghiệm trước đó, những trận đấu võ sau này diễn ra bình thường hơn.

Một canh giờ sau.

Trì Ngải nhìn chằm chằm vào nam tử đã giành được mười hai chiến thắng liên tiếp trên võ đài: "A Trì, nhị ca sẽ đi trước dò đường cho ngươi."

"Nhị ca, cẩn thận."

"Không sao."

Trì Ngải rút kiếm phi lên đài, Trì Hành ngồi nghiêm chỉnh, không dám chớp mắt mà quan sát tình hình.

Võ công của nhị ca không bằng đại ca, nàng lo huynh ấy sẽ bị thương.

Cả hai bên đều nghĩ đến việc sử dụng một "người tiên phong dò đường", Lan gia cũng không ngoại lệ. Ai cũng muốn dùng người của mình để đánh bại đối phương, sớm kết thúc trận tỷ thí này.

Nếu nhị ca đánh bại tất cả mọi người, nàng chỉ cần "đánh bại" nhị ca một cách tượng trưng là có thể trở thành người chiến thắng của ngày hôm nay.

Mặc dù trong thâm tâm nàng không muốn chiến thắng một cách bất chính, đến cuối cùng bị Uyển Uyển đánh thức bằng vài lời ngắn ngủi——

"Đấu với bọn họ cần gì để ý có quân tử hay không? Binh bất yếm trá [3], ngươi có một huynh trưởng tốt xông pha trận mạc vì ngươi, đó là may mắn của ngươi. Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng. Nếu ngươi thắng, ta không cần phải gả cho người khác, nhưng nếu ngươi thua, sau này ngươi sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa."

[3]: Khi dùng binh thì việc đánh lừa quân địch là điều buộc phải làm để đem lại lợi thế, nhằm giành lấy chiến thắng trên sa trường.

Trì Hành siết chặt nắm đấm, cảm thấy Uyển Uyển nói rất có lý.

Trì Ngải vừa bước lên lôi đài, Triệu Tiềm đang ngồi trên ngai vàng không thể không ngồi thẳng người để quan sát.

Trì gia dòng dõi võ tướng, hổ phụ sinh hổ tử. Trì Diễn may mắn có được liên tiếp ba nhi tử, cả ba đều không phải phế vật. Trưởng tử anh dũng, thứ tử thông minh, ấu tử lanh lợi, thường xuyên khiến cho y ban đêm nhớ đến liền giận đến nghiến răng.

Sức khỏe của Triệu Tiềm không tốt, con nối dõi không nhiều, nhiều năm cố gắng chỉ có được một nhi tử, đó chính là Thái tử đang ngồi bên tay phải y.

Trì Ngải đã suýt thua nhưng vẫn giành chiến thắng, chấm dứt chuỗi thắng mười hai trận liên tiếp của nam tử kia. Sau đó còn tiếp tục giành chiến thắng tám trận liên tiếp, khiến cho vị Hoàng đế văn nhược không khỏi chửi rủa trong lòng "Phế vật".

Chỉ một mình Trì Ngải đã gánh vác hết những mũi tên trong sáng ngoài tối mà y chuẩn bị cho Trì Hành. Không hổ là nhi tử tốt mà Trì gia nuôi dạy, xứng đáng là huynh đệ ruột.

Y nhìn cảnh tượng này mà chán nản nhưng lại không biểu lộ ra ngoài, chỉ tùy ý liếc nhìn về phía sủng thần đang nghiến răng nghiến lợi trên ghế ngồi.

Sau khi nhận được tín hiệu của y, trong lòng biết mình không trốn tránh được nữa, Lan Tiện Chi chậm rãi đứng dậy: "Lan mỗ đến đây xin được lĩnh giáo cao chiêu của Trì nhị công tử!"

Trì Ngải kiên trì cho đến bây giờ là để buộc hắn phải xuống sân. Nhìn thấy người khác đang đứng trên đài thi đấu, hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần: "Mời!"

***

"Sao vậy, sao nhị ca vẫn chưa đánh bại được hắn?"

Trì Hành nghiêng người về phía trước, cố gắng nhìn rõ hơn để đề phòng Lan Tiện Chi bất ngờ tung ra đòn hiểm.

Nàng đề phòng cẩn mật, còn Trì Diễn đang ngồi bên cạnh Hoàng đế trên bục cao lại lo lắng cho sự an nguy của nhi tử hơn. Hắn cười khẽ: "Không ngờ nhi tử của Lan gia lại có bản lĩnh đến vậy. Lan thiếu sư có viên ngọc quý này mà không nghĩ đến việc cống hiến cho quốc gia làm tướng tài, chẳng lẽ là coi thường bản tướng quân, coi thường Bệ hạ sao?"

"Đại tướng quân nói như vậy Lan mỗ không dám nhận. Tiện nhi là Trạng nguyên do Bệ hạ đích thân tuyển chọn vào năm ngoái, văn thần võ tướng chẳng phải đều vì nước mà tận trung ư? Làm gì có chuyện coi thường?"

Trì Diễn cố ý nói lời dọa hắn, nhìn dáng vẻ cẩn thận, dè dặt, rón rén của hắn y hệt một tên nô bộc, thầm cười khẩy: Có kẻ đọc thì đọc sách thánh hiền, làm việc lại nịnh hót, xu nịnh, hàng ngày còn thích ra vẻ thanh cao.

Hắn khẳng định thân thủ của Lan gia tử này có gì đó khác thường, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Nói gì vậy, bản tướng quân chỉ nói vu vơ thôi, Lan thiếu sư đừng làm quá lên."

Lan đại nhân lấy ra chiếc khăn tay lau mồ hôi chảy ở hai bên thái dương.

Triệu Tiềm nhắm một mắt mở một mắt, đối với Lan Tiện Chi có chút hài lòng.

"Nhị ca!"

Trì Hành trơ mắt nhìn nhị ca bị đánh ngã khỏi đài và nôn ra một ngụm máu, trong lòng nàng cuống quýt, vội vã chạy đến.

Trì Ngải dù kiệt sức vẫn chiến đấu hăng hái với Lan Tiện Chi suốt trăm hiệp, coi như đã dốc hết sức lực. Hắn siết chặt cổ tay ấu đệ: "A Hành, cẩn thận, hắn ta..."

Biết được nhị ca thua ở đâu, lòng Trì Hành chùng xuống: "Còn có phương pháp kỳ quái như vậy sao?"

"Cẩn thận, A Hành."

Là một vị công tử xuất thân dòng dõi thư hương lại học được kỹ thuật gϊếŧ người, bản thân hắn ta đã là điều kỳ lạ nhất. Trì Ngải có thể nhìn ra được, đương nhiên cha và Thẩm đại tướng quân ngồi ở phía trên cũng có thể nhận ra.

Trì Hành nhìn lên đài cao, cuối cùng nhìn Thanh Hòa một lần nữa rồi nhảy vọt lên, trong chớp mắt đã đến võ đài.

Kẻ thù gặp nhau, lửa giận bừng bừng. Lan Tiện Chi hối hận vì đã để Trì Hành thoát khỏi tay mình, lần này Trì Hành tự đưa mình đến, hắn không muốn bỏ lỡ, bèn chỉnh trang y phục, quỳ xuống hướng về phía Triệu Tiềm: "Tâu Bệ hạ, thần thỉnh cầu được đấu sinh tử với Trì tam công tử!"

Khi ba chữ "đấu sinh tử" vang lên, cả khán đài ồ lên xôn xao: Tỷ võ chiêu thân sao lại phải đấu sinh tử?

"Thù đoạt thê không đội trời chung, Trì Hành chiếm đoạt người mà thần yêu thích, thần không chấp nhận được, nguyện cùng hắn quyết đấu sinh tử trên võ đài! Cầu bệ hạ phê chuẩn!"

Cú quỳ lạy vang dội của hắn khiến cho khuôn mặt vốn lạnh lùng, không cảm xúc của Tɧẩʍ ɖυyên Ân càng thêm băng giá.

"Vớ vẩn!" Trì Hành tức giận mắng: "Thanh Hòa tỷ tỷ trở thành thê tử của ngươi khi nào? Ngươi ăn nói bậy bạ hủy hoại danh dự của tỷ ấy, có biết hai chữ "liêm sỉ" là gì không?!"

Không để ý đến người trẻ tuổi đấu võ mồm, trong lòng Triệu Tiềm vốn dĩ thiên vị, y liền hỏi thẳng: "Trì Hành, ngươi có bằng lòng đấu với hắn không?"

"Trốn không đánh là đồ hèn, Trì Hành bằng lòng!"

Trận chiến này là không thể tránh khỏi, trưởng bối hai bên cũng không phản đối, mỗi người đều ký tên vào khế ước sinh tử. Sau khi chữ "Hành"rơi xuống, nàng cất bút lông đi, chờ Đại giám ra lệnh.

Hai chữ "bắt đầu" chưa kịp dứt, Lan Tiện Chi đã vung lấy thanh trường đao nặng mười tám cân, hung hãn va chạm với "Vãn Tinh".

Sau cú va chạm đầu tiên, Trì Hành đã dồn hết sức lực. Trường đao vốn là thứ vũ khí thô sơ, không chịu nổi uy lực của Đường đao nên trong nháy mắt đã gãy vụn. Người thiếu niên với sức mạnh phi thường hăng hái truy đuổi.

Vừa ra tay, Lan Tiện Chi đã bị đánh bất ngờ, suýt chút nữa phun ra một ngụm uất hận.

Cũng may hai bên võ đài đều có binh khí, hắn không dám chủ quan, vận nội lực vào binh khí mới có thể đỡ được sự sắc bén của "Vãn Tinh".

"Đao tốt." Triệu Tiềm khen ngợi một tiếng.

Lúc này, nếu có một vị thần tử biết cách chiều lòng thánh thượng, nhất định sẽ chủ động dâng đao.

Nhưng "Vãn Tinh" là do Trì Diễn đúc cho nữ nhi, chưa nói đến Triệu Tiềm là một tên hôn quân vô đạo, là đầu sỏ đã hại hắn tan nhà nát cửa ở kiếp trước, cho dù hắn là minh quân thì Trì Diễn cũng không làm điều này.

Hắn giả vờ không nghe thấy, Triệu Tiềm tức giận đến mức muốn chém chết ngay, nhưng còn phải kiêng dè thế lực của phủ Tướng quân nên tạm thời nhịn nhục.

Vừa mới giao tranh, Trì Hành và Lan Tiện Chi đã quyết liệt lao vào nhau, không tiếc hy sinh.

Nội lực của Lan Tiện Chi không chỉ do bản thân khổ luyện nhiều năm mà còn từ việc hấp thụ công lực của ba vị cao thủ võ lâm đã luyện tập ba mươi năm. Nghe có vẻ vô cùng khủng khϊếp, nhưng thực tế nội lực thu nạp một cách cưỡng bức này lại hỗn loạn và phức tạp, không thể so được với nội lực mà Trì Hành đã dày công rèn luyện từng chút một suốt bao năm tháng.

Công lực tu luyện suốt trăm năm được sử dụng, nhưng thậm chí còn không được một nửa uy lực.

Trước đó hắn đã bị Trì Ngải tiêu hao không ít tinh lực. Trì Ngải quả thực linh hoạt nên rất khó nắm bắt, Trì Hành lại càng xảo quyệt!

Đã giao chiến rất lâu mà vẫn không chạm vào được vạt áo của đối thủ, khí tức của Lan Tiện Chi hỗn loạn.

Hắn bỗng nảy sinh tà tâm, hạ giọng nói: "Trì Hành, ngươi có biết ai là kẻ chủ mưu mua sát thủ hại các ngươi trên đường đi không? Biết tại sao đại ca ngươi ngã khỏi ngựa không?

Thật đáng tiếc, vốn dĩ nhị ca của ngươi cũng khó thoát khỏi kiếp nạn, nhưng hắn ta cảnh giác, nhận ra có điều bất thường nên đã kịp thời thoát khỏi tay ta.

Ngươi ký khế ước sinh tử với ta, mà ngay cả trực tiếp giao chiến với ta cũng không làm được, đúng là tên hèn nhát! Vô duyên vô cớ làm suy tàn danh dự của Trì gia tướng môn! Chỉ bằng ngươi mà cũng dám mơ tưởng cưới Thẩm Thanh Hòa làm vợ sao? Nói cho ngươi biết, nàng là của ta!"

"Nằm mơ!"

Trì Ngải ở dưới thấy rất rõ, Lan Tiện Chi cố ý chọc giận A Hành, muốn dùng mánh khóe cũ để hấp thụ nội lực của A Hành. Nội công quỷ dị của tên này vốn đã hiếm có, nếu hắn đến gần, A Hành sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng nếu hắn không đến gần thì không thể làm hại A Hành, A Hành cũng không thể làm hại hắn, tiến thoái lưỡng nan.

"Theo ý kiến của đại ca thì A Hành nên làm gì?"

Trì đại công tử ngồi trên cáng nhíu mày quan sát trận đấu: "Ta nhớ hai năm trước ra ngoài du lịch, vô tình biết được trong giang hồ có một cấm pháp, đó là hút nội lực của người khác để sử dụng cho bản thân.

Phương pháp này vi phạm quy luật tự nhiên. Thử hỏi trên đời này có tồn tại phương pháp nào nhanh gọn, dễ dàng mà hiệu quả lâu dài hay không?"

Khả năng tiếp nhận nội lực của cơ thể con người có giới hạn. Trừ phi có tài năng bẩm sinh, kinh mạch rộng rãi khác với người bình thường, nếu không hấp thu quá mức sẽ khó tránh khỏi bị cắn ngược lại.

"Ngươi nhìn ánh mắt của hắn lộ vẻ điên cuồng, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, e rằng sắp tới giới hạn rồi. Hắn tham lam vô độ, chi bằng A Hành xuôi theo dòng nước, gϊếŧ không chết hắn thì làm hắn căng tức mà chết."

"Ồ? A Hành bắt đầu tấn công cận chiến rồi sao?"

"Làm tốt lắm!" Lan Tiện Chi hét lớn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Trì Hành chịu đựng vết thương, dùng chân khí thuần dương bảo vệ tim mạch, mặc cho khí âm hàn len lỏi khắp kinh mạch.

Hàn độc theo máu khuếch tán, Lan Tiện Chi sơ hở, bị hàn khí trên người nàng làm cho tứ chi lạnh toát, toàn thân cứng đơ.

Khí âm hàn mang theo độc, hắn không dám tham chiến, đang muốn rút lui thì bỗng chốc hàn quang lóe lên. Tận dụng lúc hắn hành động bất tiện, Đường đao đâm thẳng vào tim, sủng thần của thiên tử máu văng tung tóe!