Chương 53
Sở Phi Dương cởi bỏ áo choàng của Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh nhắm mắt, đôi mày chau lại vì đau đớn. Gương mặt cam chịu này cư nhiên lại làm tâm tình Sở Phi Dương rối loạn. Biết rõ là không nên, nhưng không hiểu sao Sở Phi Dương thấy mình giống như một con quỷ háo sắc, lại nghĩ đến những điều không nên nghĩ. Đối với chính mình như vậy, Sở Phi Dương quả thực khóc không ra nước mắt.Tấm áo choàng được cởi ra, lộ rõ cái bụng nhô lên bên dưới y phục rộng thùng thình nhưng mỏng manh của Quân Thư Ảnh – tính ra cũng gần bảy tháng thì rõ ràng như vậy cũng là chuyện bình thường, nhưng trước kia Sở Phi Dương không chú ý nhiều, giờ đột nhiên nhìn thấy, hắn cảm thấy có chút kỳ dị.
Bên trong là một hài tử, mang dòng máu của hắn và Quân Thư Ảnh.
Nhận ra sự liên hệ kỳ diệu này, trong lòng Sở Phi Dương trong nháy mắt tràn ngập nhu tình. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu sau này Quân Thư Ảnh ngoan ngoãn như vậy thì giữ y bên mình cũng không tồi.
Tay phải Sở Phi Dương tập trung nội lực, chậm rãi sờ bụng Quân Thư Ảnh. Thân thể bên dưới mang đến cảm giác mềm mại, ôn nhu đến nỗi có thể hòa tan lòng người. Sở Phi Dương đương nhiên biết đây chỉ là cảm tính của riêng mình mà thôi, còn Quân Thư Ảnh vĩnh viễn chỉ biết lạnh lùng, vô tâm. Một Quân Thư Ảnh ôn nhu? Chỉ nghĩ thôi hắn cũng thấy buồn cười rồi.
Sở Phi Dương chậm rãi di chuyển bàn tay trên bụng Quân Thư Ảnh. Đôi mày nhíu chặt của y rõ ràng đã giãn ra rất nhiều.
“Thai nhi này dựa vào việc hấp thu nội lực của ngươi để tự bảo vệ mình.” Sở Phi Dương cẩn thận khống chế nội lực trên tay, chậm rãi nói.
Quân Thư Ảnh nhướng mắt nói: “Bằng không ta lưu nó lại để làm gì?”
Sở Phi Dương cười khổ, quả nhiên Quân Thư Ảnh sẽ lạnh lùng nói vậy mà.
Đột nhiên hắn thấy tay bị huých một cái, Quân Thư Ảnh cũng rên lên. Sở Phi Dương có chút kinh ngạc, hắn cứ đưa tay tiếp tục di chuyển.
Lại bị huých một cái. Lúc này Sở Phi Dương rõ ràng cảm giác dường như đó là bàn tay nhỏ nhắn của tiểu hài tử đang di chuyển thuận theo tay hắn, vừa tò mò vừa nhu thuận. Sở Phi Dương kìm lòng không được mà cười cười.
“Sở Phi Dương, ngươi còn sờ loạn, đến lúc thanh toán ân oán ta sẽ chặt tay ngươi trước. Ta nói được là làm được.” Quân Thư Ảnh lạnh lùng lên tiếng.
Sở Phi Dương bĩu môi, nói: “Ta biết. Ngươi là tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.”
Quân Thư Ảnh cười lạnh, nhắm mắt lại, không thèm đối đáp với hắn nữa. Sở Phi Dương gắng đè nén khao khát muốn đem tên hỗn đản này ôm vào lòng thật chặt rồi hung hăng vuốt ve y, cố chuyên tâm nhất trí truyền thêm nội lực vào bụng y.Quân Thư Ảnh dần dần chìm vào giấc ngủ. Y hiện tại như một người bình thường không có nội lực, trong thân thể còn mang một thai nhi cứ chực chờ hút hết nội lực của y, thêm vào đó mấy ngày nay cứ rong ruổi ngày đêm như vậy, tất nhiên y không thể nào chống đỡ được.
Sở Phi Dương nhìn gương mặt bình thản khi ngủ của Quân Thư Ảnh, đôi mày đã không còn cau lại nữa, khóe miệng thả lỏng, nhu hòa mà tĩnh lặng.
“Ngươi đã tin tưởng ta rồi sao?!” Sở Phi Dương cười nhẹ nói, đầu ngón tay vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh tỉnh lại trong chiếc xe ngựa xóc nảy, Sở Phi Dương ở bên ngoài đang cho ngựa uống nước. Quân Thư Ảnh cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu nội lực của y vẫn còn dù chỉ chút ít, vì sao y lại vô dụng như thế này?
Còn ba tháng. Quân Thư Ảnh đưa tay sờ cái bụng nhô to của mình, tiếp xúc với sinh mệnh nhỏ nhoi bên trong. Y nghĩ mình không còn sức mạnh chính là do bị thứ này lấy đi nội lực. Quân Thư Ảnh chán ghét dời tay, không suy nghĩ thêm nữa.
Lại thêm một ngày một đêm di chuyển không ngừng nghỉ. Vừa tờ mờ sáng hôm sau, hai người đã đến dưới chân Lãng Nguyệt Sơn.
Sở Phi Dương xuống xe, vén rèm lên, ngọn gió sớm nhẹ nhàng khoan khoái luồn vào xe. Quân Thư Ảnh ngồi thẳng lên.
“Chúng ta tới nơi rồi.” Sở Phi Dương cười dài nói.
Quân Thư Ảnh nhìn ra ngoài, hồ nghi nói: “Nơi này là chân núi mà.”
Sở Phi Dương nói: “Đúng vậy. Ta nghĩ ngươi không thể theo ta lên núi được. Dù gì ngươi cũng từng là Giáo chủ Thiên Nhất giáo, lên núi vạn nhất có xảy ra chuyện gì… Tống Lam Ngọc nhận ra Cao Phóng, khó bảo đảm sẽ không nhận ra ngươi.”
Quân Thư Ảnh nhíu mày nói: “Nhận ra ta thì sao, ta sợ bọn Thanh Phóng Kiến Phái các ngươi sao?”
Sở Phi Dương cười cười trả lời: “Đương nhiên là ngươi không sợ, ta chỉ sợ ngươi thôi. Nơi này dù sao cũng là nơi ở của ta, ta sao dám dễ dàng thả ngươi đi vào.”
Quân Thư Ảnh im lặng một lúc rồi hừ lạnh một tiếng. Sở Phi Dương ngồi lên đầu xe, cầm cương ngựa: “Ta biết một nơi bí mật, trước tiên ngươi cứ tạm ở đó. Sau khi ta trở về điều tra rõ ràng rồi mới quyết định lên đường tiếp.”
“Ta có lựa chọn nào khác sao?” Thanh âm lạnh lùng của Quân Thư Ảnh từ bên trong xe truyền ra.
Sở Phi Dương lắc đầu, cười cười: “Ngươi biết vậy là tốt rồi.”