Chương 46
Sở Phi Dương nắm cổ tay Quân Thư Ảnh bắt mạch, đầu ngón tay hắn cảm nhận mạch đập tuy rất nhỏ nhưng vẫn ôn hòa. Sở Phi Dương thở phào nhẹ nhõm. Độc tính của loại độc này có lẽ về lâu về dài mới có tác dụng. Tuy rằng lần này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu không nhanh chóng tìm được giải dược, có lẽ sẽ gây tổn thương đến cơ thể. Xem ra đây là lần đầu tiên Quân Thư Ảnh bị phát độc, e rằng trước khi tìm ra được giải dược y sẽ còn phải chịu nhiều đau đớn nữa.Sở Phi Dương chậm rãi truyền từng dòng nội lực của mình vào người Quân Thư Ảnh. Một lúc sau, thân thể Quân Thư Ảnh khẽ động, y liên tiếp ho khan vài tiếng, thần trí vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Y khẽ mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Sở Phi Dương ở phía trên, nắm chặt bàn tay vẫn còn ngụ trên tay Sở Phi Dương, nói: “Sở Phi Dương, ngươi nợ ta, ta muốn hạt châu này…”“Được, ta biết rồi, ta lập tức mang ngươi đi tìm Thanh Lang lấy giải dược.” Sở Phi Dương nhẹ giọng trấn an, tiếp tục truyền nội lực cho y.
Mí mắt Quân Thư Ảnh nửa mở nửa khép, mơ mơ màng màng nói: “Tốt nhất nếu ngươi nói được thì làm được…” Thanh âm lại dần dần yếu đi rồi biến mất.
“Này! Quân Thư Ảnh?!” Sở Phi Dương khẽ lay thân thể mềm mại cũng không cảm thấy y động đậy gì. Sở Phi Dương buông Quân Thư Ảnh ra rồi tự vận khí điều tức cho mình. Vừa khôi phục hắn liền mang Quân Thư Ảnh lên ngựa phóng vào thành.
Không lâu sau Quân Thư Ảnh đã tỉnh lại, nhưng tất nhiên tinh lực không còn như lúc trước, bệnh trạng cũng không thuyên giảm. Sở Phi Dương vốn tưởng rằng chất độc này sẽ phát tác chậm, nhưng xem ra sự thật không như hắn nghĩ. Hắn không biết là do Quân Thư Ảnh không có nội lực lại nghịch thiên mang thai, do đó độc tính càng dễ dàng xâm nhập sâu hơn. Vô luận như thế nào, nhất định hắn phải nhanh chóng tìm được giải dược.
Sở Phi Dương trở lại khách điếm thu dọn những vật dụng cần thiết liền đề mã mang Quân Thư Ảnh cấp tốc chạy tới Thương Lang Sơn.
“Đôi mắt ngươi…?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi. Do đang ngồi phía trước ở trên lưng một con ngựa đang chạy như điên nên giọng nói vốn yếu ớt của Quân Thư Ảnh bị gió thổi càng thêm tán loạn.
“Ta nghĩ là dư độc cũng hết rồi, vậy cũng tốt.” Sở Phi Dương cười cười trả lời.
Quân Thư Ảnh nhắm chặt mắt, một lúc sau mới oán hận nói, trong giọng còn chứa cả sự hờn dỗi khổ sở: “Thật không công bằng, ngươi luôn có thể thoát được hiểm họa, còn ta thì luôn gặp bất trắc.”
Sở Phi Dương bật cười nói: “Thiện ác đều có báo ứng, đó là do ngươi đã làm nhiều chuyện xấu.”
Quân Thư Ảnh khinh thường hừ một tiếng: “Ta chưa bao giờ tin những chuyện này. Đó là do ngươi vận khí tốt.”
“Vậy sao ngươi không thử làm người tốt xem sao?”
Quân Thư Ảnh trầm tư suy nghĩ một lúc lâu. Đến khi Sở Phi Dương nghĩ có lẽ y sẽ không trả lời thì liền nghe được một thanh âm yếu ớt vang lên từ phía trước: “Sở Phi Dương, ngươi đúng thực là anh hùng. Có lẽ giống như ngươi vậy cũng không tồi. Chỉ là, có lẽ ta vĩnh viễn không thể trở thành người như ngươi mong muốn…”
Sở Phi Dương không đáp lời, chỉ kéo tấm áo choàng sát vào người Quân Thư Ảnh hơn. Hắn quát một tiếng, quật ngựa chạy nhanh hơn.
Không lâu sau họ tới một trạm dịch thì đã chạng vạng tối. Sở Phi Dương nhìn sắc mặt trắng bệch cùng đôi môi khô khốc cùa Quân Thư Ảnh, quyết định nghỉ lại một đêm.
Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh nhảy xuống ngựa, đem ngựa giao cho tiểu nhị, gọi món ăn rồi mang Quân Thư Ảnh đến một góc bàn sáng sủa. Quân Thư Ảnh gắng sức thu mình vào chiếc áo choàng rộng thùng thình, ngay cả mặt cũng giấu dưới chiếc mũ rộng. Dù vậy, việc hai người xuất hiện ở một tiểu điếm ảm đạm cũng khiến cho những vị khách ít ỏi trong tiểu điếm chú ý. Vài tên đại hán râu tóc lôi thôi châu đầu ghé tai thì thầm điều gì đó, thỉnh thoảng lại cười giảo hoạt.Sở Phi Dương nhìn thấy tay áo Quân Thư Ảnh giật giật liền lấy tay đè lên bả vai y, thấp giọng nói: “Đừng gây chuyện.”
Quân Thư Ảnh hừ mũi, không để ý tới nữa.
Rượu thịt nhanh chóng được dọn lên, hai người tùy tiện ăn một chút rồi Sở Phi Dương gọi tiểu nhị tới đặt phòng. Sau khi dặn dò Quân Thư Ảnh ở yên trong phòng, Sở Phi Dương cầm thảo dược xuống phòng bếp sắc thuốc. Việc này hắn không thể yên tâm mà nhờ người khác được. Lúc trước hắn sợ Quân Thư Ảnh giận chó đánh mèo, trút giận lên những người có thể biết y dùng loại dược gì, còn hiện tại cả hai đang ngụ trong một tiểu điếm ở nơi hoang dã, hắn càng không dám tùy tiện giao phó cho người khác làm.
Cầm chén dược trên tay, Sở Phi Dương vội vàng trở về phòng. Vừa đến gần hắn đã thấy cửa phòng Quân Thư Ảnh mở rộng. Một dự cảm bất lành dấy lên, Sở Phi Dương nhanh chân chạy vượt qua hành lang đến trước cửa phòng.
Bên trong là khung cảnh chén bát đổ vỡ, bàn ghế ngã lăn lóc trên sàn. Nằm trên mặt đất là hai xác chết đầy máu, chính là hai kẻ đã chỉ trỏ họ ở khách điếm.
Sở Phi Dương nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Quân Thư Ảnh. Hắn lo lắng hô to: “Quân Thư Ảnh!!!”
Phía sau cửa phòng vang lên một giọng nói suy yếu nhưng oán hận nói: “Đừng lớn tiếng, nội lực của ngươi quá mạnh mẽ, mọi người đều có thể biết ngươi đang ở đâu.”
Sở Phi Dương xoay người nhìn Quân Thư Ảnh đang dựa người vào tường, sắc mặt tái nhợt, thanh chủy thủ đầy máu cắm bên chân. Một bên ống tay áo bị xé rách, cổ áo mở rộng lộ ra vài vết thương đang rỉ máu.
“Sở đại hiệp, ta lại gϊếŧ người.” Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, cười lạnh nói.
“Bọn họ…” Sở Phi Dương nhìn người chết nằm dưới chân.
Quân Thư Ảnh chậm rãi đến ngồi xuống giường, lấy tay sờ sờ miệng vết thương trên cổ, khẽ rên lên vì đau đớn. “Bây giờ nam nhân có thể động dục với cả nam nhân sao?”
Sở Phi Dương nghe vậy lặng cả người, một lát sau hắn đưa chén dược cho Quân Thư Ảnh, nói: “Ngươi uống trước đi. Ta đem thi thể đi xử lý.”