Buổi tối Đường Nhạc đưa Tô Trữ Xuyên đi ăn một bữa lớn, bình thường hắn rất ít ăn gì vào buổi tối lại bị Đường Nhạc ép ăn tới hai chén cơm.
Kỳ thật mà nói, lúc bận rộn này Đường Nhạc cũng không nghĩ tới việc mang Tô Trữ Xuyên ra ngoài ăn cơm, chính là hắn hiện tại rất gầy, Đường Nhạc quyết định bắt ăn ăn thật nhiều, mãi đến khi béo trở lại mới thôi.
Lúc sau liền lái xe quay về nhà, căn nhà vẫn duy trì bộ dạng lộn xộn như lúc sáng, làm Tô Trữ Xuyên vừa mở đèn lên liền ngượng ngùng đến nóng cả mặt.
Đường Nhạc cởi tây trang vắt lên giá, sau đó đi thẳng vào phòng tắm nói: “Ta tắm trước đã.”
Lỗ tai Tô Trữ Xuyên cơ hồ dựng thẳng lên, nháy mắt nghe thấy tiếng cửa phòng tắm khép lại liền nhanh chóng hành động.
Đầu tiên là gom hết giấy và rác rưởi ở phòng khách vất đi, tiếp đó là nhà bếp, sau đó là sàn đan và chăn nệm đang lộn xộn trong phòng ngủ.
Đem mọi thứ trên giường sửa sang lại gọn gàng, Tô Trữ Xuyên lại vội vàng chạy tới tủ quần áo nhanh chóng xếp gọn lại mọi thứ bên trong, đại khái sau khi công trình này kết thúc, Đường Nhạc liền từ phòng tắm bước ra.
Đường Nhạc không mặc áo ngủ, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ tam giác đen đi ra, một tay dùng khăn mặt chà sát tóc đang ướt sũng. Dáng người y đặc biệt cao ráo, cái mông đỉnh, đùi thon dài, cơ thể vô cùng cân xứng xinh đẹp. Làn da lại mang theo một cảm giác sáng rực! Nhìn thoáng qua hệt như một con sói gợi cảm vô cùng mạnh mẽ.
“Tốc độ rất nhanh a.” Đường Nhạc híp mắt, nhìn thấy Tô Trữ Xuyên vì vận động cấp tốc mà thở dồn dập.
“Không, không nhanh….” Tô Trữ Xuyên có chút ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu trả lời.
Đường Nhạc không nói thêm gì, ném chiếc khăn qua một bên, đột ngột dùng tay kéo Tô Trữ Xuyên còn đang thở dốc đặt lên mặt giường mềm mại.
“A, thái tử….!” Tô Trữ Xuyên bị kinh hoảng lập tức kêu lên, nhưng cũng không dám đẩy người nam nhân cao lớn trên người mình ra.
“Gọi ta cái gì?” Đường Nhạc nheo mắt, ngón tay theo vạt áo thích thú dò xét vào bên trong, ngón tay còn mang theo bọt nước lạnh lẽo tiếp xúc với làn da ấm áp mềm mại, da thịt phần eo bắt đầu run lên nhè nhẹ.
“Đường, Đường Nhạc….” Tô Trữ Xuyên nắm chặt sàng đan, ngoan ngoãn sửa miệng.
Đại khái vì lúc nãy vội vàng thu thập phòng nên người Tô Trữ Xuyên toát ra mồ hôi, sờ lên đặc biệt trơn bóng mịn màng.
Đường Nhạc chậm rãi kéo áo thun xám lên, lộ ra thắt lưng nhỏ gầy của thiếu niên, sau đó là phần bụng bằng phẳng cùng ngực. Y cúi người, đem áo thun kéo ra khỏi người thiếu niên, sau đó có điểm tàn nhẫn dùng răng nghiền nát hai điểm đỏ bừng mẫn cảm trên ngực hắn.
“A….Đường Nhạc, đừng, không cần….”
Tô Trữ Xuyên cũng chỉ làm chuyện này với Đường Nhạc, thân thể ngây ngô đã sớm thành thói quen bị đối phương đặc biệt trêu đùa, bị tiến công như vậy, liền cảm thấy một trận điện lưu từ thắt lưng xông thẳng lên não.
Hắn thật sự luống cuống, âm thanh có chút run rẩy, nhịn không được vươn tay khẻ đẩy bả vai Đường Nhạc.
Đường Nhạc từ lúc bắt đầu đã không để ý tới phản kháng nhỏ nhoi như vậy, thẳng đến khi y kéo khóa quần
Tô Trữ Xuyên sau đó tiến vào bên trong dò xét, lúc này mới phát hiện ra âm thanh của thiếu niên đã trở thành khóc nức nở, lực đạo trên cánh tay so với lúc trước càng kiên quyết hơn.
Đường Nhạc ngẩng đầu, kéo gương mặt thiếu niên lại, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mỏng một cái, thấp giọng hỏi: “Không thể sao?”
“Ta, ta….” Tô Trữ Xuyên có chút phát run mở miệng, nhưng lại không thể
nói hai chữ “không thể”, chỉ có thể bất lực dùng hai tay ôm chặt cổ Đường Nhạc, đưa ánh mắt đen kịt đáng thương nhìn qua.
Hắn không thể nói rõ cảm giác trong lòng, kỳ thực cũng không có suy nghĩ nào rõ ràng.
Nhưng chỉ có điều hắn không nghĩ tới…. nhanh như vậy đã cùng Đường Nhạc làm. Bởi vì hắn quả thực không phải người mạnh mẽ, hắn rất thích Đường Nhạc, nếu còn tái làm chuyện tình này sẽ nhịn không được ma nhanh chóng rơi vào vòng tay người kia.
Chính là một lần kia, làm hắn
bắt đầu e ngại loại cảm giác rơi xuống vực sâu này.