Hai người đứng đối diện nhau trong đại sảnh rộng mênh mông, im lặng làm bầu không khí có chút áp lực.
Cuối cùng Đường Nhạc nhìn Tô Trữ Xuyên một chút, thấp giọng nói: “Đi thôi, trở về nghĩ ngơi.”
Tô Trữ Xuyên sửng sốt, phản ứng đầu tiên là lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta, ta không về được, tối nay muốn ngủ ở đây, trong lòng ta có chút lo lắng….”
Đường Nhạc nheo mắt lại, ánh mắt xanh biếc có chút tối sầm lại, ánh mắt thon dài khẽ nhíu lại, ngay sau đó vươn tay túm chặt lấy cổ tay Tô Trữ Xuyên kéo ra ngoài.
Tô Trữ Xuyên trong khoảng thời gian ngắn bất ngờ đến mức không phản kháng gì, ngây ngốc bị kéo ra ngoài bệnh viện mới ý thức từ chối, chính là chút khí lực kia hoàn toàn không có tác dụng gì tới Đường Nhạc.
“Thái tử, thái tử…..người, người đừng.”
Tô Trữ Xuyên ở phía sau Đường Nhạc, giọng nói có chút khàn khàn, giọng điệu giống như đang cầu xin. Trong nháy mắt, hắn quả thực cảm thấy vô cùng khổ sở, ngay cả hơi thở trong mũi cũng có cảm giác mệt mỏi.
Tô Trữ Xuyên không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là, chỉ là rõ ràng hắn đã bị vứt bỏ, tuy rằng hắn không có tự trọng đi tìm Đường Nhạc cầu xin giúp đỡ,
đến khi hai người đối mặt với nhau, hắn vẫn cảm thấy l*иg ngực vô cùng đau đớn đến mức không thể chịu đựng được thêm phút nào nữa.
Sắc mặt Đường Nhạc phi thường không tốt, đôi ngươi xanh biết dường như đang cố gắng kiềm chế tâm tình của y, âm thanh trầm thấp chầm chậm nói: “Người của ta sẽ ở bệnh viện quan sát kỹ lưỡng, chỉ cần mẹ ngươi có chuyển biến gì lập tức sẽ thông báo cho ta, trong vòng 5 phút ta có thể đưa ngươi tới đây, vì vậy ngươi cũng không cần thiết phải ở lại đây.”
Tô Trữ Xuyên chỉ dùng sức lắc đầu, yếu đuối cuối đầu, không biết nên trả lời thế nào.
“Phanh” một tiếng, Đường nhạc cáu kỉnh đá cửa xe Lavender một cước, trong mắt đã hiện lên một tia hung ác: “Lên xe.”
Tô Trữ Xuyên quả thực không hề muốn chọc giận Đường Nhạc, hắn vốn là dạng người mềm yếu, hơn nữa trong khoảng thời gian này còn có chút suy yếu. Bị đôi mắt xanh biếc giống như sói của Đường Nhạc hung hăng nhìn chằm chằm, khuôn mặt lập tức tái nhợt không còn chút máu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
Đường Nhạc chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt tái nhợt, hai gò má hóp lại, cơn tức giận không biết từ đâu dâng lên ngùn ngụt, nhưng lại không có cách nào trút lên người Tô Trữ Xuyên, chỉ có thể hít mạnh một hơi nghẹn trở về.
Y xoay người mở cửa xe, miễn cưỡng khống chế biểu tình u ám trên mặt, giọng nói có chút chậm lại: “Lên xe, ta đưa ngươi về.”
Bả vai Tô Trữ Xuyên run nhè nhẹ, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hoang mang, cuối cùng vẫn cuối đầu im lặng ngồi vào ghế sau.
Hắn thật sự có chút sợ Đường Nhạc, hơn nữa y cũng nói nếu mẹ có chuyển biến gì cũng sẽ biết ngay lập tức, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.