Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 23

Kỳ thực lịch trình của Tô Trữ Xuyên rất bận rộn, nhất là gần đây phải quay ngoại cảnh, cũng bởi vì không phải thực hiện trong nhà mà là lấy cảnh ở ngoài, nên mỗi phân cảnh đều rất khẩn trương.

Tám giờ sáng ngày hôm đó hắn đã chạy đến địa điểm quay phim, chuẩn bị tốt tất cả sau đó lập tức tiến hành quay, nhưng bởi vì thời tiết không tốt mà nữa đường phải tạm ngưng hai giờ, tới tối thì tâm trạng đạo diễn khó chịu đến cực điểm.

Thế nhưng cũng không có biện pháp, đành bỏ qua cảnh quay ban ngày, bắt đầu vội vã chuẩn bị cho cảnh quay ban đêm.

Tới khoảng bảy giờ, Tô Trữ Xuyên nhịn không được liên tục nhìn đồng hồ.

Vài lần định đến nói chuyện với đạo diễn mình phải rời khỏi, thế nhưng tất cả mọi người đều đang bận rộn, vẻ mặt đạo diễn và mấy người trợ lý rất khẩn trương. Toàn bộ người trong tổ quay đang vội vã chuẩn bị đạo cụ, Tô Trữ Xuyên hiểu rõ Đường Nhạc đã nói thì bản thân không đến không được, thế nhưng trong tình cảnh này hắn cũng không có cách nào mở miệng.

Trong lúc hắn thấp thỏm lo lắng, bất tri bất giác, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã bảy giờ ba mươi, bảy giờ bốn mươi lăm…

Tô Trữ Xuyên đang chờ đến cảnh quay của mình, thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, cứ một giây trôi qua hắn lại liếc nhìn xem giờ, cuối cùng đồng hồ cũng chỉ bảy giờ năm mươi, ngón tay hắn run rẩy gởi một tin nhắn đến Phó Vũ Tây, đại khái là nói hắn không thể trở về kịp, xin gã chờ một chút.

Chỉ vài giây sau, điện thoại lắp tức rung lên, số điện thoại của Phó Vũ Tây hiện trên màn hình.

Tô Trữ Xuyên do dự một chút, cuối cùng cũng bắt máy.

“Tô tiên sinh, ngài làm vậy rất khó cho ta.” Không mở video, giọng nói Phó Vũ Tây vẫn duy trì vẻ trầm ổn như trước:

“Đường tiên sinh bảo tôi tới đón ngài, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, tôi rất khó xử.”

“Xin lỗi, Phó tiên sinh.” Tô Trữ Xuyên lập tức xin lỗi, nhỏ giọng nói: “Chỉ là ta thật sự không thể rời khỏi đây được, một chút nữa ta tự mình đến gặp thái tử được không?”

Bên kia bổng nhiên im lặng.

Tô Trữ Xuyên cảm thấy rất căng thẳng, không hiểu sao tự nhiên có dự cảm không tốt lắm.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng Phó Vũ Tây nhỏ giọng ở bên kia, không rõ ràng lắm, giống như tiếng điện thoại nhiễu sóng.

“Ngươi ở đâu.”

Âm thanh bên kia phát ra…không phải Phó vũ Tây, mà là âm thanh trầm thấp nguy hiểm của người đàn ông kia.

Sắc mặt Tô Trữ Xuyên lập tức trắng bệch: “Thái, thái tử…”

Màn hình đột nhiên phát sáng, hình ảnh bên kia cũng dần rõ ràng hơn.

Người đàn ông cao lớn đang dựa lưng trên ghế da trong căn phòng xa hoa, con ngươi xanh biếc đặc biệt lạnh lùng, vô cảm nhìn vào màn hình.

“Ta là người thích làm theo kế hoạch đã sắp xếp. Mà kế hoạch hôm nay của ta là đón ngươi, sau đó đi Patricia ăn hải sản, cuối cùng mới quay về khách sạn. Đây vốn là một buổi tối vô cùng vui vẻ.”

Giọng nói Đường Nhạc đặc biệt lạnh nhạt, tuy rằng không có biểu hiện tức giận, thế nhưng cả người y lại tràn ngập một loại khí tức nguy hiểm, y nhẹ nhàng chuyển động tay phải vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích, nhẹ nhàng nói: “Như vậy, còn muốn ta lặp lại sao? Ngươi ở đâu.