Thần sắc con ngươi xanh biếc ngày càng thâm trầm, Đường Nhạc rút ngón tay ra, ôm lấy Tô Trữ Xuyên đặt lên giường lớn.
Cửa sổ bị tấm màn xám tro che kín chỉ còn một khe hở nhỏ, ngọn đèn bên trong được điều chỉnh hơi mờ ảo. Trong bóng tối lờ mờ, Tô Trữ Xuyên hoàn toàn xích͙ ɭõa nằm ngửa trên giường. Hắn có làn da trắng trời sinh, trên ra giường hắc sắc càng làm cho làn da hắn trắng nõn nà như được ánh trắng phủ lên một lớp ánh sáng.
Khoảng ngực trắng nõn phập phồng thở dốc, hai nụ hoa mềm trại trên ngực cũng hơi dựng thẳng lên, vài giọt mồ hôi chảy dọc từ trên trán xuống gương mặt tuấn tú, cực kỳ hấp dẫn.
Đường Nhạc điềm tĩnh cởi bỏ áo khoác ném xuống dưới giường. Y cao một mét tám, thân thể cường tráng tay chân thon dài. Đường cong cơ thể hoàn mỹ, giống như ẩn chứa sức mạnh tiềm ẩn của dã thú.
Đường Nhạc cúi đầu nhìn Tô Trữ Xuyên, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn ngọc bích để sang một bên, bàn tay thon dài chậm rãi vuốt ve trên thân thể trắng nõn.
Ngón tay dừng lại trước ngực Tô Trữ Xuyên, sau đó xảo quyệt chơi đùa với viên thịt yếu ớt. Tô Trữ xuyên vô thức cắn chặt môi, hơi quay đầu đem mặt vùi vào gối.
Đường Nhạc cười lại như không, đầu ngón tay tăng thêm lực bóp mạnh nụ hoa đã đứng thẳng một cái.
“Ô…” Người dưới thân lập tức run rẩy thống khổ, Đường Nhạc dời ngón tay, chỉ thấy nơi mềm mại kia đã lưu lại một vết máu đỏ sẫm.
Đường Nhạc không lãng phí thời gian, lập tức tách hai chân Tô Trữ Xuyên, nắm lấy đầu gối hắn ép sang hai bên, nam nhân dưới thân bị ép buộc phơi bày bộ vị yếu ớt ẩn mật.
Tiểu huyệt đã được khuếch trương bởi vì kinh hách lại hơi co rút lại, dịch bôi trơn dưới ánh đèn mờ ảo ánh lên thủy quang da^ʍ mỹ.
Ánh mắt Đường Nhạc hơi thâm lại, đối mặt với Tô Trữ Xuyên du͙© vọиɠ của y mới mãnh liệt dâng trào ──y hỉu rất rõ cơ thể này.
Hiểu rõ từng điểm mẫn cảm làm hắn phải run rẫy, hiểu rõ khi đạt cao trào bên trong cơ thể hắn thì cảm giác mãnh liệt điên cuồng thế nào.
“Bảo bối.” Tiếng nói Đường nhạc lần đầu tiên ôn nhu: “Ngươi xem ta tiến vào.”
Tô Trữ Xuyên run rẫy, từ gối quay đầu lại, ánh mắt có chút do dự hướng qua Đường Nhạc, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập──hắn đặc biệt sợ Đường Nhạc như vậy.
Dáng vẻ Đường Nhạc tươi cười rất lạnh, khóe miệng nhếch lên châm chọc như một con sói táo tợn.
Thế nhưng thỉnh thoảng hào hứng y lại vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền bên má trái, ánh mắt sắc bén, con ngươi xanh biếc lấp lánh rực rỡ như ánh sáng mặt trời.
Tô Trữ Xuyên chịu không nỗi y cười châm chọc như vậy.
Đường nhạc nắm lấy thắt lưng Tô Trữ Xuyên, một tay cầm phân thân thô to đã dựng thẳng để vào cửa huyệt. Nếp uốn ở chỗ ấy vì quá căng thẳng mà có chút co rút lại,nhưng cũng không dám chống cự.
Đường Nhạc dường như thấy thú vị, lấy tay trêu đùa nơi đó làm Tô Trữ Xuyên không tự chủ được cắn chặt răng, không đợi hắn kịp phản ứng, dưới thân đã bị cực đại phân thân xỏ xuyên qua.
“A!Đường… Đường Nhạc!” Tiến vào quá mức đột ngột, Tô Trữ Xuyên vốn đã từng trải qua sự tình này, cũng vừa qua loa bôi trơn, nhưng thô bạo như thế đâm vào làm hắn đau đến lạnh run, vô thức kêu ra tiếng.
“Cái gì?” Đường Nhạc hơi nheo mắt lại, nắm chặt lấy thắt lưng tinh tế của nam nhân dưới thân, hạ thân bị dũng đạo chặt chẽ bao lấy, nội bích yếu ớt mềm mại có chút thống khổ cuộn chặt lấy hung khí, y thoáng rút ra rồi lần thứ hai hung hăn đâm sâu vào, so với lần trước lại càng sâu hơn.
Tô Trữ Xuyên kêu lên một tiếng nức nở, chỉ có thể nắm chặt ga giường bên dưới, hắn hiểu được Đường Nhạc đang tức giận vì mình kêu từ cấm kị, run rẩy cầu xin: “Thái tử…chậm, chậm một chút, quá sâu.”