Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 75: Chất thuốc oanh động

Edit: Mavis Clay

“Đồ đệ, con tới rồi.” Phong Thanh Huyền ngồi bên ly trà nóng trên bàn trong đình viện, Vân Phong và Khúc Lam Y đi vào, ông quay đầu mỉm cười với Vân Phong, sau đó dời ánh mắt thăm hỏi một cách lạnh lùng với Khúc Lam Y. “Ngươi cũng tới rồi à?”

Khúc Lam Y khong có ý kiến gì, ngoại trừ Vân Phong tới giờ ông ấy chưa bao giờ nhiệt tình với người khác, trong mắt vị tiền bối đức cao trọng vọng này, chỉ có vị đồ đệ duy nhất này mới có thể khiến ông mỉm cười được.

“Sư tôn có tin tức gì của bản đồ sao?” Vân Phong bước tới ngồi xuống vị trí Phong Thanh Huyền chỉ định, ông mỉm cười, “Đầu vi sư không còn nhanh nhạy lắm, sợ rằng không giúp được con điều gì ở mảnh bản đồ này, vi sư đã so sánh với những gì mình nhớ được trước đây, không có phát hiện được bất cứ nơi nào, tấm bản đồ này vẽ ra ở lúc cả mấy chục năm trước rồi, cái lúc đó cho tới nay e rằng đã thay đổi nhiều lắm rồi.

“Nói vậy thì các trưởng giả Nạp Khê tộc cũng chẳng biết được đây là đâu.” Khúc Lam Y nhíu mày, Phong Thanh huyền nghiêm túc gật đầu, “Đúng là thế, nếu trên đời có người tồn tại lâu hơn thì có lẽ có thể giúp được các con, chỉ là… người già tới như thế, cho dù có cũng chưa chắc còn ở trên đời.”

Vân Phong cau mày, nói như vậy chẳng lẽ tin tức về cội nguồn lôi hệ bị cắt đứt ở đây sao? Nàng thừa hiểu so với con người, ma thú có tuổi thọ cao hơn nhiều, cổ xưa nhất có lẽ nào là Huyễn Thú, nhưng Huyễn Thú ở Thú Vực, có quy luật tồn tại riêng, bọn họ cũng chẳng tùy ý ra vào Thú Vực được, hiển nhiên chẳng quen thuộc được địa hình thế giới hiện giờ.

“Lần này khó rồi đây.” Khúc Lam Y nhíu mày, “Người lớn tuổi cỡ đó trừ phi bọn họ cố tình xuất hiện, nếu không chúng ta cũng không thể tìm được, huống hồ so với Phong lão tiền bối họ còn lớn tuổi hơn, bọn họ thực sự còn sống trên đời sao?”

Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Đừng nên coi thường khát vọng theo đuổi sự bất tử của con người, thực lực càng lên cao càng hy vọng mình sẽ không thể chết, không có cái chết thì thời gian theo đuổi sức mạnh cường đại sẽ càng dài, đây là chuyện mà các cường giả đều biết đều làm, ta cũng không ngoại lệ.” Phong Thanh Huyền nói xong, cười nhạo, “Nhưng trên đời này làm gì có trường sinh, cho dù có sống lâu cỡ nào cuối cùng cũng sẽ có ngày bị tiêu diệt, đây là đạo lý đơn giản nhất thế gian, nhưng cũng là đạo lý mà các cường giả khó hiểu nhất.”

“Trưởng giả của Tứ Đại Gia Tộc hiện giờ không biết, đành phải tìm thử xem có tiền bối cá biệt nào vẫn còn sống tới nay hay không, chủ động tìm tỷ lệ chắc chắn không lớn, điều duy nhất có thể làm là dụ họ ra ngoài.” Vân Phong cau mày suy tư, Khúc Lam Y bên cạnh nói nhỏ, “Muốn dẫn dụ đám lão già này chủ động ra ngoài thì cần phải bày ra được thứ mà trong lòng họ muốn.”

Đồ mà họ muốn? Vân Phong và Khúc Lam Y nổi lên một ý, Phong Thanh Huyền nhàn nhạt nói, “Nếu có thể còn sống tới nay, không có gì ngoài trường sinh có thể hấp dẫn hơn đối với họ.”

“Phong lão tiền bối nói đúng, có thể còn sống tới nay, chắc chắn sẽ theo đuổi sinh mạng dài hơn.”

“Đồ đệ, vi sư vẫn chưa từng hỏi con, bây giờ trình độ chất thuốc của con hẳn đã tới Tông Sư rồi nhỉ.” Phong Thanh Huyền cười, mọi chuyện đều trong dự đoán của ông, Vân Phong mỉm cười, “Đồ đệ bất tài, vừa tới Tông Sư mà thôi.”

Phong Thanh Huyền cười lớn, “Cấp bậc Tông Sư, chỉ với chừng đó tuổi của con mà đã tới Tông Sư gần như là không có! Trước con không có ai mà sau con cũng không có ai! Không tồi!” Với vpm ông chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi của mình, lúc trước ông không phải như thế, nhưng trải qua nhiều, lắng đọng được nhiều thứ, tâm cảnh của ông đã thay đổi, nếu theo như tính tình trước đây thì ông đã không còn tỉnh táo ngồi ở đây được nữa rồi, còn trợ giúp Vân Phong được nhiều như thế.

Vân Phong cười ngượng, nhưng Khúc Lam Y lại hơi giật mình, cấp bậc Tông Sư? “Đó là cấp bậc chế dược cao cấp nhất rồi mà?”

Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Tiểu tử, ai nói với ngươi cấp bậc Tông Sư là cấp bậc cao nhất của giới chế dược?”

“Chẳng lẽ trên Tông Sư vẫn còn nữa?” Khúc Lam Y không có kiến thức nhiều về phương diện chế dược, hắn chỉ nghe nói cấp bậc cao nhất là cấp bậc tông Sư mà thôi, mà Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư cũng đâu có bao nhiêu người.

“Theo như con được biết, Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư chưa được năm người, đều ở trong Công Hội Dược Tề Sư, chưa từng nghe nói có Dược Tề Sư cấp bậc trên Tông Sư xuất hiện.” Vân Phong nói, ánh mắt sáng rực nhìn Phong Thanh Huyền, nếu nàng đoán không nhầm, năng lực chế dược của sư tôn hẳn là pahri trên Tông Sư.

“Đồ đệ, hôm nay con đạt được tới Tông Sư đã là không dễ, thiên phú chất thuốc của con cũng khó ai mà bì được, mặc dù vi sư cảm thấy rất kiêu ngạo vì con, nhưng cũng không hy vọng con dừng bước tại đây, Tông Sư cũng chưa phải là bậc cao nhất, trên Tông Sư còn một cấp nữa, được gọi là Thiền Sư.”

“Cấp bậc Thiền Sư?” Khúc Lam Y lần đầu tiên nghe được cách gọi này, “Chẳng Phong lão tiền bối là… Thiền Sư?”

Phong Thanh Huyền lạnh lùng hừ, “Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng ta chỉ ngồi ở đây, cả ngày chả làm gì sao?”

Khúc Lam Y có chút xấu hổ, “Vãn bối không có ý đó… chỉ kinh ngạc thôi…”

“Có gì tốt mà ngạc nhiên, bổn tôn bị giam ở Thú Vực đã là Tông Sư rồi, thời gian dài như vậy mà vẫn chưa tới Thiền Sư thì bổn tôn chẳng phải sẽ khiến người đời cười tới rụng răng sao?”

Khúc Lam Y cười, tuyệt đối đừng nên nói gì nữa thì hơn, Phong lão tiền bối nói chuyện với người khác thật đúng là không khách khí mà. Vân Phong vui mừng, “Cấp bậc Thiền Sư! Thực lực chế dược hiện giờ của sư tôn là đệ nhất?”

Phong Thanh Huyền lắc đầu, “Ta không biết hiện nay giới chế dược thế nào, thời vi sư tung hoành rất lâu trước đây, Dược Tề Sư cấp Thiền Sư khoogn phải là không có, chỉ là theo thời gian trôi đi cuối cùng cũng bỏ mình. Đa số Dược Tề Sư không phải là cường giả, để có thể duy trì cả thực lực sức mạnh và chất thuốc là quá trình cực kỳ gian nan, vi sư có thể tiến tới được Thiền Sư cũng do từ bỏ một phần thực lực, chuyên tâm nên mới tới được.”

Vân Phong gật đầu, thân kiêm nhiều chức không phải là chuyện đơn giản, muốn hoàn thành từng thân phận phải đạt được tới độ cao mà người khác khó có thể tưởng được được, một còn được, toàn bộ thì phải tốn tinh lực một cách khó có thể tưởng tượng được. Cách thức chế dược đặc biệt của Vân Phong có thể coi là một đường tắt, miễn đi quá trình dông dài phức tạp, nếu Vân Phong cũng như người khác, e rằng khó mà thăng được tới cấp bậc Tông Sư,

Trái tim Vân Phong run lên, có thể thấy năng lực của sư tôn mình cường hãn tới cỡ nào.

“Để hấp dẫn được đám lão gia hỏa này, chất thuốc cấp bậc Tông Sư cơ bản không khơi dậy được khẩu vị của bọn họ đâu, chỉ có cấp bậc Thiền Sư mới có thể khiến họ nôn nao thôi.”

“Ý sư tôn là…. Muốn đích thân chế tạo sao?” Vân Phong vui mừng, nàng còn tưởng ông sẽ mang nàng đi tôi luyện, không ngờ sư tôn lại khai đao luôn cho nàng.

Phong Thanh Huyền cười lớn, “Vi sư chỉ có mỗi một đồ đệ này, không làm vài chuyện cho con thì coi sao được?”

“Sư tôn đã làm rất nhiều chuyện cho con rồi.” Vân Phong thốt lên, “Nếu không nhờ kế thừa những gì sư tôn để lại, con cơ bản không thể thoát được nhiều lần khốn cảnh.”

Phong Thanh Huyền cười, “Được mà, vi sư tốt với con là chuyện nên làm, chỉ là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư không thể xong liền được, đồ đệ con phải chờ một lúc.”

“Không sao, mọi chuyện người làm chủ.” Vân Phong đáp, trong lòng rất kích động, “Con có thể ở lại xem thử người chế tạo chất thuốc như nào không?” Nàng cực kỳ mong chờ, tò mò không biết cấp bậc Thiền Sư là cảnh giới như thế nào.

“Hiển nhiên rồi, khỏi cần đồ đệ nói vi sư cũng muốn con ở lại, những thứ này vi sư sẽ đích thân dạy cho con.” Vẻ mặt Phong Thanh Huyền mong đợi, Vân Phong cười vui vẻ, có một sư tôn thế này, nàng thật đúng là vớ được báo vật mà.

“Tiểu tử ngươi không cần ở lại đâu, chẳng có chút thiên phú nào ở phương diện chất thuốc cả.” Phong Thanh Huyền cực kỳ ghét bỏ, Khúc Lam Y cười khổ, “Vâng, Phong lão tiền bối, vãn bối sẽ ra ngoài, không làm phiền nữa.” Khúc Lam Y mỉm cười ra ngoài, Phong Thanh Huyền nhìn bóng lưng của hắn lẩm bẩm, “Tiểu tử kia thật là đáng tiếc.”

Vân Phong nghe xong trong lòng không khỏi mỉm cười, sư tôn vẫn rất coi trọng Khúc Lam Y, nếu không đã không có giọng điệu tiếc nuối như thế, ông nhìn về phía nàng, “Mớ dược liệu mà vi sư để lại cho con vẫn còn chứ?”

“Thảo dược cấp cao đồ đệ chưa từng động tới nhiều.” Vân Phong mang mớ thảo dược Phong Thanh Huyền để lại trước đây ra, ông mỉm cười, “Đâu chỉ là không động tới nhiều, vi sư thấy là con không động vào phát nào.”

“Con không thường sử dụng chất thuốc nên cũng không thường chế tạo, nếu có thể thì đồ đệ sẽ hái vài món cần, những gì mà sư tôn để lại rất quý giá, chưa từng dùng.”

Phong Thanh Huyền cười lớn, “Không ỷ lại vào chất thuốc là một việc rất khó làm, đồ đệ làm rất tốt, chất thuốc suy cho cùng chỉ có hiệu quả nhất thời, tuy có thể dùng vào trường hợp khẩn cấp nhưng không thể nào tác động được tới căn bản, nói cho vi sư nghe một chút, tới nay con đã làm ra những loại nào?”

Hai thầy trò cứ thế trao đổi công việc chất thuốc, làm một thời gian dài Vân Phong không hề ra ngoài, học tập là một quá trình rất dài, Khúc Lam Y mang chuyện kể lại cho Vân Khải để hắn yên tâm, Cung Thiên Tình vẫn tiếp tục bế quan tu luyện, suy ngược lại thì người lo lắng nhất là Vân Khải rồi.

Khúc Lam Y phải nói là trở thành người rỗi nhất, vì thế hắn cũng dự định bắt đầu tu tập, không thể để bỏ lại quá xa được.

“Đồ đệ, cấp bậc Thiền Sư khác biệt rất lớn so với Tông Sư, có thể nói là một cảnh giới mới, với nhận thức về dược liệu, phân phối hay tỷ lệ đều có một nhận thức mới hoàn toàn, cấp bậc Thiền Sư không thể có mỗi luyện tập kiên trì là đạt tới được, mà hoàn toàn dựa vào ngộ tính.”

“Ngộ tính?”

“Đúng thế, Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư đổ xuống đều có sẵn cách điều chế có thể sử dụng, những cách điều chế này là do trải qua nhiều lần thử nghiệm, thay đổi để đưa ra kết luận tốt nhất, có thể nói là cách điều chế mà ai cũng có thể làm được, chất thuốc làm ra chỉ có thể phân chia cấp bậc chứ không khác lạ ở chỗ nào, nhưng cấp bậc Thiền Sư thì hoàn toàn khác.” Phong Thanh Huyền thâm ý giảng giải, “Cách điều chế của cấp bậc Thiền Sư đều là dựa vào ngộ tính mà đạt được, nói cách khác, Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư biết cách điều chế, cách điều chế của họ là độc nhất vô nhị trên thế gian, không có người thứ hai biết được, những loại thuốc này chỉ có người điều chế mới có thể làm được.”

“Nếu viết ra cách điều chế thì sao ạ?”

Phong Thanh Huyền cười, “Cho dù có viết ra thì cũng không thể đạt được cấp bậc Thiền Sư được, vô dụng thôi.”

Vân Phong đã hiểu tại sao chỉ có chất thuốc cấp bậc Thiền Sư mới có thể dụ được những người già cỗi kia, cách điều chế độc nhất vô nhị, chất thuốc độ quyền, ai lại không muốn? Nếu như ngươi có, người khác sẽ không có. Dựa vào sự ngộ tính ra cách điều chế mới, so với có sẵn thực sự trân quý hơn nhiều.”

“Tương tự, luyện chế chất thuốc cấp bậc Thiền Sư cực kỳ tốn sức, thời gian tiêu tốn cũng lâu hơn, dược liệu cần cũng khó mà lấy được, rất có khả năng làm ra được một phần nhưng không làm ra thêm được phần thứ hai, con có hiểu điểm đặc biệt của cấp bậc Thiền Sư chưa?”

Vân Phong gật đầu, Phong Thanh Huyền cười hài lòng, “Tốt lắm, để đạt được tới cấp bậc Thiền Sư tuyệt đối không được gấp gáp, điều này dùng một đạo lý với việc tu luyện thực lực, vượt tới độ cao nhất định là phải càng cần kiên nhẫn và vận khí, con hãy nhớ những lời này của vi sư.”

Vân Phong thịnh trọng đáp, “Vâng, con sẽ ghi nhớ lời dạy của sư tôn.”

Thoáng một cái đã qua ba tháng, Vân Phong vẫn luôn ở chỗ Phong Thanh Huyền không ra ngoài, Vân Khải thì cứ bồi hồi ở ngoài chỗ ở của Cung Thiên Tình, nhưng lại không dám tùy tiện quấy nhiễu, Khúc Lam Y thì vẫn bế quan tu luyện, không hề cảm thấy thời gian trôi qua dài như thế nào, tuy nhiên Vân Khải lại cứ liên tục tới làm phiền khiến hắn nơi quạo.

“Nhị cữu tử, huynh đã là lần thứ mấy rồi hả?” Sắc mặt Khúc Lam Y khá khó coi, nhìn cái người đàn ông liên tục không mời mà tới quấy rầy hắn tu luyện mà không biết nên nói gì, nếu không phải hắn là nhị ca của Vân Phong, Khúc Lam Y đã sớm đánh bay hắn ra ngoài rồi.

Vân Khải u uất ngồi đằng kia, “Ngươi đừng quan tâm tới ta, đang làm gì thì cứ làm đi.”

Khúc Lam Y ngửa mặt lên trời thở dài, ngồi xuống chung, “Huynh cứ tới rồi lại đi, sao mà ta chịu nổi chứ? Nói đi, thế nào?”

Vân Khải nhăn nhó, “Lời nói của ta có phải là đã làm tổn thương Thiên Tình rồi không, ta có hơi lo cho muội ấy, có khi nào là giận ta rồi không…”

Nhìn sự lo lắng trong mắt Vân Khải, Khúc Lam Y thực sự không biết nên nói gì cho phải, lần đầu tiên hắn động vào chuyện tình cảm, loại chuyện thật sự không có gì đáng lo nhưng lại khiến hắn lo sốt vó cả lên.

“Nàng ấy sẽ không giận huynh đâu.” Khúc Lam Y nói, “Nàng làm vậy cũng là vì mình, huynh đừng nghĩ nhiều.”

“Thật sao?” Vân Phong nghi ngờ, huyệt thái dương của Khúc Lam Y giật giật, “Nhị cữu tử! Nếu huynh cảm thấy ta nói sai thì đừng quay lại đây làm phiền ta nữa.”

Vân Khải sửng sốt, sau đó cười ngượng, “Đùa thôi, đùa thôi.” Hiện nay Vân gia không có bao nhiêu người, Phong nhi lại đang ở cạnh Phong lão tiền bối, hắn hiển nhiên không thể làm phiền được, chuyện kiểu này đành chỉ có thể tới hỏi tên này.

“Thiên Tình nếu không tức giận sao lại không thèm để ý tới ta vậy?”

Huyệt thái dương của Khúc Lam Y lại giật lên, “Không phải là nàng ấy đang bế quan tu luyện sao, để ý huynh cái kiểu gì?”

Vân Khải im lặng một thoáng, sau đó lại nói, “Bế quan tu luyện cũng đâu thể lâu tới như vậy được…”

“Nhị cữu tử! Bế quan tu luyện sao có thể kết thúc trong thời gian ngắn được?”

“Nhưng… phải cần ăn cơm chứ…?” Vân Khải lí nhí, ngũ quan Khúc Lam Y như muốn dúm lại với nhau, kỳ tài của nhân gian lâm vào tình cảm trở thành kẻ ngốc luôn rồi sao? Hắn và Tiểu Phong Phong cũng đâu có khờ tới mức này?

Vân Khải một mình ở kế tự hỏi tự đáp, Khúc Lam Y không thèm quan tâm tới nữa, trong lòng không ngừng kêu thán, Tiểu Phong Phong, mau ra ngoài mà bế nhị ca nàng đi lẹ lên!

“Vi sư giao tất cả lại cho con, còn lại thì hãy tự xem nỗ lực của chính mình.” Phong Thanh Huyền nói, Vân Phong gật đầu, “Bất giác đã qua 4 tháng rồi.” Ông nhìn chất thuốc trong tay, “Cầm lấy đi, đây là thứ mà vi sư có thể giúp cho con.”

“Đa tạ sư tôn.” Vân Phong cẩn thận nhận lấy và cất đi, thời gian trôi qua mà nàng như không chú ý tới, trong lúc vô tình đã qua gần 4 tháng? Thực nhanh quá! Không biết Lam Y, Thiên Tình ra sao rồi, phía Huyết Hồn lại có dị động gì không.

“Đi đi, vi sư cũng muốn nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng già rồi.” Phong Thanh Huyền cười ha hả phất tay, Vân Phong gật đầu, “Đã cực khổ cho sư tôn rồi, người nghỉ ngơi thật tốt đi, con sẽ không cô phụ kỳ vọng của người.”

Phong Thanh Huyền hài lòng gật đầu, xoay người bước chân nhẹ tênh biến mất, Vân Phong vừa ra khỏi đình viện đã thấy Khúc Lam Y chờ sẵn ở ngoài.

Edit: Mavis Clay

“Lam Y sao chàng lại ở đây? Chẳng lẽ mấy ngày nay…” Vân Phong cực kỳ ngạc nhiên, Khúc Lam Y bất lực lắc đầu, “Không có, mặc dù có tới mấy lần, nhưng không phải lúc nào cũng ở đây.”

Vân Phong thở ra một hơi, nhìn vẻ mặt ngao ngán của Khúc Lam Y thì có chút khó hiểu, “Lam Y, trông chàng như gặp chuyện gì đó? Sao vậy? Khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Chẳng lẽ phía Huyết Hồn có động tĩnh gì?”

Khúc Lam Y lắc đầu, “Không phải, trong khoảnh thời gian này mọi thứ đều bình thường, mặc dù Huyết Hồn có giao thủ vài lần với Liên Minh Đông Tây, những chỉ một chốc đã thu tay lại, y như đó giờ.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Khúc Lam Y nhăn nhó, thì là do bị nhị cữu tử làm phiền chứ sao? Đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào thì tiếng Vân Khải đã vang lên, “Sao ngươi lại chạy tới đây rồi thế?” Huyệt thái dương của Khúc Lam Y lập tức giật lên mấy phát, xoay người, “Nhị cữu tử, huynh tìm tới ta đúng lúc lắm.”

Vân Khải bước tới, “Cái tên này, ta… Phong nhi!”

Vân Phong cười khúc khích, “Nhị ca và Khúc Lam Y có vẻ tốt quá nhỉ.”

Vân Khải chợt thấy xấu hổ, Khúc Lam Y cười khan, “Thế à?”

“Không hề.” Vân Khải nói, “Phong lão tiền bối cho muội ra ngoài hồi nào thế?”

“Mới đây thôi, muội vừa ra ngoài thì gặp được Lam Y.” Vân Phong nói, Vân Khải gật đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Khúc Lam Y, tiểu tử này tránh hắn để tới đây, chẳng lẽ hắn đáng ghét như thế?

“Phong lão tiền bối ổn chứ?” Vân Khải nhìn vào bên trong, Vân Phong mỉm cười, “Sư tôn không sao, nhị ca yên tâm, chỉ là mấy ngày này khó tránh mệt nhọc, cần nghỉ ngơi.”

Vân Khải gật đầu. “Tiếp theo là bắt đầu tìm cội nguồn lôi hệ sao? Chúng ta đi đâu?”

Vân Phong lắc đầu, “Địa hình mà bản đồ miêu tả khác ngày nay rất lớn, dù là sư tôn cũng không biết đó là nơi nào.”

“Phong lão tiền bối cũng không biết? Chẳng lẽ manh mối này đứt đoạn ở đây sao?”

Khúc Lam Y nhếch môi, nhị cữu tử suy nghĩ thật đơn giản, “Phong lão tiền bối không biết thì có người khác biết.”

Để dụ được những lão già kia ra ngoài, hiển nhiên phải đặt chất thuốc ở Đấu Giá Hành, sau đó tung tin ra ngoài, hiện nay Đấu Giá Hành trên đại lục đều nằm trong lòng bàn tay Liên Minh Đông Tây, chỉ cần yêu cầu là tin tức sẽ nhanh chóng khuếch tán, với Liên Minh Đông Tây mà nói là cực kỳ đơn giản.

Vân Phong và Khúc Lam Y cùng đi, Vân Khải cũng muốn đi theo nhưng lại không yên lòng vì Cung Thiên Tình nên không theo đợt này. Vân Phong cũng muốn thế, Vân Khải nên ở lại thì hơn. Vân Phong tới thẳng tổng bộ Liên Minh Đông Tây, nàng không tính đặt phần chất thuốc này ở Đấu Giá Hành, thực sự thì dịch dung cũng được, nhưng sau này sẽ mang lại phiền phức, nếu Diêm Minh giúp một tay thì dễ làm hơn nhiều.

Thân là quản lý Liên Minh Đông Tây, Diêm Minh chính là nhân vật toàn năng nhất trong mắt người đời, cho dù hắn lấy đồ ra cũng sẽ không bị nhận lấy quá nhiều điều dư luận. Vân Phong không mong lắm mình sẽ gặp được Diêm Minh ngay, dù sao việc quản lý Liên Minh cũng trăm công nhiều việc, không thường ở đây. Chuyện khéo ở ngay chỗ này, lúc nàng chưa tới Diêm Minh còn sắp đi làm việc, Vân Phong vừa tới thì hủy hết toàn bộ công việc trên đầu.

Vân Phong mang chuyện chất thuốc nói sơ lược qua một lần, mặc dù ý định đơn giản nhưng lại khiến Diêm Minh phải thản thốt, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, hắn không thể lý giải được đây là cấp bậc nào, đây chắc là cấp đầu tiên khi vượt qua cấp bậc Tông Sư.

“Ngươi thật sự tin tưởng ta tới như thế? Giao món đồ quý trọng như thế cho ta?” Diêm Minh nhíu mày, Vân Phong mỉm cười, “Cả cái Liên Minh Đông Tây đã giao cho ngươi rồi, huống hồ là chai chất thuốc, ta tin tưởng ngươi.’

Diêm Minh ngạc nhiên, sau đó cười khẽ cất chất thuốc vào, “Chuyện này ta chắc chắn sẽ giúp ngươi làm ổn thỏa, chỉ là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư mà xuất hiện thì mang tới dư luận không nhỏ đâu, phía Huyết Hồn chắc chắn cũng sẽ biết, tới lúc đó bọn chúng sẽ ra tay cướp đoạt.”

“Những thứ này ta đều đã cân nhắc rồi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

Diêm Minh gật đầu, “Hiểu rồi, tới lúc đó sẽ bày phòng ngự dày đặc, theo lời ngươi thì không chỉ có mỗi Huyết Hồn bị thu hút, nếu thật sự có cướp đoạt thì Huyết Hồn cũng chưa chắc là người thắng.”

Ánh mắt Vân Phong sầm xuống, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư sẽ mang lại dư luận là điều nàng có thể lường ra được, e rằng ai trên đại lục này nghe thấy cũng sẽ chấn động, sinh ra khát vọng to lớn với chai thuốc này. Tới lúc đó, để tranh đoạt chất thuốc chắc chắn sẽ liều mạng vung tay, nàng cơ bản không quan tâm ai sẽ là người đạt được chai chất thuốc này, chỉ cần không phải Huyết Hồn là được. Mục đích của nàng là dụ được những người thuộc hàng lão làng ra ngoài.

“Bán đấu giá ở địa điểm nào thì ổn?” Diêm Minh hỏi, “Lựa chọn địa điểm tốt thì cũng sẽ dễ dàng phòng bố hơn chút.”

Vân Phong và Khúc Lam Y đưa mắt nhìn nhau, Vân Phong thấp giọng đáp, “Chi bằng… ở Xuân Phong Trấn đi.”

Diêm Minh ngạc nhiên, Vân Phong nói, “Ta cực kỳ quen thuộc với địa thế quanh Xuân Phong Trấn, ngày đấu giá ta cũng sẽ tới hiện trường đấu giá, Xuân Phong Trấn lại sát Mê Vụ Sâm Lâm, nếu cần thiết, ta có thể nhờ ma thú giúp một tay.”

Vân Phong hiện nay không khó để nhờ những kẻ trong Mê Vụ Sâm Lâm giúp đỡ.

Diêm Minh cười, “Được, ngươi muốn ở Xuân Phong Trấn thì Xuân Phong Trấn.”

Xuân Phong Trấn từ sau khi Vân gia rời đi trở này một nơi vô cùng kỳ lạ ở Đông Đại Lục, Vân gia phất lên như gió kéo theo cả Xuân Phong Trấn cũng dần trở nên đặc biệt hơn trong mắt người khác, mặc dù Vân gia đã không còn bấm trụ ở đây, nhưng nơi này vẫn đặc biệt như trước, dù sao đây cũng là nơi mà Vân gia đã từng ở trong khoảng thời gian dài, nơi đây có thể coi như là mảnh đất khởi đầu của Vân gia Đông Đại Lục.

Từ sau khi Vân gia rời đi, Phong Vân đế quốc vẫn chấp nhận sự độc lập của Xuân Phong Trấn, mặc dù Vân gia không còn nhưng cả trấn vẫn lấy Vân gia làm đầu, không hề có ngoại lệ, bất luận là người có thân phận gì cũng không dám tùy tiện kɧıêυ ҡɧí©ɧ Xuân Phong Trấn, ngay cả hai nhà Thương Đức cũng không dám tùy tiện ra lệnh với trấn.

Chất thuốc cấp bậc Thiền Sư sắp sửa được bày ở Đấu Giá Hành, mà địa điểm bán đấu giá chính là Xuân Phong Trấn.

Tin tức được tung ra từ Đấu Giá Hành Liên Minh Đông Tây, còn là chất thuốc đích thân quản lý liên minh là Diêm Ming mang tới, thông tin này như một quả mìn nổ oanh trong công chúng, tạo thành một làn sóng. Đại Lục rộng lớn như muốn sôi trào. Rất nhiều người mặc dù không hiểu cấp bậc Thiền Sư là ra sao, nhưng hiểu chai thuốc này là độc nhất vô nhị, chưa bao giờ xuất hiện.

Trong chớp mắt, miệng ai cũng đều là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, ai nấy đều ôm lòng hiếu kỳ mãnh liệt, nhưng càng khiến người ta tò mò hơn đó là Dược Tề Sư đã tạo ra chai thuốc này.

Thông tin càng lan rộng, người Liên Minh Đông Tây cũng dần tiến tới trấn giữ Xuân Phong Trấn, bắt đầu chuẩn bị công tác đấu giá, Xuân Phong Trấn lập tức trở thành Ảnh Ly thành thứ hai. Vô số người cuồng vọng đổ dồn về đây, khao khát được thấy chai chất thuốc này, muốn biết được nó sẽ về tay ai, càng muốn biết vị Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư này là ai.

“Chuyện còn phức tạp hơn tưởng tượng nữa, ta sắp bị hỏi tới điên rồi.” Diêm Minh não nề ngồi đó nhìn Vân Phong, lúc này hai người đang ở Xuân Phong Trấn, Liên Minh Đông Tây đã bắt đầu như nước sôi lửa bỏng chuẩn bị mọi thứ, ngày nào cũng có lượng lớn người tràn vào Xuân Phong Trấn, trong thời gian ngắn mà cả trấn như quả bóng không giữ nổi khí, chứa đủ thứ người từ bốn phương tám hướng, sự yên bình trước đây đã không còn, trở nên ầm ĩ khắp nơi khắp chốn.

“Sao rồi?” Ngồi trong phòng khách, Vân Phong nhàn nhã hớp một ngụm trà, nơi ở của nàng vẫn giống như trước, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, mọi thứ đều như cũ.

“Sao rồi? Ngươi có biết có bao nhiêu người tới hỏi ta vị Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư này là ai không.” Diêm Minh nhăn mặt, day huyệt thái dương của mình, “Ta thống kê sơ sơ cũng phải không dưới trăm người đấy, ta cũng đã trả lời lặp đi lặp lại không dưới trăm lần, đại tiểu thư của ta ơi, ngươi cảm thấy đầu ta có khi nào sẽ nổ tung không?”

Vân Phong mỉm người, “Ngài vất vả rồi.”

Diêm Minh ngồi xuống, “Ngươi không biết đám trưởng lão công hội Dược Tề như sói đói cỡ nào đâu, nhất định phải biết được, câu trả lời của ta họ không chịu tin, Đan Thanh và Đan Tố còn hỏi ta là có phải ngươi hay không nữa đấy.”

Vân Phong cười nhàn nhạt, Diêm Minh nhìn lại, “Mặc dù ta chưa bao giờ hỏi ngươi, nhưng mà… chai thuốc này thật sự là ngươi làm…?”

“Không phải là của ta.” Vân Phong lắc đầu cắt ngang, “Ta không có khả năng đó, nhiều nhất chỉ tới Tông Sư mà thôi, nếu thật là ta… thì ta đã chẳng chối.”

Diêm Minh gật đầu, “Ngươi nói không phải vậy thì là không phải rồi, sợ là hai vị trưởng lão Đan Thanh và Đan Tố phải thất vọng rồi.”

Vân Phong thở dài, cấp bậc Thiền Sư lận đó… Nếu nàng có thể đạt được tới trình độ Thiền Sư ở thời gian này thì nghịch thiên quá đi mất.

“Mặc kệ là ai, đáp án của ta đều là cao nhân tặng cho, miễn đi những phiền toái không cần thiết.” Diêm Minh nói, “Mấy ngày nay ngươi cũng thấy rồi đấy, người tràn về xuân Phong Trấn nhiều vô số, nơi này rất nhanh sẽ trở thành một nơi tụ tập sóng gió mới, tới lúc đó sẽ đủ loại nhân vật ẩn, một khi bắt đầu đấu giá, từng đợt sóng ngầm cũng sẽ khởi động.”

“Ta hiểu, tới lúc đó phiền ngươi lại phải an bài.”

“Yên tâm, tới lúc đó tất cả người tham gia đấu giá ta sẽ thống kê thành một danh sách kỹ càng, không bỏ sót một ai.” Diêm Minh đứng dậy, “Ta đi bố trí vấn đề chỗ ở, người ra vào đây càng ngày càng nhiều, nếu không giải quyết sớm thì cực kỳ phiền phức.” Diêm Minh xoay người tính đi, Vân Phong đứng dậy, “Có gì cần ta tới giúp không?”

Diêm Minh dừng lại cười lên, “Nếu giúp thì… Khúc Lam Y làm không tồi đấy, còn ngươi thì ra ngoài dạo dạo vài vòng xem những người mộ danh tới đi, ở đâu có mờ ám là coi như giúp được ta rồi.”

Vân Phong bất lực, chuyện này dù nàng đi làm cũng chẳng giúp gì được mấy cho hắn, “Biết rồi.”

Diêm Minh mỉm cười xoay người đi. Vân Phong một mình ngồi ở sảnh trầm tư, Khúc Lam Y đi theo hỗ trợ không ở lại bên người nàng, mấy ngày nay nàng cũng có ngầm quan sát, thực sự là đủ loại người, rất có khả năng người Huyết Hồn trà trộn trong đó.

“Tiểu thư, có muốn ăn cơm không?” Lão quản gia cười tươi đi tới, Vân Phong mỉm cười, “Không cần đâu, ta ra ngoài một chuyến.”

Hiện nay Vân gia chỉ có ba người giúp việc, cực kỳ trung thành với Vân gia, tin Vân gia về nhà đợt này cũng không bị lộ, có thể thấy là chân thành với Vân gia tới mức nào. Lão quản gia cười gật đầu một cái rồi đi, Vân Phong đứng lên lấy mặt nạ Thiên Ảnh ra đeo lên.

Mủi nhẹ đôi chân, bóng người chớp biến khỏi nơi ở của Vân gia đi lên đường phố huyên náo, Vân Phong nhìn những sóng người đang di chuyển trên đường, cái trấn nhỏ bây giờ thực sự đầy ngập người, đường phố đông đúc náo nhiệt, vốn Xuân Phong Trấn chỉ có vài quán trọ quy mô nhỏ nay đã mọc thêm rất nhiều, nhưng vẫn cung không đủ cầu, càng gần buổi đấu giá lại càng có nhiều người tới trấn hơn.

Càng nhiều người vào thì nhiệm vụ hàng đầu là duy trì trật tự, trong đó vẫn có các chiến sĩ của Vân gia quân, họ vẫn có lòng trung thành với Xuân Phong Trấn, cũng vì thế mà tận tâm tận lực hơn.

Vân Phong không thăm dò nữa, thu lại hơi thở của mình, trở thành một người bình thường chìm vào ngã tư đường, chẳng mấy chốc đã có mười mấy hơi thở khác dò xét đánh tới, thực lực đều rất cường hãn, lần này có rất nhiều cao thủ tụ tập ở đây, đều là vì lọ chất thuốc cấp bậc Thiền Sư kia.

“Ngươi nói xem chất thuốc cấp bậc Thiền Sư là sao?” Người xung quanh nhiệt liệt bàn tán.

“Sao mà rõ được, trước đây ta còn chưa từng nghe tới cấp bậc Thiền Sư, tự nhiên lại mọc ra… hẳn là cực kỳ cực kỳ cực kỳ lợi hại lắm đây.”

“Nghe nói đó là chất thuốc cấp bậc cao hơn cấp bậc Tông Sư, mà ta còn chưa thấy được chất thuốc cấp bậc Tông Sư bao giờ.”

“Đúng thế, ta cũng chưa bao giờ được thấy. Nhưng nếu có may mắn được thấy chất thuốc cấp bậc Thiền Sư thì chẳng phải là tốt hơn sao?”

“Ngươi không biết rồi! Đây là thuật che mắt thôi. Bây giờ có không biết bao nhiêu người suy đoán, vị Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư này chính là Vân Phong đại nhân đấy.”

“Vân Phong đại nhân?”

“Đúng thế, ngươi cũng không nghĩ đi, Vân Phong đại nhân có thiên phú về chất thuốc, các trưởng lão của Công Hội Dược Tề đều khen không dứt miệng. Hơn nữa cao thủ Dược Tề Sư có quan hệ mật thiết với Diêm Đại torogn quản chẳng phải là Vân Phong đại nhân sao?”

“Theo như ngươi nói… nghe cũng có lý. Chỉ có mỗi Vân Phong đại nhân!”

“Đúng thế, nên mới nói Vân Phong đại nhân thực sự đúng là không ai có thể so bằng được. Liên Minh Đông Tây chúng ta có một người như thế này trấn giữ còn có thể thua được sao?”

Nghe họ bàn luận như vậy làm Vân Phong cười khổ, chỉ có thể đi tiếp, đây không phải lần đầu có người nói như thế, mặc dù Vân Phong rất muốn tránh dư luận về bản thân, nhưng xem ra quần chúng bây giờ cố gán cho nàng cái danh hiệu này rồi.

Đi giữa dòng người náo nhiệt, nàng lại trở nên càng bình tĩnh, nghe nhiều lời ngôn luận hồi cũng quen. Vân Phong nhìn mỗi người, nếu là Huyết Hồn trốn ở trong sẽ rất cẩn thận, chưa tới lúc quan trọng sẽ chưa bại lộ được.

Đi dạo xuyên qua đường phố, Vân Phong dần phát hiện ra trong nhân loại có xen lẫn rất nhiều hơi thở của ma thú. Nghĩ lại cũng đúng, tin tức này e là còn oanh động giới ma thú hơn, chắc chắn sẽ trăm phương ngàn kế tới tìm hiểu một phen.

Các tộc ma thú tham gia vào Liên Minh Đông Tây hiển nhiên có quyền được ưu tiên biết tin, không nhất thiết phải dùng phương thức lén lút điều tra kiểu này, ngay cả đại yêu cũng có thể quang minh chính đại cạnh tranh, đây chính là ưu thế khi tham gia Liên Minh Đông Tây.

“Tiểu Hỏa ca ca, sư phụ chắc chắn sẽ tới đây nhỉ?” Một giọng nói lanh lảnh lọt vào tai Vân Phong, giọng nói này… là Thanh Thanh?

“Chủ nhân tới không ta không biết.” Giọng nói bình tĩnh khác thường của Tiểu Hỏa vang lên, ánh mắt Vân Phong nhìn laji, chẳng phải là Hạ Thanh và Tiểu Hỏa đang đi cùng nhau sao? Quả nhiên là hắn tới tìm Thanh Thanh.

Ánh mắt Tiểu Hỏa đột nhiên ngước lên, lúc chạm ánh mắt Vân Phong thì sửng sốt, “Chủ…”

“Đừng lên tiếng, tối nay tới tìm ta.” Dùng truyện âm, Vân Phong xoay người rời đi, ánh mắt Tiểu Hỏa rũ xuống, “Vâng!”

“Tiểu hỏa ca ca, sao thế?” Hạ Thanh nghiêng đầu, ánh mắt Tiểu Hỏa lóe lên, khóe miệng mỉm cười, “Không có gì!”