Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 65: Tranh đoạt

Edit: Mavis Clay

Máu Kim Long còn lại đã không còn nhiều lắm, Vân Phong tính toán, chỉ có thể tập hợp lại tất cả năng lượng đánh lui Huyễn Thú Hỏa Hệ trước đã, một khi nàng rời khỏi đây được, có Lam Y bên ngoài và bốn ma thú khế ước, Huyễn Thú Hỏa Hệ dù mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể chịu được công kích từ nhiều người, huống hồ Vân Phong cũng không tầm thường, nàng là Thần Hoàng cấp năm rồi, với năm ma thú khế ước cùng cấp bậc nữa, dù là Huyễn Thú Hỏa Hệ cũng phải đắn đo một phen.

Đổ toàn bộ máu Kim Long vào tay, Vân Phong đán tay lại với nhau, hơi thở Kim Long ồ ạt nhanh chóng tiến vào cơ thể rồng đỏ, đôi mắt đỏ ngầy của nó lần nữa sáng quắc lên, ngửa đầu gầm lên.

“Ta nói mà, chỉ là một con người sao có thể khống chế được cội nguồn hỏa hệ? Quả nhiên là dùng thủ đoạn.” Hỏa Vân thu hết hành động vừa rồi của Vân Phong vào mắt, trong lòng càng thêm căm phẫn, A Lạc bên cạnh cau mày, hóa ra là thế sao?

“A Lạc, ngươi còn đứng đó làm gì?” Hỏa Vân quát lên tức giận, “Còn không mau giúp ta lấy cội nguồn nguyên tố? Ta đồng ý với ngươi, lấy được cội nguồn nguyên tố rồi ta lập tức sẽ cùng ngươi trở lại Thú Vực, ra mắt tiên sinh.” Ánh sáng giảo hoạt lóe lên trong con ngươi đen của Hỏa Vân.

A Lạc nghe vậy nhíu mày, “Thật sao?”

“Ta đã từng lừa gạt ngươi chưa? Với tình cảm giữa ta và ngươi, ngươi không tin ta sao?”

Trái tim Vân Phong chùng xuống, vẻ mặt A Lạc quả nhiên thay đổi, chỉ là một câu nói gợϊ ȶìиᏂ cảm đã có thể đả động được hắn, đầu của hắn không khỏi quá đơn giản rồi.

“Vân Phong, ta không muốn đánh nhau với ngươi, giao cội nguồn hỏa hệ ra đây, ta phải mang Hỏa Vân về Thú Vực, ngươi có thể yên tâm về phía Huyết Hồn.” A Lạc nói, Vân Phong cười lạnh, “Nực cười! Ta nói rồi, ta sẽ không vì giao tình của các ngươi mà thành toàn, ta chắc chắn sẽ không giao cội nguồn hỏa hệ ra, cùng lắm thì cùng lên đi.”

“Nhân loại! Ngươi cho rằng dựa vào ngươi có thể khống chế được cội nguồn hỏa hệ? Mặc dù ta không biết ngươi dùng cách nào, nhưng ngươi không có tư cách sở hữu cội nguồn hỏa hệ.”

Vân Phong nhếch môi lạnh lùng, cội nguồn nguyên tố có quan hệ mật thiết với Huyễn Thú, hơn nữa cội nguồn hỏa hệ này cũng liên quan tới chuyện Long tộc, nếu để nàng lấy được cội nguồn hỏa hệ từ Long tộc, nhưng tổ thượng Long tộc đã nói rồi, tuyệt đối không thể để cội nguồn hỏa hệ rơi vào tay Huyễn Thú Hỏa Hệ. Nếu không chiếm được chỗ tốt từ tay người, thì hiển nhiên cũng phải làm theo lời dặn dò của Long tộc. Mavisclay.editor.ddlqd

“Ta không có tư cách thì ngươi cũng không đâu.” Vân Phong lẩm bẩm, đôi mắt thoáng qua tia đỏ, rồng đỏ đột nhiên mở to miệng, có thể thấy rõ được ngọn lửa hừng hực ngay giữa cơ thể, thiêu cháy trong miệng, đuôi rồng khổng lồ bao bọc lấy Vân Phong mà bảo vệ, Hỏa Vân thấy thế nhíu mày, muốn phá được lớp phòng hộ của con rồng này thì hơi khó khăn.

“Vân Phong, ngươi thật sự không chịu giao ra?” Hỏa Vân gào lên, đạp không tiến tới, ngọn lửa cuồng nộ trong cơ thể tung ra, mái tóc đen bay múa trên không, vốn đôi mắt màu đen lúc này lại ngưng tụ từng đợt lửa.

Cánh tay vung nhẹ, mấy chục xoáy lửa xuất hiện trong không gian, nhiệt độ trong không khí tăng vọt, nóng rực tới mức khó chịu. Vô số xoáy lửa trải rộng ra, chỉ hơi sơ ý một chút là có thể bị cuốn vào rồi hóa thành tro bụi.

“Vèo vèo!” Vài ngọn lửa tấn công từ phía Hỏa Vân, mang theo vệt đuôi dài ngoằn, rồng đỏ mở to miệng, phun ra ngọn lửa như núi nửa phun trào, tạo thành bức tường lửa kiên cố trước mặt, toàn bộ công kích của Hỏa Vân bị chặn lại ở bên ngoài.

“A Lạc!” Hỏa Vân thấy thế không khỏi lớn tiếng gọi, A Lạc tối mặt, chỉ cần hắn không làm thương tổn tới Vân Phong, vẫn chưa coi là làm trái với lời của tiên sinh, đưa Hỏa Vân về Thú Vực mới là quan trọng nhất. “Xoẹt xoẹt xoẹt!” Lôi điện bỗng nhiên xuất hiện, Hỏa Vân thấy thế lập tức vui mừng, một mình nàng có không đủ sức, nhưng hai Huyễn Thú hợp lực lại, cho dù nhân loại kia bản lĩnh bằng trời cũng chỉ có thể chết ngay tại đây. Nàng mặc kệ nhân loại này sẽ ra sao, nàng chỉ cần cội nguồn hỏa hệ.

Hắn thật sự muốn ra tay? Vân Phong thấy hành động của A Lạc thì tối mặt. Hai Huyễn Thú thì nàng nên ứng phó kiểu gì? Cho dù có cội nguồn hỏa hệ, nàng cũng không thể nào phát huy được, cũng không thể lấy một chọi hai. Huống hồ muốn vận cội nguồn hỏa hệ thì cần phải có hơi thở rồng.

Vào những thời khắc như thế này, Vân Phong lại càng tỉnh táo, đây chính là thói quen được hình thành trong những cuộc chiến không ngừng nghỉ trên Niết Bàn Thông Thiên Lộ, những khốn cảnh mà nàng gặp phải có khi còn éo le hơn, nhưng nàng đều lần lượt hóa giải được, từng cuộc chiến đấu đã khiến nàng lĩnh ngộ, nhìn như cửa tử, cục diện chết chóc, nhưng thực ra trong đó cũng ẩn chứa sức sống, càng tỉnh táo thì tỷ lệ sống sót sẽ càng lớn.

Một chọi hai, một chọi bốn nàng cũng đã từng trải qua rồi. Toa sáng thoáng qua đầu Vân Phong, thí luyện cuối cùng nàng còn phải một chọi năm. Dưới cục diện này vậy mà nàng lại quên mất một nhân tố quan trọng, Na Tà.

Áp đảo trên Huyễn Thú chính là Na Tà. Sức mạnh của nó được lưu giữ trong cơ thể mình., Na Tà đã từng nói sẽ không lấy dáng vẻ của Nhục Cầu để xuất hiện nữa, nhưng sức mạnh vẫn được giữ lại trong không gian tinh thần của nàng, nói cách khác, nàng có thể sử dụng sức mạnh của Na Tà.

“Na Tà!” Vân Phong thử gọi, một khoảng không lâu sau, âm thanh của Na Tà từ từ vang lên, “Vân Phong, ta đây.”

Trong lòng mừng rỡ. Trước đây Na Tà để nói chuyện với nàng cần tiêu tốn rất nhiều năng lượng, hơn nữa thời gian rất ngắn, bây giờ có vẻ nàng có thể tùy thời liên lạc với nó được rồi. “Ta dùng sức mạnh của ngươi trữ trong không gian tinh thần có ảnh hưởng gì tới bản thể ngươi không?”

“Chỉ chút ít thôi, gần như là không. Bản thể cần năng lượng rất lớn, thỉ có thể tích tụ dựa theo năm tháng, không gian tinh thần của ngươi đã trợ giúp ta không ít, gia tộc hơn, sức mạnh của ta cho ngươi mượn cũng là nên.”

Vân Phong nghe tới đó hiển nhiên càng vui hơn, “Một chọi hai con Huyễn Thú, ta có phần thắng không?”

“Hai con Huyễn Thú?” Na Tà nghi hoặc, “Ngươi đang ở đâu, làm gì mà đối mặt với cả hai con Huyễn Thú?”

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng phát hiển ra sao?” Vân Phong ngạc nhiên, Na Tà nhỏ giọng nói, “Năng lượng bản thể cần phải được tích trữ, ta không tùy tiện tỉnh lại, cho dù trong cơ thể ngươi vẫn luôn vùi ngủ sâu.”

Thì ra là thế, nói như vậy Na Tà không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài cả. “Còn về phần tại sao thì đã không còn thời gian để giải thích rồi, ta có cơ hội để đánh bại cả hai Huyễn Thú không?”

“Trước mắt với sức mạnh của ta thì hơi khó, nhưng bọn họ chắc chắn không thể thương tổn được ngươi.” Giọng Na Tà hơi đổi, “Là hai Huyễn Thú phe kia?”

Vân Phong chợt im lặng, sau này có lẽ phải dành chút thời gian hỏi thăm Na Tà chút chuyện xưa của Long tộc, mặc dù tổ thượng Long tộc nói Na Tà chính là người gϊếŧ Huyễn Thú Long tộc, nhưng Vân Phong vẫn chưa thể tin được, Nhục Cầu khải ái nhiều lần bảo vệ mình, Na Tà dịu dàng sao có thể ra tay gϊếŧ chết…

“Những thứ này không quan trọng, sau này có cơ hội ta sẽ nói chi tiết với ngươi.”

“Cũng được, Huyễn Thú nếu thật dám bắt nạt ngươi, đợi sau này ta khôi phục lại bản thể sẽ không tha cho bọn chúng.”

Vân Phong bật cười, giọng điệu ông cụ như thế thật khiến nàng có chút không quen, kết thúc cuộc nói chuyện với Na Tà, Vân Phong mở mắt ra, đúng lúc công kích của Hỏa Vân và A Lạc đánh tới, rồng đỏ vung đuôi lên, tạo ra một đợt sóng lửa.

Không gian tinh thần trong cơ thể Vân Phong xuất hiện một quả cầu sáng trắng nóng rực không ngừng xoay tròn, đột nhiên nó lóe lên, thấm vào tinh thần lực của Vân Phong.

Trong chớp mắt, năng lượng cường đại phát ra từ tinh thần lực, Vân Phong chỉ cảm thấy cơ thể mình run lên dữ dội. Đây là sức mạnh của Na Tà.

Không chút do dự lật tay lại, lòng bàn tay hướng ra ngoài, toàn bộ sức mạnh tụ tập trong cơ thể ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, sau đón bắn ra hư không.

“Cái gì?” Hỏ Vân thất kinh. Lòng bàn tay Vân Phong đột nhiên bắn ra một dòng năng lượng công kích lớn mạnh khiến nàng ứng phó khoogn kịp. “Đây là sức mạnh gì? Đây không phải là sức mạnh mà con người có thể phát ra được.” Hỏa Vân gầm lên, cơ thể bị năng lượng đánh lui lại vài bước. A Lạc cũng thế. Đòn tấn công của hai Huyễn Thú chớp mắt bị cắt ngang, đồng loạt chật vật lùi lại về sau vài bước. Ánh mắt của cả hai tối đi, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Đòn tấn công vừa rồi thật sự là do Vân Phong phát ra?

“Đi!” Vân Phong ra lệnh, đuôi rồng cuốn lấy Vân Phong xông ra ngoài, nàng không muốn ham chiến, nàng chỉ muốn tạo cơ hội mở đường cho mình.

“Đừng hòng!” Hỏa Vân thấy Vân Phong tính chạy đi thì vọt tới, ngọn lửa trên người nàng lan ra, tạo thành vệt sáng trong không khí, Vân Phong không quay đầu lại mà chỉ tung lại một chưởng, tinh thần lực vừa nãy lại bắn ra, Hỏa Vân thấy thế lập tức rụt con ngươi, vội vàng lách sang một bên. Không né không được! Cùng lúc đó, khoảng cách với Vân Phong cũng bị kéo giãn ra.

Hỏa Vân khẽ nguyền rủa, tiếp tục đuổi theo không ngừng, nhưng mỗi lần sắp đuổi kịp tới thì Vân Phong đều trả đòn lại như thế, khoảng cách lại bị kéo ra, điều này khiến Hỏa Vân phẫn hận không thôi. Chỉ là một con người lại có thể bức nàng tới tình cảnh thế nàng, sao có thể bỏ qua được.

Mặc dù trong lòng phẫn hận, nhưng Hỏa Vân thật sự không dám đón lấy lực công kích kia, không biết tại sao, trong lòng nàng có sự kính sợ vô hình với sức mạnh kia.

A Lạc cũng đuổi sát ở sau, không tiến lên quá sát, nhìn Hỏa Vân vừa đuổi theo vừa chật vật, A Lạc chìm vào suy tư, tiên sinh trước đây đã nói Vân Phong đặc biệt, hắn vẫn luôn cho rằng chỗ đặc biệt là nằm ở tư chất của nàng, là lực huyết mạch của nàng, là cơ duyên của nàng tới giờ, bây giờ nhìn lại, sự đặc biệt là tiên sinh nói còn có hàm ý khác.

Trên người nàng chắc chắn còn có gì đó, hắn không thể thấy được nhưng tiên sinh lại có thể nhìn thấu, bây giờ Vân Phong chẳng những có thể khống chế được cội nguồn hỏa hệ mà còn có thể đánh lui được cả Huyễn Thú. Sức mạnh đó thực sự là của nàng sao? Nếu thật là của nàng, tại sao tiên sinh lại có thái độ đó với nàng?

Hỏa long mang theo Vân Phong hướng thẳng lên trên, Vân Phong không cần phải lo hướng, rồng sẽ tự hiểu, nàng chỉ cần vao lúc thích hợp kéo giãn khoảng cách với Hỏa Vân để nàng đuổi theo không được là được rồi.

Ba người vẫn cứ đuổi nhau ở đây, nhưng nhóm người chờ ở bên ngoài thì sắp mốc meo hết cả lên rồi.

“Tại sao Vân Phong tới giờ vẫn chưa ra? Sẽ không có chuyện gì chứ?” Nhị Lôi phiền não không thôi, đúng lúc hai mắt thấy thi thể của Huyết Hồn bên cạnh, lập tức giáng một đòn set xuống, làm cái sét bị nướng cháy khét đen thui, sáu người Huyết Hồn bị gϊếŧ rất đau khổ, không chỉ bị gϊếŧ chết. thi thể của chúng còn bị giày xéo nhiều lần, trở thành mục tiêu để đối phương xả giận.

“Ngươi nôn cũng vô ích thôi, chúng ta có ai phá nổi mặt đất này đâu, chỉ có thể đợi.” Hoa tỷ khó chịu nhìn chằm chằm xuống đất, tiểu Vân Phong, đừng gặp chuyện đấy.

Yêu Yêu đứng canh ở cửa hang đã biến mất trước đó, Tư Văn có nói gì cũng mãi không chịu đi, còn tỏ ra thái độ rất bất mãn với Tư Văn, cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài, cùng Yêu Yêu túc trực ở đó.

Khúc Lam Y cũng đợi bên ngoài, có điều lực chú ý của hắn còn phân tới chỗ Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh, hai người kia không đi cũng không làm gì khác, mặc dù ngồi trong góc, nhưng Khúc Lam Y sẽ không thả lỏng bất kỳ lúc nào.

Trong lúc mọi người ở đây chìm vào bầu không khí ngộp ngạt, một hơi thở nhanh chóng lại gần khiến tâm tình mọi người biến đổi.

“Lúc này mà tới đây, chẳng lẽ là viện trợ của Huyết Hồn?” Lam Dực nhắn mày, Nhị Loi bẻ ngón tay răng rắc, “Tới đúng lúc lắm, lão tử đang thiếu chỗ để xả giận đây.”

Mọi người đứng dậy, vẻ mặt không khỏi nặng nề, nếu thật là Huyết Hồn tới viện trợ thì có chút không ổn, có viện trợ lần đầu hiển nhiên sẽ có đợt thứ hai, thứ ba. Hiên Dật đè nhẹ cánh tay Bặc Nguyên Di Sinh, ý bảo hắn đừng làm gì cả.

Bặc Nguyên Di Sinh nhíu mày, Hiên Dật nhỏ giọng nói, “Mục tiêu của Huyết Hồn là họ, chúng ta yên lặng theo dõi tình hình.”

Bặc Nguyên Di Sinh thấp giọng cười, “Con hồ ly nhìn xa trông rộng.”

“Bất kể là ai, chỉ cần là kẻ địch thì nghênh chiến.” Khúc Lam Y đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Hiên Dật, ánh mắt rõ ràng đang ám chỉ, ta sẽ liên tục quan sát ngươi.

Hiên Dật bật cười, đáp lại Khúc Lam Y bằng ánh mắt khinh thường và ngọ nguậy tay chân, không có ý nghĩa.

Mọi người đều đã chuẩn bị tốt công tác chiến đấu, hơi thở tiến lại đây cực kỳ hùng hậu. tộc độ rất cao, chỉ chốc lát sau đã tiến một quãng lớn. Sắc mặt mọi người trầm xuống, đang tính đồng loạt ra tay thì một mái tóc vàng rực đập vào mắt mọi người.

“Ngao Kim!” Khúc Lam Y thốt lên ngạc nhiên. Những người khác cũng sững sờ. Thế công đồng loạt dừng lại, một vóc người cao to như chớp lao tới, khi thấy tình huống bên trong động, đôi mắt vàng thoáng hiện tức giận, “Sao nơi này lại trở thành thế này?”

“Nói ra thì rất dài!” Khúc Lam Y không khỏi cười khổ, Nhị Lôi nhìn thấy Ngao Kim thì trở nên vui vẻ, tiến lên vỗ vai Ngao Kim, “A Kim, sao người lại tới đây?”

Lông mày Ngao Kim xoắn lại, quét mắt một vòng, không thấy Vân Phong thì u ám hơn nhiều, “Nha đầu đâu?”

“Chủ nhân bị một cái hố hút vào, sao đó cái hố kia biến mất, chúng ta không phá nổi mặt đất nên chỉ có thể chờ ở đây.” Lam Dực nói, Ngao Kim thì thở phào một hơi, xem ra nha đầu đã vào đất ma táng của tộc rồi, có máu Kim Long của hắn, hẳn sẽ không bị sao cả.

“Người Huyết Hồn?” Ánh mắt Ngao Kim quét mấy thi thể Huyết Hồn trên đất, Khúc Lam Y gật đầu, “Không biết bắt đầu từ lúc nào đã bị người Huyết Hồn theo dõi tới tận đây. Điều này không ngoại trừ là có người cố ý dẫn tới.” Ánh mắt Khúc Lam Y quét về phía Hiên Dật, Ngao Kim cũng lạnh lùng lườm sang, Hiên Dật cười khẽ từ chối đưa ý kiến.

“Cường giả Thần Hoàng của Huyết Hồn cũng bị hút vào.” Khúc Lam Y nói, Ngao Kim cười khinh thường, “Vào cũng chả sao, hắn mất mạng mới có thể ra ngoài được.”

Khúc Lam Y nhíu mày, nếu Ngao Kim đã nói vậy thì hẳn đã tính trước, trong lòng cũng thả lỏng phần nào, “Vả lại, sao ngươi lại biết mà tới đây?”

Ngao Kim nhíu mày, “Tại không yên lòng mãi nên mới chạy tới, cũng may ta đã giải quyết mấy chuyện quan trọng rồi, mấy thứ còn lại không nhột cũng chẳng đau, ta dí mặt quan tâm.”

“Hiên Dật, Thiếu Chủ Long tộc cũng tới rồi.” Bặc Nguyên Di Sinh nhỏ giọng nói, liếc nhìn Ngao Kim, “Một Nạp Khê Lam Y đã đủ khó rồi, bây giờ lại thêm một Ngao Kim nữa, ngươi tính làm thế nào đây?”

Hiên Dật cười khẽ, ánh mắt thâm trầm đầy ý lạnh, “Ngao Kim tới thực sự nằm ngoài dự đoán của ta, có tới bao nhiêu người với ta cũng không sao, Di Sinh, ta đơn giản chỉ là muốn đi theo Vân tiểu thư mà thôi, ngươi nghĩ ta sẽ có ý định nào khác nữa sao?”

Bặc Nguyên Di Sinh kinh ngạc, sau đó lắc đầu, “Hừ, ta khùng mới tin là ngươi có suy nghĩ đơn giản như thế, đổi lại là ta cũng chưa chắc đâu.”

Hiên Dật phì cười, “Đi theo ta bao nhiêu lâu nay, suy nghĩ của ngươi cuối cùng cũng biết cua quẹo rồi nhể? Ta vẫn nói câu đó, tới bao nhiêu người cũng chẳng ảnh hưởng tới ta.”

Bặc Nguyên Di Sinh giật nhẹ khóe miệng, “Suy cho cùng ta và ngươi là người trên cùng một thuyền, ngươi có một số thứ không thể nói cho ta biết khiến ta không hiểu tại sao, không khỏi không nói.”

Hiên Dật nhíu mày nhìn hắn, “Để ngươi biết rồi làm hư chuyện của ta à, ngươi không cần biết, đó là đã giúp ta rồi.”

Ngao Kim nhìn hai người bên Hiên Dật thì thầm to nhỏ, nhỏ giọng hỏi, “Hai người kia có hành động gì không?”

Ánh mắt Tư Văn lạnh lẽo, “Nếu nói là hành động, đâm lén có tính không?”

Ngao Kim sửng sốt, ánh mắt vô thức nhìn sang Khúc Lam Y, hắn cười lớn, “Bây giờ tạm thời ta không tính sổ với y, đợi Tiểu Phong Phong ra ngoài an toàn đã rồi tính tiếp, y làm gì với ta ta hiểu rất rõ, món nợ này sau này từ từ tính tiếp.”

Ngao Kim cười lớn, “Khúc Lam Y, cuối cùng ngươi cũng giống như một nam nhân rồi đấy.”

Nghe vậy, vẻ mặt Khúc Lam Y đen thùi, “Ngao Kim, ngươi muốn đánh một trận đúng không?”

“Được, tùy thời theo cùng.”

Tư Văn không khỏi bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi còn nói mọi chuyện đều chờ Vân Phong ra ngoài, bây giờ hai người này tia lửa văng tứ tung thế này là ý gì đây? “Ta nói các ngươi này…” Tư Văn vừa lên tiếng, đôi mắt của ngao Kim đột nhiên lóe lên, bên môi nở một nụ cười. Hắn cảm nhận được hơi thở Kim Long của mình đang lại gần, nha đầu kia sắp xuất hiện rồi.

Khúc Lam Y thấy vẻ mặt đó của Ngao Kim, lập tức nhận ra điều gì, trái tim run lên, tiểu Phong Phong sắp xuất hiện rồi?

Cảm nhận được hơi thở Kim Long không ngừng sát lại gần, nụ cười trong mắt Ngao Kim càng đậm, nhưng khi tiến gần, Ngao kim chợt nhận ra có gì đó không đúng, ngoại trừ mình ở ngoài Long Khê, còn có một hơi thở cường đại hơn nữa ở đây. Hơn nữa còn không chỉ có mỗi một.

Ngao Kim đột nhiên nhíu mày làm Khúc Lam Y nghi ngờ, “Sao thế?”

“Rầm rầm.” Dưới mặt đất đột nhiên vang lên tiếng nổ loáng thoáng, mọi người sửng sốt. Trận chiến Vân Phong ra ngoài có phải quá lớn rồi không?

“Ầm!” Lần này không chỉ là âm thanh mà mặt đất cũng bị chấn động.

“Có gì đó không đúng.” Tư Văn nhíu mày, lông mày Ngao Kim nhíu chặt hơn, Nhị Lôi nói, “Động tĩnh này là gì?”

“Ầm!” Lần này cả hư không cũng phải chấn động.

“Mau tránh ra!” Ngao Kim đột nhiên quát lên, lúc mọi người còn đang kinh hãi, cơ thể lập tức phản xạ, Tư Văn ôm lấy eo Yêu Yêu nhanh chóng rút lui, Ngao Kim và Khúc Lam Y nhảy lên lui lại hàng trăm mét. Ba ma thú khế ước còn lại cũng mau chóng né người, nhưng vào đúng lúc đó, mặt đất như vỏ trứng nứt ra, sau đó thì một bóng đỏ rực lao ra.

Đó là gì? Đây gần như là thắc mắc trong lòng tất cả mọi người.

Mặt đất nứt ra, đá bay tán loạn, năng lượng khổng lồ trùng điệp từ bóng đỏ vừa lao ra mà khuếch tán, may mà mọi người đều tránh xa, Bặc Nguyên Di Sinh vung tay lên, đánh nát hòng đá bay tới, lòng bàn tay không khỏi túa mồ hôi, “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật… Đây rốt cuộc là sức mạnh gì… Hiên Dật, ngươi ổn chứ?”

Lúc Bặc Nguyên Di Sinh quay đầu lại nhìn Hiên Dật, lại phát hiện vẻ mặt của y cực kỳ phức tạp, có vui mừng có âm trầm, xen lẫn hưng phấn, “Hiên Dật, ngươi nhìn gì… thế…?” Bặc Nguyên Di Sinh nhìn theo Hiên Dật, khi thấy rõ hình ảnh trước mắt, ngay cả nói tiếp cũng quên.

“Đó… đó là…” Bặc Nguyên Di Sinh trợn to mắt, nhìn chằm chằm con rồng đỏ rực trên không trung, quanh thân là ngọn lửa hừng hực, đôi mắt rồng đỏ sáng quắc, đuôi rồng chắn trước người bảo vệ Vân Phong.

“Vân Phong từ đâu nhặt được con rồng này thế?” Bặc Nguyên Di Sinh rú lên quái dị, Hiên Dật nhẹ giọng nói, “Di Sinh, ngươi nhìn cho rõ, đó không phải là rồng thật, đó là cội nguồn hỏa hệ.”

“Cái… cái gì?” Bặc Nguyên Di Sinh trừng lớn mắt hơn, cội nguồn hỏa hệ? Nếu thật sự là cội nguồn hỏa hệ, Vân Phong đã có thể khống chế được cội nguồn nguyên tố rồi sao? Điều này sao có thể được?

“Có gì mà không thể, vì nàng là Vân tiểu thư.” Hiên Dật nhìn thấu được nội tâm của Bặc Nguyên Di Sinh, ánh mắt nhìn về phía rồng đỏ, lẩm bẩm nói nhỏ.

Diendanlequydon

Bặc Nguyên Di Sinh kinh ngạc không thôi, bốn ma thú khế ước của Vân Phong cũng sửng sốt, con rồng này là sao? Ma thú hỏa hệ của chủ nhân chẳng phải là Hỏa Vân Lang sao? “Chẳng lẽ là Hỏa huynh thay đổi hình dạng?” Lam Dực phun ra một câu, mình cũng không ngờ tới một con Hỏa Vân Lang làm sao lại có thể biến thành con rồng cho được.

Tiểu Hỏa nếu nghe được câu này chắc phát điên lên mất.

Con người Ngao Kim co lại, đây là rồng? Nhưng mà… cũng không phải là rồng. Trong miệng nó đang ngậm thứ gì?

Lao ra khỏi lòng đất, Vân Phong mở mắt ra thì đã thấy mọi người đang đứng ở đây, Vân Phong lập tức vui mừng, thật tốt qua, nàng còn đang buồn bực nếu không có Sắc Kim đại thúc ở đây thfi cội nguồn hỏa hệ phải làm như thế nào. Không ngờ vậy mà hắn đã tới đây rồi.

Đang tính lên tiếng, Vân Phong đột nhiên cảm thấy nặng nề, rồng đỏ đột nhiên vung đuôi lên, hỏa diễm ngùn ngụt tỏa ra bức về phía cửa động.

“Ầm!” Một tiếng vang lớn. Hai bóng người lao ra, mặt cảu Hỏa Vân sắp đen ngòm như than, nghiến răng nghiến lợi cũng không biết phải làm gì với Vân Phong.

“Cái đó là…” Khúc Lam Y thấy Hỏa Vân và A Lạc lao ra, có thể đứng cùng Huyễn Thú hẳn cũng là Huyễn Thú. Huyễn Thú Hỏa hệ sao? Khúc Lam Y nhíu mày, hai mắt đột nhiên dậy sắc đỏ, bây giờ nhìn lại, Huyễn Thú Hỏa hệ dường như không đứng về phía họ.

“Sắc Kim đại thúc.” Vân Phong kêu lên, Ngao Kim ngạc nhiên, “A… hả?”

“Chuẩn bị xong long tức của thúc chưa?” Vân Phong lại kêu lên, đầu óc Ngao Kim hỗn loạn, long tức? Cần long tức hắn làm gì? Nha đầu có ý gì?

“Sắc Kim đại thúc, nhận lấy này.” Vân Phong không có thời gian nhiều để giải thích, long tức nàng nắm giữ đã sắp cạn rồi. May mà có Sắc Kim đại thúc. Quả nhiên đã tới kịp.

“A…? Tiếp lấy? Tiếp cái gì? Nha đầu ý ngươi là sao?” Ngao Kim chả hiểu mô tê gì sất, hoàn toàn không biết phải làm gì, Khúc Lam Y di chuyển thân mình, “Chuẩn bị xong long tức đi, bảo cứ tiếp thì cứ tiếp là được.”

Ngao Kim sửng sốt, sau đó nghiêm mặt, “Nếu nha đầu bảo nhận, ta chắc chắn sẽ nhận thấy thật chắc chắn.”

Mắt Vân Phong lóe lên, đuôi dài rồng đỏ nhanh chóng thả ra, long tức trong tay nàng đúng lúc đó đứt đi, rồng đỏ nháy mắt tan rã. Hỏa Vân thấy thế lập tức lao lên, thừa cơ cướp lấy. Vân Phong lộn bàn tay lại, một đạo lực bắn ra bức lui Hỏa Vân vài bước. Bàn thân nàng cũng vì sóng sức mạnh mà bay đi, một đôi tay vững chắc bám lấy eo nàng, nàng lập tức được rơi vào bờ ngực rắn chắc ấm áp.

Vân Phong ngoái đầu nhìn lại, chìm vào đôi mắt ấm áp đang nhìn nàng, “Lam Y.”

Khúc Lam Y ôm chặt Vân Phong, không nói gì nhiều, mang theo nàng đáp xuống đất, Vân Phong hét lên, “Sắc Kim đại thúc, ngay lúc này, sau truyền long tức vào trong rồng đỏ.”

Ngao Kim hoàn toàn không hiểu tại sao phải làm thế, mặc dù đa phần không hiểu, hắn cũng không định hiểu rõ. “Nha đầu muốn gì ta sẽ làm như thế.” Long tức Kim Long từ trong cơ thể Ngao Kim tuôn ra tiến về phía rofogn đỏ. Hỏa Vân thấy thế chắc chắn sẽ không buông cội nguồn hỏa hệ. Bàn tay vung lên, ánh lửa đỏ sậm bắn về phía Ngao kim.

“Thổ Thuẫn!”

Bức tường vàng kim chặn lại trên đường nhưng hoàn toàn bị tia đỏ đánh nát. Ngao Kim nghiến răng, biết lực coogn kích này không hề nhỏ, nhưng hắn không thể vì thế mà thu tay lại. Nha đầu bảo mình làm thế chắc chắn là có lý do gì đó quan trọng.

Khúc Lam Y vươn tay tới, đôi mắt đỏ như rỉ máu, bàn tay đặt lên chỗ bánh răng nơi trái tim, ánh sáng chói mắt xuất hiện. Ám Nguyên Tố nồng nặc tuôn ra, hóa thành một tấm chắn trước Ngao Kim tia đỏ đánh lên lá chắn lập tức bị bắn ngược trở lại.

“Đây là…” Hỏa Vân kinh ngạc, đột ngột tránh đi công kích bị bắn ngược lại của mình, ánh mắt khó tin nhìn Khúc Lam Y, nhân loại kia có lai lịch gì?

Cùng lúc đó, hơi thở Kim Long của Ngao Kim đã chạm được tới rồng đỏ, cảm giác đặc biệt xông lên trái tim Ngao Kim, lúc đó hai mắt rồng đỏ bùng lên lại ngọn lửa.

“Đúng là đáng ghét chết đi được! Vân Phong!” Hỏa Vân nhìn rồng đỏ, ánh mắt tràn ngập không cam lòng. Nàng cực kỳ hiểu rõ, cho dù nàng là Huyễn Thú, trước mặt đám người như thế này cũng khó có phần thắng, huống hồ cội nguồn hỏa hệ nàng cũng rất khó mà chạm tới được.

“Vân Phong, ta nhớ kỹ ngươi.” Hỏa Vân hằn học nhìn Vân Phong, cánh tay xé hư không sau đó nhảy vào.

“Hỏa Vân, ngươi đi đâu vậy?” A Lạc lên tiếng, Hỏa Vân lạnh lùng nhếch môi, “A Lạc, từ nay về sau ta với ngươi chính là kẻ địch. Ta nhất định phải lấy mạng nhân loại kia. Có bản lãnh thì tiếp tục theo cạnh nàng ta đi, nếu không, nàng ta sẽ chết rất khó coi.”

Tâm tình A Lạc ảm đạm, Hỏa Vân sau đó chìm vào giữa hư không, ánh mắt hắn phức tạp nhìn sang Vân Phong, sau đó chìm dần vào không khí.

“Nha đầu, cái kia rốt cuộc là sao?” Tiếng Ngao Kim vang lên, vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn con rồng lớn trước mặt, nhưng đây cơ bản không phải rồng. Rõ ràng là được tạo thành từ ngọn lửa, nhưng trong cơ thể nó rõ ràng vẫn có chứa hơi thở rồng. Đó rốt cuộc là gì?

Vân Phong nhìn lướt quá tình hình hơi rối ren lúc này, “Có gì rời khỏi đây rồi nói rõ.”

Ngao Kim gật đầu, mọi người chuẩn bị rời đi, Hiên Dật va Bặc Nguyên Di Sinh đứng trong góc khuất quan sát hết mọi thứ, Bặc Nguyên Di Sinh nói, “Cơ hội vừa rồi như thế mà ngươi lại từ bỏ chẳng phải là rất đáng tiếc sao?”

Hiên Dật cười, nhìn bóng lưng Vân Phong phía trước, lẩm bẩm, “Không có bất kỳ phần thắng nào khi ra tay, thật sự đúng là rất đáng tiếc.”