Edit: Mavis Clay
Khúc Lam Y cười bất đắc dĩ, tay nhẹ miết qua gò má của Vân Phong, “Có lúc ta thật sự hy vọng nàng sẽ để ý một chút.” Vân Phong mỉm cười, “Để ý thì cũng nên cần để ý đúng người, mấy người kia chỉ nói chút bóng gió, để ý có ích lợi gì đâu. Huống hồ đây là lãnh thổ của dòng thứ, họ muốn nói gì chả được.”
Khúc Lam Y lắc đầu, nếu so về tâm cảnh, nữ nhân hắn yêu cao xa hơn nhiều, sự thong dong và bình tĩnh kia cơ bản không có ở lứa tuổi của nàng, chỉ có những người đã trải qua nhiều kinh nghiệm và già dặn như Phong tiền bối mới có thể có được tính cách như thế. Khúc Lam Y mỉm cười, nương tử của hắn quả không phải là người bình thường.
Hai người nghe được đủ loại lời nói, gần như ai cũng chĩa mũi dùi về phía Vân Phong, thậm chí là cả Vân gia. Trong lòng người dòng thứ tràn ngập oán khí, trong mắt họ Vân Phong là kẻ khiến Ngọc Liên đắc tội, nếu như không có nàng, Ngọc Liên đã trở thành một đôi với Thiếu Chủ, dòng thứ này sẽ càng được vinh dự hơn, Vân Phong xuất hiện khiến mọi twhs tan biến, thậm chí còn khiến họ trở thành nỗi nhục nhã. Còn có chuyện gần đây Vân Khải tới Nạp Khê tộc nữa, phía bên dòng chính đã có oán hận, huống hồ là ở dòng thứ, lời nói lung tung càng bay đầy rẫy, cái gì cũng có được.
Nào là Vân gia mượn dịp này leo lên Nạp Khê tộc, muốn moi được lợi ích, Vân Phong không xứng với Thiếu Chủ, đủ loại cách nói, còn có những câu quá đáng hơn. Vân Phong nghe hết vào tai, chê bai hay sỉ vả nàng cũng chẳng sao, nhưng đám người kia lại lôi Vân gia ra làm đối tượng sỉ nhục, thậm chí còn moi đoạn quá khứ Vân gia sa sút ra nói mà cười nhạo, mặc dù Vân Phong bất bình trong lòng nhưng vẫn phải nhịn.
Nhưng Khúc Lam Y thì không bình tĩnh như thế, hắn thực sự không ngờ dòng thứ Nạp Khê tộc lại nói chuyện khó nghe như thế. Suy nghĩ của họ như mấy tiểu gia tộc vậy, ánh mắt và tầm nhìn không cao bao nhiêu. Khúc Lam Y nhíu mày, xem ra hắn đã quá kỳ vọng với Nạp Khê tộc rồi.
“Khắp nơi chỗ nào cũng toàn lời nói khó nghe, chắc chắn là phía trên ngầm cho phép.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, bên ngoài nói khó nghe như thế, có thể thấy Tộc trưởng dòng thứ bên này cũng suy nghĩ như thế, nếu thật sự là ông ta tiết lộ tin tức cũng chẳng có gì là lạ, mục đích của ông ta là để trút giận riêng thì không sao, nhưng nếu là vì chuyện khác… ánh mắt Khúc Lam Y hung ác, hắn đã nói rồi, Nạp Khê tộc không tha cho kẻ ăn cây táo rào cây sung.
Hai người tìm hiểu tình hình bên ngoài một phen, nghĩ tra rõ sự thật thì nên tới toà nhà của Tộc trưởng. Hình dáng hai người không xuất chúng, thực lực cũng tầm thường, thuận lợi lấy lý do giúp việc tiến vào trong. Quả nhiên, bên trong chỗ ở của Tộc trưởng lời nói còn bừa bãi và khó nghe hơn.
Vân Phong và Khúc Lam Y tìm kiếm cơ hội tiếp cận với tộc trưởng dòng thứ, nhưng khá khó, hai người đành phải kiên nhẫn chờ đợi, Vân Phong cũng lợi dụng Long Điện tra xét cẩn thận, lúc này mới phát hiện ra Tộc trưởng không hề có trong nhà. Mặc dù hai người lấy thân phận người làm tiến vào, nhưng công việc không nhiều, cứ như thế thì có thêm hai ba người, công việc đột nhiên nhiều hơn. Thì ra tộc trưởng đã trở lại, đi cùng ông ta còn có một vài người của dòng thứ khác.
Nhìn thấy hầm hố như thế, Khúc Lam Y đã mơ hồ nhận ra điều gì, đêm đó ở toà nhà chính tổ chức tiệc, là tiệc Tộc Trưởng dòng thứ mời những người kia, sau bữa tiệc mọi người vào trong phong tộc trưởng, dường như đang thương lượng gì đó.
Đêm khuya yên tĩnh, lúc này cả khu nhà đã tắt đèn, những người Tộc trưởng đưa về đã ngủ say, khắp nơi chìm vào yên tĩnh. Hai bóng người im lặng không tiếng động tiến vào phong Tộc trưởng, nhìn chiếc giường rỗng tuếch, ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lẽo.
“Quả nhiên.” Khúc Lam Y nói nhỏ, bàn tay nắm chặt vào một nơi, đôi mắt loé sáng nhìn khắp nơi trong màn đêm, trong lòng Vân Phong thầm than, sự thật là thế sao? Khúc Lam Y nhìn bố cục mép giường, bàn tay tìm kiếm, sau khi tìm được thứ gì dùng sức vặn một cái, “Cách” một tiếng, là tiếng cơ quan bị mở ra. Sau đó mép giường sát với vách tường bật ra một khe hở, luồng không khí khác phả ra, sau tường là một không gian khác.
“Có người.” Tiếng kêu nhỏ phát ra, hai người lập tức ẩn thân, chỉ chốc lát sau có tiếng bước chân truyền tới, sau đó vách tường cẩn thận bị đẩy ra, một bóng người dáo dác ngó ra ngoài, vẻ mặt vô cùng cẩn thận, ánh mắt nheo lại nhìn khắp ngóc ngách của căn phòng, nhưng không phát hiện ra bất kỳ dị thường nào.
“Hử?” Rõ ràng vừa rồi có dấu hiệu cơ quan bị khởi động mà… Chẳng lẽ là ta đa nghi?” Người vừa rồi không yên lòng chờ thêm một thời gian, không thu hoạch được gì cuối cùng nghi hoạch liếc thêm vài cái rồi cẩn thận đóng khe nứt lại trở về.
Hành lang dẫn tới đường hầm sâu dưới lòng đất, cánh cửa bị đẩy ra, bên trong có vài người đang ngồi, chính là Tộc trưởng dòng thứ và những người đại diện cho những dòng thứ khác.
“Có biến gì không?” Tộc trưởng dòng thứ ngồi ở vị trí đầu tiên nhỏ giọng hỏi, người đi ra cung kính lắc đầu, “Không phát hiện ra bất kỳ dị thường nào, cả nửa bóng người cũng không thấy.”
“Không thấy?” Tộc trưởng dòng thứ nhíu mày, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, những người khác không có ý kiến gì, “Đừng khẩn trương quá, không ai biết chuyện chúng ta ở đây, cơ quan này có thể là do gió xao động thôi, hoặc là thỉnh thoảng có vài con chuột lẻn vào, Tộc trưởng đừng quá chú ý.”
“Ha ha, nói cũng phải.” Tộc trưởng cười tươi, tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi, “Vấn đề mà ta vừa nói các vị thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào yên lặng, mọi người không nói lời nào, vẻ mặt tràn đầy do dự. “Các vị cũng biết dòng chính bây giờ tiếng oán than đầy trời, đường đường là Nạp Khê tộc lại khúm núm với một Vân gia nhỏ bé, họ muốn gì là cho đó. Thể diện của Nạp Khê tộc đều mất sạch rồi.”
“Tình hình dòng chính bên kia chúng ta hiểu, có điều…” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có chút bối rối. “Dù sao hiện giờ Tộc trưởng dòng chính vẫn còn ngồi vững, muốn kéo ông ta xuống e rằng tốn không ít công sức, tỷ lệ thành công cũng thấp lắm.”
“Đúng thế, huyết mạch dòng thứ cũng vốn không tinh khiết, phía bên dòng chính mặc dù lòng người hơi loạn, nhưng chưa tới mức phải ra tay.”
Tộc trưởng dòng thứ ngồi ở vị trí chủ vị, nhướng mày. Hừ! Suy cho cùng chỉ toàn là mấy tên nhát gan, sợ này sợ nọ. “Phía bên dòng chính lòng người không yên, nếu như không nhân lúc này kéo hắn xuống ngựa thì không còn lần sau đâu.”
“Haizz! Nói thế cũng đúng, nhưng mà…”
Tộc trưởng dòng thứ nâng cao âm lượng, “Suy cho cùng các ngươi kẻ nào cũng toàn nhát gan sợ phiền phức.”
Sắc mặt của mấy người kia lập tức khó chịu, “Không thể nói thế được, dòng thứ các ngươi muốn phản dòng chính chẳng phải vì chuyện Ngọc Liên sao?”
Tộc trưởng dòng thứ nghe vậy xụ mặt, Ngọc Liên hiện giờ trở thành cái mác sỉ nhục của dòng thứ, đây là người đầu tiên Nạp Khê tộc trục xuất sau khoảng thời gian cực kỳ dài.
“Kẻ có mâu thuẫn cũng là dòng thứ các người, chúng ta chẳng có lý do gì để phản dòng chính cả.” Mọi người lập tức bất mãn, tộc trưởng thấy thế biết mình không thể làm mấy người này nóng giận, mọi người ngồi cùng nhau là để thương lượng, ông ta cần phải lôi kéo những người này, không thể để tình hình trở nên cứng ngắc được.
“Ta hơi nóng nên nói vài lời hơi khó nghe tý, các vị đừng nghiêm túc thế. Nạp Khê tộc phát triển tới nay, dòng chính độc đại, thậm chí còn không cho dòng thứ chúng ta cơ hội phát triển, bất luận trước đây chúng ta là một dòng thứ, nhưng dòng các vị có mấy ai được tới dòng chính?”
Mọi người lập tức im lặng không nói gì, “Dòng chính chèn ép đến quá đáng, địa vị của dòng thứ chúng ta chẳng khác gì kẻ đầy tớ. Trước mặt dòng chính không phải là phải lạy lộc cúi đầu, thậm chí trước mặt đám thanh niên cóc ghẻ chúng ta cũng phải cung kính, đây là đạo lý gì chứ?”
“Đúng thế, luận về thân phận và địa vị, đám nhóc dòng chính là cái thá gì chứ?”
Trong lúc nhất thời, tiếng bất mãn vang lên khắp nơi, mấy người đại diện dòng thứ cũng tỏ ra bất mãn, tộc trưởng dòng thứ thầm nâng khoé môi, “Tiểu bối không có thành tựu thì tính là gì chứ, bọn chúng thái độ cứng đầu ngang tàng, còn chẳng phải là do đám người dòng chính ngầm cho phép sao?”
Mọi người nghe vậy lập tức u ám, Tộc trưởng dòng thứ nói tiếp, “Rõ ràng là dòng chính không hề để dòng thứ chúng ta vào mắt, trong mắt dòng chính, Nạp Khê tộc có họ là đủ rồi, huyết mạch không thuần như chúng ta có tác dụng gì chứ?”
“Nếu thật là thế thì đúng là làm lòng người lạnh lẽo.” Những người khác lẩm bẩm, Tộc trưởng dòng thứ tiếp tục thêm dầu vào lửa nói, “Gần đây Nạp Khê tộc lòng người bất ổn còn chẳng phải là vì chuyện Vân gia sao, mặc dù trước đây Vân có dính dáng với Nạp Khê tộc, nhưng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi. Bây giờ quay lại tìm nhân tình, Vân gia thật quá mặt dày rồi.”
“Không sai, bây giờ Vân gia sao có thể so với Nạp Khê tộc? Hơn nữa chuyện Vân gia có liên quan gì tới Nạp Khê tộc? Nếu không phải là do Vân Phong kia tới đây, Nạp Khê tộc sao có thể nổi bão?”
“Đúng thế, Vân Phong kia nhất định chính là mầm hoạ của Nạp Khê tộc. Còn mang tới không ít rắc rối cho Nạp Khê tộc.”
“Hừ! Còn không phải là do Thiếu Chủ thích Vân Phong sao, nếu không Nạp Khê tộc sao có thể để Vân gia vào mắt?”
Tộc trưởng dòng thứ cười lạnh, “Thiếu Chủ? Ánh mắt của hắn nông cạn thế đấy, Ngọc Liên có chỗ nào kém Vân Phong đâu chứ. Hắn và Ngọc Liên là thanh mai trúc mã, Vân Phong tiến tới một bước, cho dù nàng ta có năng lực thì sao? Mục tiêu của Huyết Hồn là nàng ta, không phải Nạp Khê tộc, Nạp Khê tộc cần gì phải dấn vào vũng bùn này? Tộc trưởng già quá nên hồ đồ rồi.”
“Nói thế cũng đúng, ánh mắt Thiếu Chủ có vấn đề rồi, ta thấy Ngọc Liên không có gì là không ổn, bàn về tư chất và thực lực không hề thua kém Vân Phong.”
“Thiếu Chủ cố chấp, nếu không phải hắn một lòng hướng tới Vân Phong, Tộc trưởng đã chẳng thoả hiệp rồi.”
“Hừ! Các ngươi còn chưa biết sao, Minh Tưởng Trì của Nạp Khê tộc đã bị cho người Vân gia mượn rồi.”
“Cái gì? Chuyện này là thật?” Những người kia nghe được kinh ngạc, vẻ mặt khó tin, tộc trưởng dòng thứ cười lạnh, “Hiển nhiên là thật rồi, không biết tại sao ngay cả các trưởng giả cũng bị ngu muội như thế, Minh Tưởng Trì là nơi nào chứ, đó là thánh địa của Nạp Khê tộc. thế mà lại để người Vân gia vấy bẩn.”
“Thật là nực cười! Rốt cuộc tộc trưởng đang nghĩ gì?”
“Ông ta đang nghĩ gì? Còn chẳng phải là vì nhi tử bảo bối kia sao?” Ánh mắt tộc trưởng dòng thứ lạnh lẽo, “Người như thế mà cũng làm Tộc trưởng Nạp Khê tộc ta? Nạp Khê Lam Y cơ bản không xứng là Thiếu Chủ Nạp Khê tộc.”
Những người khác chìm vào im lặng, những chuyện khác không nói, nhưng lần này là Minh Tưởng Trì… vậy mà lại mở ra cho người Vân gia… Tại sao lại thế?
“Các vị, chúng ta phản không phải là dòng chính, mà là đôi phụ tử kia. Chẳng lẽ Vân gia nghĩ muốn gì là Nạp Khê tộc phải dâng lên hết sao? Vân gia coi Nạp Khê tộc là gì? Kho dự trữ miễn phí hay sao?’
“Nói thế không sai! Nạp Khê tộc không thể để mặc cho Vân gia muốn gì là lấy được.”
“Đúng thế! Ta đồng ý!”
Mấy dòng thứ khác đồng thanh nói, tộc trưởng dòng thứ cười vui vẻ, “Đã như thế, chúng ta coi như đã cùng một suy nghĩ rồi, sức mạnh của chúng ta vẫn chưa đủ chống lại đôi phụ tử kia, cần phải tính cách tạm thời mượn ngoại lực.”
“Ngoại lực?”
“Đúng thế, ngoại lực! có điều các vị yên tâm, đây chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Ngươi nói ngoại lực… là mượn của ai?” Những người khác nghi ngờ, tộc trưởng dòng thứ cười khẽ, “Hiển nhiên là phải mượn lực cường hãn rồi, một sức mạnh có thể giúp chúng ta chắc chắn chiến thắng. Là lực tới từ Bặc Nguyên gia và Hiên gia.”.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
“Cái gì?” Những người khác lại kinh ngạc, vậy mà lại chấp nhận lực của hai tộc khác? Hành động này… có khác gì với việc phản bội Nạp Khê tộc đâu?
“Chúng ta không phải phản bội. Chúng ta là đang cắt đi khối u ác tính bên trong Nạp Khê tộc. Bặc Nguyên gia và Hiên gia cũng đã hứa tuyệt sẽ không can thiệp vào chuyện nội bộ của Nạp Khê tộc, chúng ta chỉ cần kéo đôi phụ tử kia xuống ngựa là được rồi.”
“Nhưng… Bặc Nguyên gia và Hiên gia đã lâu chưa từng liên hệ với Nạp Khê tộc, bây giờ lại chịu làm thế… Chuyện này không khỏi quá…”
Tộc trưởng dòng thứ thấy mấy người kia lại do dự, biết phải rèn sắt khi còn nóng vội nói, “Hiển nhiên sẽ không để hai nhà kia được lợi, Bặc Nguyên gia và Hiên gia cũng đã hứa rồi, bọn họ sẽ không đổi ý đâu.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám tuỳ tiện đồng ý, tuy nói đây không phải làm phản, nhưng chỉ cần chấp thuận thì chẳng khác gì là phản bội cả.
“Các ngươi còn do dự gì nữa chứ? Chẳng lẽ muốn để đôi phụ tử chắp tay nhường Nạp Khê tộc cho Vân gia các ngươi mới tỉnh ngộ sa?” Tộc trưởng dòng thứ quát lên, mấy người kia chấn động. Đúng thế, bây giờ quan hệ giữa nạp Khê tộc và Vân gia không khỏi quá sát rồi, còn chẳng phải là do quan hệ giữa Vân Phong và Thiếu Chủ sao? Tộc trưởng Nạp Khê tộc chắc chắn là hướng về phía con trai mình, Vân Phong muốn gì là sẽ có đó, từ nay về sau Vân gia muốn thôn tính Nạp Khê tộc cũng chưa chắc không thể.
“Vậy chúng ta nên..” Mấy người kia rung động, dường như đang hạ quyết định, tộc trưởng dòng thứ biết ông ta đã lôi kéo thành công, chỉ cần họ gật đầu thì chuyện tiếp theo rất dễ làm. Nạp Khê Lam Y, còn có phụ thân ngươi nữa, đây chính là cái giá các ngươi phải trả vì đã đuổi Ngọc Liên đi.
“Clap clap!” Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, làm mọi người trong phòng rùng mình, lén lún nhìn quanh, “Là ai? Ra ngoài mau!” Tộc trưởng dòng thứ lập tức cứng người, ánh mắt lùng sục xung quanh, đáy mắt tràn ngập kinh hoảng.
“Không tồi, mưu kế này thật đúng là không chê vào đâu được, ta thấy vất vả cho ngươi quá.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, làm mọi người tái mặt. Thiếu Chủ!
“Xoẹt!” Không gian vô hình chấn động, tiếp theo hai bóng người xuất hiện trước mặt mọi ngời, Khúc Lam Y vẻ mặt âm u, bên cạnh là Vân Phong với gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, hai người đột nhiên xuất hiện như quả bom lên hẹn giờ, khiến người khác sợ hãi không thôi.
“Thiếu, Thiếu Chủ…” Giọng của những người dòng thứ khác run rẩy, không ai dám làm gì, từng cơ thể cứng đờ duy trì một tư thế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khúc Lam Y, trống ngực đập thình thịch. Thiếu Chủ sao lại tới đây? Sao hắn lại biết bọn họ tụ tập ở đây? Những lời vừa rồi Thiếu Chủ đã nghe được bao nhiêu?
Tộc trưởng dòng thứ đờ người ra, hồi lâu sau mới hồi thần lại, cắn chặt răng, ông ta biết thế nào cũng tránh không thoát, chi bằng cứ đối cứng.
“Để ngươi lẻn vào được là sơ xuất của ta, nhưng đôi phụ tử các ngươi khiến Nạp Khê tộc trở thành vật phục vụ cho Vân gia là sự thật. Nạp Khê tộc hiện giờ lòng người bất ổn chính là kiệt tác của các ngươi.”
Khúc Lam Y đen mặt, có một số việc hắn không cần phải cho đám người thiển cận này biết, với chỉ số thông minh của họ có nghe cũng chẳng hiểu, mặc dù Nạp Khê tộc là một trong Tứ Đại Gia Tộc, nhưng vẫn có không ít kẻ lòng dạ hẹp hòi, suy nghĩ thiển cẩn như thế này.
“Ngươi cơ bản không chỉ oán hạn những thứ đó.” Vân Phong lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào mắt tộc trưởng dòng thứ, “Ngươi chẳng qua chỉ oán hận chuyện Ngọc Liên, không cam lòng muốn trả thù mà thôi, mà các ngươi… đã sắp trở thành công cụ của ông ta.” Vân Phong nhìn sang mấy người khác, tộc trưởng dòng thứ lập tức thẹn quá hoá giận, “Vân Phong, nếu không phải tại ngươi, Ngọc Liên đã không bị trục xuất ra khỏi Nạp Khê tộc.”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Đuổi thì sao chứ, không lấy mạng của nàng ta là đã nhân từ lắm rồi.” Rốt cuộc con bé có chỗ nào không xứng với ngươi?” Tộc trưởng dòng thứ gầm lên giận dữ, Khúc Lam Y nhếch môi, “Nàng ta có chỗ nào so được với Vân Phong? Lão đàu đã xử lý nhẹ với hành động của Ngọc Liên lắm rồi, nếu không ngươi cho rằng nàng ta còn mạng sao? Cái dòng thứ này vẫn có thể tồn tại được sao?’
“Dòng chính muốn gϊếŧ là gϊếŧ dòng thứ, trong mắt dòng thứ các ngươi cơ bản là có dòng thứ cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
Khúc Lam Y cười phá lên, ánh mắt lạnh lẽo, “Nếu thật là thế thì dòng thứ đã không cần tồn tại nữa rồi.”
Tất cả mọi người sững sờ, đúng thế, nếu như dòng thứ thực sự có cũng được mà không có cũng được thì dòng thứ đâu cần tồn tại. nhiều huyết mạch không thuần như thế chỉ tổ chiếm nhiều tài nguyên, nếu suy nghĩ cho huyết mạch tốt hơn, những dòng thứ này cơ bản không đáng tồn tại.
Mấy người dòng thứ lập tức thấy thẹn trong lòng, nghĩ tới những gì mà dòng chính làm cho họ mấy năm nay, các hậu bối ưu tú của dòng thứ được tới dòng chính tu luyện, nếu không phải là nghĩ cho dòng thứ, thì đâu cần phải tìm nhiều hơn nữa để làm gì? Cứ chuyên tâm đào tạo hậu bối ưu tú của dòng chính là được.
Tộc trưởng dòng thứ sững sờ, á khẩu không biết nói gì, Khúc Lam Y nhìn ông ta, “Những gì Ngọc Liên làm ở dòng chính mấy năm nay ông biết bao nhiêu? Hơn nữa ta thích ai không tới lượt ngươi làm chủ.”
Tộc trưởng dòng thứ cứng họng, muốn nói gì nhưng đều cảm thấy chột dạ, Khúc Lam Y lạnh lùng nói, “Các ngươi hiểu được bao nhiêu về năng lực của Vân Phong? Chuyện của Nạp Khê tộc các ngươi biết được bao nhiêu? Mọi thứ toàn là do một mình lão đầu vất vả, ở đây oán hận dòng chính thì làm gì, các ngươi cống hiến được gì cho Nạp Khê tộc chưa?”
Cả căn phòng lại im lặng, dòng thứ thực sự chẳng làm gì cả, Nạp Khê tộc đã có dòng chính gánh hết mọi chuyện, bọn họ có cần làm gì đâu.
“Lão đầu tận tâm tận lực, đổi lại là một đám người ăn cây táo rào cây sung, thật khiến người khác phải buồn bã thất vọng.” Khúc Lam Y nói, mấy nhân vật đại diện kia xấu hổ cúi đầu, Vân Phong bên cạnh lạnh nhạt nói, “Trước khi nghe những lời nói kia, Thiếu Chủ Nạp Khê tộc vẫn muốn tin như trước đây.”
“Vậy thì sao? Dòng thứ của chúng ta đã trở thành trò cười cho Nạp Khê tộc. Nếu không phải tại ngươi, Ngọc Liên sẽ không bị như thế, dòng thứ của chúng ta cũng sẽ không tơi nông nỗi này.”
“Tới giờ vẫn cứng đầu? Được lắm!” Khúc Lam Y tối mặt, nhìn sang mấy người kia, “Các ngươi thì sao? Có phải cũng nghĩ giống ông ta không?”
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, “Chúng ta nhất thời bị mê hoặc, bây giờ đã tỉnh táo rồi.”
“Mấy người các ngươi.” Tộc trưởng dòng thứ tức giận, những người kia nói, “Thiếu Chủ nói không sai, dòng thứ không hề như ngươi nói, chúng ta tuy là dòng thứ nhưng đều là huyết mạch của Nạp Khê tộc, Ngọc Liên ra sao, dòng của các ngươi thế nào không liên quan tới chúng ta.”
“Được! Được lắm! Lũ người gió chiều nào theo chiều đó các ngươi! Ta không phục!” Tộc trưởng dòng thứ gào lên, Khúc Lam Y nhếch môi, “Cấu kết với ngoại tộc, tự sẽ có tộc quy xử lý, ta sẽ không ra tay với ngươi, ngươi chưa đủ tư cách.”
“Nạp Khê tộc sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ trong tay phụ tử các ngươi. Cứ chờ đi!”
Vân Phong tiến lên, ánh mắt như nhìn thẳng vào sâu trong linh hồn ông ta, “Vân gia cũng không phải là người mà các ngươi có thể nói bừa, người Vân gia dù có ra sao cũng sẽ không vì du͙© vọиɠ bản thân mà cấu kết với ngoại tộc, vì người Vân gia biết gì gọi là tôn nghiêm.”
Mặt tộc trưởng dòng thứ đỏ lên, lời khiển trách của nàng khiến ông ta không chấp nhận nổi, muốn mở miệng mắng to nhưng bị một luồng Ám Nguyên Tó đánh tới trói chặt lại, “Tộc quy chờ ngươi, còn có mấy người các ngươi, đừng nghĩ rằng mình sẽ không sao.”
“Thiếu Chủ, chúng ta hiểu.” Những người kia xấu hổ nói, Khúc Lam Y hừ lạnh, nhìn tộc trưởng dòng thứ bị Ám Nguyên Tố trói chặt, quả đúng là một con trùng hại cả khu vườn, may mà phát hiện sớm, nếu không… lão đầu ở ngoài cố gắng như thế, lại không biết lộn xộn ở trong nhà.