Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 25: Đoạt lại linh hồn Vân Khải!

Edit: Mavis Clay

“Xem ra cường giả cấp cao Huyết Hồn đều không phải người thường.” Khúc Lam Y nói, tới nay đã có không ít lần đối mặt chiến đấu với Huyết Hồn, có cao có thấp, kẻ có thể được coi là cường giả cấp cao là Đồ đại nhân, còn có kẻ đã bị Vân Phong lấy linh hồn nuốt chửng. Cấp cao của Huyết Hồn năng lực bất phàm, kẻ nà cũng có khả năng sức mạnh quần hùng, bây giờ nhìn lại, vấn đề Xuân Phong Trấn thực sự rất khó giải quyết.

“Đúng thế, nếu không ta đã chẳng thể nào chỉ có thể bí mật quan sát, sợ sẽ kinh động tới Huyết Hồn, phí công điều tra tới giờ.” Mạch Nguyên Bộ nhíu mày nhìn Vân Phong, “Nha đầu, con biết người như thế?”

Vân Phong gật đầu, “Con biết người có năng lực chạm vào linh hồn, tuy nhiên… năng lực đặc biệt của nàng không liên quan tới thực lực.”

Mạch Nguyên bộ nhíu mày, “Nói như vậy, chỉ có thể vào lúc mấu chốt mới để người này làm việc.”

Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y nhìn nàng, “Nàng nói tới Cung Thiên Tình?”

“Đúng thế, tử hoả của thiên tình có thể đốt cháy được linh hồn của con người.”

Mạch Nguyên Bộ nghe vậy lập tức ngạc nhiên, “Thực sự không ngờ con lại biết một người có khả năng như thế đấy.”

Vân Phong cười, “Do cơ duyên xảo hợp thôi, cũng nhờ tổ tiên nói mà biết được năng lực của Thiên Tình.”

Mạch Nguyên Bộ cười lớn, “Có người như thế là tốt rồi, đỡ tốn công chúng ta, cũng nhiều hơn một phần thành công.”

“Mạch tiền bối có biết căn cứ Huyết Hồn ẩn ở Xuân Phong Trấn có quy mô thế nào không? Chỉ có một cường giả trấn giữ thôi sao?” Khúc Lam Y hỏi, trước hết bọn họ phải nắm giữ được lực lượng mà cứ điểm Huyết Hồn có đã, đồng thời để có một chuẩn bị tốt hơn.

“Trước mắt ta chỉ mới tra được cứ điểm này nằm ở Xuân Phong Trấn, người có thực lực cao nhất là người kia, thủ vệ của cứ điểm này rất ít, dù sao cũng đặt ở Xuân Phong Trấn, để tránh bị chú ý chỉ có thể làm như vậy. Chẳng qua ta thấy tên cường giả kia nói có thể lấy một địch mười cũng không phải là quá.”

“Nói như vậy, mục tiêu chính của chúng ta chỉ có duy nhất kẻ kia, còn lại tạm thời chưa cần tính tới.” Vân Phong giương mắt, Mạch Nguyên Bộ khẽ nhíu mày, “Mọi chuyện đều cần phải chuẩn bị kỹ càng, cứ điểm Huyết Hồn có tính chất rất linh hoạt, tốc độ tiếp viện cũng nhanh, muốn một lần thành công cần phải đặt nặng vấn đề chuẩn bị.”

Khúc Lam Y cười, “Đủ rồi, về nhân số chắc chắn là đủ, ta và tiểu Phong Phong, có năng lực của Cung Thiên Tình trợ giúp, có Mạch tiền bối, hơn nữa…”

Vân Phong cười, hơn nữa nàng còn có năm ma thú khế ước, với đội hình này trừ phi thực lực của đối phương vượt xa hơn quá nhiều cấp, thì để bắt được một người… hẳn là không thành vẫn đề.

“Ha ha, ta quên mất thân phận của Vân Phong, có ma thú khế ước cũng là một động lực, nói như vậy là đã chuẩn bị đủ về nhân lực rồi.” Mạch Nguyên Bộ cười, Vân Lan cực kỳ tán dương nàng, Triệu Hồi Sư ngũ hệ, đây là đoá hoa tuyệt thế thứ hai mà Vân gia đã ra đời đến nay.

“Chỉ cần có thể giúp một tay là được rồi.” Vân Phong mỉm cười với Mạch Nguyên Bộ, ông trông cực kỳ vui, “Tốt lắm, gọi người bạn kia của con tới đi, chúng ta có thể lên đường.”

Chưa tới ba ngày, Cung Thiên Tinh đã tới Vân gia trong Nội Vực, lúc đó Cung Thiên Tình đang chế dược ở khoa chế dược, vùi đầu khắc khổ vì kỹ thuật chế dược, vừa nghe Vân Phong tới tìm nàng, Cung Thiên Tình lập tức đặt mọi chuyện đang làm xuống chạy tới Vân gia.

Mặc dù chưa qua bao lâu kể từ lần chia tay từ cuộc thi chế dược lần trước, nhưng lần gặp mặt đó khá vội vã, chưa nói được mấy câu, nên lần này Cung Thiên Tình rất phấn khích khi được gặp Vân Phong, hai người hàn thuyên với nhau một hồi. Cung Thiên Tình chủ động hỏi, “Lần này ngươi gọi ta có phải cần giúp chuyện gì không?”

Vân Phong gật đầu, kể lại sự tình cho nàng nghe, cũng nói cần có năng lực của nàng. Cung Thiên Tình nghe xong khẽ run người, “Nói như vậy… huynh ấy chưa chết?”

Vẻ mặt Vân Phong bối rối, nàng vẫn không bao giờ quên chuyện U Nguyệt và tình cảm của hắn với Thiên Tình, vừa nảy mầm đã bị cắt đi một cách tàn nhẫn, dung mạo của nhị ca lại y hệt U Nguyệt, không biết có khiến Thiên Tình thấy khó chịu hay không.

Giữa hay người vẫn còn tình cảm, nếu như nhị ca có thể sống lại, Thiên Tình sẽ có suy nghĩ gì? Vân Phong chợt thấy không đành lòng, không đành lòng để nàng đi cùng mình, không đành lòng để nàng thấy Vân Khải giống y hệt U Nguyệt.

“Ta ổn, hắn là Vân Khải nhị ca của ngươi, không phải là U Nguyệt.” Cung Thiên Tình hít sâu, “U Nguyệt… đã không còn nữa rồi.”

Cổ họng Vân Phong chợt thấy lợn cợn, không nói nên lời, biết rõ là người đã không còn ở đây, nhưng với người giống hệt thì tình cảm trong lòng vẫn sẽ không kiềm được tôn ra. Lúc mình nhìn thấy U Nguyệt chẳng phải cũng thế sao? Tình cảm trong lòng cơ bản không thể nào kiềm nén được, khí đó Vân Phong rõ ràng biết Vân Khải đã không còn ở đây, nhưng cuối cùng vẫn nghĩa vô phản cố xông tới.

Vân Phong cười khổ, Cung Thiên Tình mỉm cười, “Đừng như thế, ta có thể giúp người là tốt lắm rồi.’

Vân Phong gật đầu, “Cực khổ cho ngươi rồi, Thiên Tình.”

Nàng cười, “Không sao, nhị ca của ngươi có thể sống lại, tâm nguyện của U Nguyệt coi như cũng được hoàn thành rồi.”

Vân Phong gật đầu, U Nguyệt chết đi đồng thời có thể giúp Vân Khải sống lại, nếu như hắn không chết, linh hồn Vân Khải sẽ không bao giờ được đầy đủ. Mạch Nguyên Bộ sau khi thấy tử hoả của Cung Thiên Tình thì rất ngạc nhiên, ngọn lửa trông không đốt cháy được thứ gì lại có thể chạm thẳng được vào linh hồn. “Thực lực của nàng thấp quá, đưa nàng theo bên cạnh chúng ta sẽ gặp khó khăn hơn.” Mạch Nguyên Bộ nghiêm túc nói, Cung Thiên Tình hơi đỏ mặt lên vì ngượng.

Vân Phong cười, “Mạch tiền bối không cần phải lo về điều này, vào lúc cần thiết Thiên Tình xuất hiện là được.” Chỉ cần đưa Thiên Tình vào trong Long Điện, cho dù bọn họ có đánh nhau quyết liệt tới cỡ nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới nàng, vào lúc mấu chốt đưa Thiên Tình ra là được rồi.

“Nếu con đã giải quyết được vấn đề này thì tốt rồi.” Mạch Nguyên bộ cười, “Cứ như vậy đi, đừng ở nhà mãi nữa, chúng ta có thể lên đường được rồi.”

Chuẩn bị xong xuôi, Cung Thiên Tình được Vân Phong đưa vào Long Điện, ba người cứ thế rời khỏi Nội Vực tiến tới Đông Đại Lục, một lần nữa đặt chân lên Xuân Phong Trần mà Vân Phong không thể nào quen thuộc hơn.

Quay lại Xuân Phong Trấn, tâm cảnh của Vân Phong đã khác trước rất nhiều, người Vân gia lúc này đã rời khỏi Đông Đại Lục, như vậy cũng tốt, nàng sẽ không cần phải cố kỵ điều gì nữa. Đưa mắt nhìn phong cảnh và kiến trúc mà mình quen thuộc, nghĩ tới việc Huyết Hồn đang ở đây, ngọn lửa trong lòng Vân Phong lại bùng lên.

Vân Phong và Khúc Lam Y mang theo mặt nạ Thiên ảnh, gương mặt của họ trở nên xa lạ với người Xuân Phong Trấn, Xuân Phong Trấn cũng rất đặc biệt, có không ít người lạ qua lại nơi đây, vì thế ba người đi lại trong trấn không bị bất kỳ ai chú ý tới. Mạch Nguyên Bộ dẫn Vân Phong và Khúc Lam Y tới một nơi hảo lánh trong Xuân Phong Trấn, tới nơi, ba người ẩn trong một khúc cua, cách đó không xa là toà nhà nhỏ.

“Chính là nơi đó.” Mạch Nguyên Bộ hạ giọng, Vân Phong và Khúc Lam Y đưa mắt quan sát, ở đó không có bất kỳ ai, vẻ ngoài trông cực kỳ bình thường, thi thoảng có người ra vào từ bên trong, cũng chỉ là những người bình thường, thực lực cũng rất thấp, không đáng kể.

Mạch Nguyên Bộ đợi hai người quan sát xong, đưa hai người rời khỏi, tìm một chỗ trong trấn ngồi xuống, Mạch Nguyên Bộ nói, “Nha đầu Vân Phong, con có ấn tượng gì với Vương gia trên Xuân Phong Trấn không?”

Vân Phong bất lực, “Các gia tộc lớn nhỏ ở Xuân Phong Trấn không hề ít, qua mấy năm phát triển phải tới mấy chục rồi. Con cơ bản không chú ý tới chuyện mấy gia tộc, nếu Huyết Hồn cố tình làm việc bí ẩn, con sẽ càng không biết.”

Mạch Nguyên Bộ khẽ nhíu mày, “Con nói cũng phải, cứ điểm Huyết Hồn hiện giờ đang ở trong Vương gia kia, muốn vào trong sợ rằng không thể dùng sức mạnh được, ta cũng chỉ quan sát ở ngoài mà thôi, cơ bản chưa vào bên trong.”

“Mạch tiền bối nói có lý, chưa tìm hiểu rõ ràng thì chưa nên tuỳ tiện hành động, e sẽ dính bẫy của đối phương.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong tỏ vẻ đồng ý, Vương gia là một tiểu gia tộc tầm thường, hỏi tin về một gia tộc thế này hẳng sẽ không quá khó.

Nhưng sự thật không đơn giản như Vân Phong đã nghĩ, mặc dù Vương gia là một tiểu gia tộc, nhưng Huyết Hồn đã cố ý phong toả lại toàn bộ mọi tin tức, cả ngày ba người chỉ có thể thấy được những thái độ hờ hững của mọi người về Vương gia, không nói được bất kỳ cái gì, ai cũng chỉ có một câu “Vương gia chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi”, bình thường không hề có bất kỳ nổi trội nào cả, ai lại chú ý tới bọn họ?

Cuối cùng đành phải không công mà lui, có hỏi thêm cũng không biết thêm được gì, ba người quyết định không tiếp tục tìm hiểu nữa, quá đeo bám sẽ khiến Huyết Hồn nghi ngờ, bức dây động rừng sẽ phản tác dụng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Phong chợt nghĩ tới một khả năng có thể biết được về Vương gia, đó chính là Vân gia. Mai gia giống Vân gia vẫn luôn căm sreex ở Xuân Phong Trấn, hẳn sẽ biết được mọi chuyện lớn nhỏ ở Xuân Phong Trấn.

Đây cũng là cơ hội cuối cùng, nếu như Mai gia vẫn không biết gì về Vương gia, Vân Phong cũng hết cách, chỉ có thể liều xông vào một lần.

Tới dinh thự Mai gia, Mai gia lại khá giống với Vân gia ngày trước, cho dù có nổi danh thế nào, dinh thự vẫn không thay đổi quá nhiều. Dinh thực Mai gia vẫn giống như ngày trước, chỉ là trông có khí thế hơn trước đây.

Mặc dù không bằng với Vân gia, nhưng địa vị của Mai gia vẫn đứng số một số hai ở Xuân Phong Trấn, có rất nhiều chuyện Vân Cảnh cần Mai gia trợ giúp, chứ nếu không chuyện gì Vân Cảnh cũng phải tự mình làm thì mệt chết mất.

Vân Phong không nói ra tên họ của mình, chỉ nói là người Vân gia tới chơi, chỉ chốc lát sau đã có người mời ba người vào trong. Gia chủ Mai gia tự mình tiếp đón, Mai Băng cũng đứng ngay bên cạnh, Vân Phong, Khúc Lam Y và Mạch Nguyên Bộ tiến vào bên trong Mai gia, Mai Nhiên tươi cười tiếp đón, “Người Vân gia tới chơi, Mai gia thật sự vui mừng khôn xiết.”

Vân Phong cười, có thể nhận ra được sự khẩn trương của Mai Nhiên, nhớ ngày đó giữa Vân gia và Lâm gia đấu nhau, Mai gia nếu như có thể tỏ rõ lập trường của mình thì bây giờ có lẽ cũng đã một bước lên mây cùng Vân gia rồi, đáng tiếc… cơ hội đã bỏ qua sẽ không quay trở lại.

Trong lòng Mai Nhiên sao lại không hiểu đạo lý này, mặc dù quyết định sai lầm lúc đó không mang lại bất kỳ rắc rối nào cho Mai gia, nhưng cũng đã khiến cho Mai gia vụt mất nhiều cơ hội lớn, mặc dù chuyện này đã trôi qua nhiều năm, trong lòng Mai Nhiên vẫn luôn canh cánh. Vân gia đã hoàn toàn rời khỏi Xuân Phong Trấn, Mai gia đã mất cơ hội để nịnh bợ, chỉ có thể thở dài, không ngờ rằng hôm nay lại có người Vân gia đích thân tới thăm.

“Ba vị mau ngồi!” Mai Nhiên cười ha hả nói, Mai Băng vội vàng gọi dâng trà, ba người Vân Phong ngồi xuống, vẻ mặt không chút thay đổi, Mai Nhiên cười ngồi xuống, “Không biết ba vị hôm nay tới đây là vì chuyện gì?’

Vân Phong hắng giọng, “Là thế này, Vân Cảnh nhờ chúng ta tới chuyển lời, Vân Cảnh nói không quên được cảnh vật Xuân Phong Trấn, vẫn luôn nhung nhớ nơi đây, hy vọng Mai gia có thể cai quản thật tốt, khiến dân chúng ở đây có thể an cư lạc nghiệp.”

Mai Nhiên cực kỳ vui vẻ gật đầu, “Vân Cảnh cứ yên tâm, có Mai gia ở Xuân Phong Trấn, chắc chắn sẽ không để ông phải thất vọng.”

Vân Phong gật đầu, ánh mắt hơi tối đi, “Còn có một việc, Vân Cảnh rất chú ý tới tình hình phát triển mất năm nay ở Xuân Phong trần, Mai gia chủ có thể nói sơ qua một chút không, ta cũng có thể tiện về chuyển lời.”

Mai Nhiên cười khan gật đầu. “Tiểu Băng, mau đi lấy bản ghi chép lại đây, để ba vị xem qua thử.”

Mai Băng lập tức gật đầu xoay người chạy đi, Khúc Lam Y hỏi, “Bản ghi chép?”

Mai Nhiên cười ha hả vuốt chòm râu của bản thân, nói, “Xuân Phong Trấn phát triển mấy năm qua đều được ghi lại vào hồ sơ, tình hình phát triển của các gia tộc lớn nhỏ, tình hình của các cửa hàng, và một số tình hình khác, toàn bộ đều được ghi lại ở bên trong, tuỳ ba vị quan sát.”

Chỉ chốc lát sau Mai Băng đã trở lại, trong tay là bản ghi chép vừa dày vừa nặng, thả lên bàn cạnh Vân Phong, “Ba vị cứ từ từ xem, chưa xem xong cứ việc ở lại Mai gia.”

Vân Phong cười, “Đã làm phiền rồi, hy vọng Mai gia chủ đừng báo cho ai biết việc ba người chúng ta tới đây.”

Mai Nhiên cười lớn, “Biết rồi, ba vị cứ yên tâm.”

Cuốn ghi chép này thực sự như Mai Nhiên nói, cái gì cũng được ghi lại, bản ghi chép to và dày như thế này khó mà xem hết ngay lập tức được, ba người ở lại Mai gia vài ngày, cẩn thận xem chuyện được ghi lại bên trong, cuối cùng đã tìm được lời nói về Vương gia.

Vương gia đó giờ vẫn là một tiểu gia tộc tầm thường ở Xuân Phong Trấn, bình thường dựa vào buôn bán nông sản để thu lợi nhuận, suy cho cùng cũng giống như nông dân bình thường, lợi nhuận thu vào không nhiều lắm, vừa đủ để duy trì gia tộc chứ không dư ra nên Vương gia vẫn luôn rất đơn giản, không có người có thực lực xuất sắc nên không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.

“Nếu là bình thường xem ra đây chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi, cơ bản không có nghi vấn để tìm thấy.” Khúc Lam Y khép lại bản ghi chép, Mạch Nguyên bộ nhíu mày, “Au cũng sẽ không chú ý tới một tiểu gia tộc như thế, chẳng có gì bất thường, có lẽ đây cúng chính là nguyên nhân mà Vân gia không phát hiện ra trong nhiều năm.”

“Chỉ sợ luôn là một tiểu gia tộc tầm thường, may mà cuối cùng cũng có chút đầu mối có thể tìm ra, đã có mua bán là sẽ có tiếp xúc với người ngoài.”

“Ý của nha đầu là?” Mạch Nguyên Bộ nhướng mày, Vân Phong cười, “Cho dù thế nào cũng phải tới Vương gia đã mới tìm hiểu rõ được ngọn ngành.”

Ngày tiếp theo, ba người tới trước cửa tiểu viện Vương gia, nơi gọi là Vương gia này rất nhỏ, diện tích tiểu viện cùng lắm chỉ chứa được có mười mấy người, diện mạo ai nấy đều rất bình thường, hơn nữa thực lực cũng như bình thường.

“Các vị là…?” Một người Vương gia đi tới tò mò quan sát ba người Vân Phong, nàng cười, “Vương gia chủ có đó không? Chúng ta tới để nói chuyện làm ăn.”

“Nói chuyện làm ăn?” Lại một người nữa của Vương gia đi tới, ánh mắt nghi ngờ quan sát Vân Phong, “Các ngươi là người phương nào? Vương gia chúng ta có mối hàng cố định cả rồi, không cần nói chuyện làm ăn thêm với người ngoài nữa, gia chủ không có ở đây, các ngươi có thể đi được rồi.”

Khúc Lam Y cười nhìn lướt vào trong, người nói chuyện cảnh giác dùng cơ thể che lại ánh mắt của hắn, ánh mắt Khúc Lam Y hơi tối đi, “Buôn bán thôi mà, chúng ta thành tâm mà tới.”

“Gia chủ thực sự không có ở đây, các ngươi có thể đi được rồi.” Rất khoogn khách khí đuổi người, “Nếu gia chủ đã không có ở đây chúng ta cũng không tiện quấy rầy nữa, hai ngày sau sẽ lại đến thăm, cáo từ.” Ba người nói xong xoay người đi nhanh.

Rời khỏi trạch viện Vương gia một khoảng xa, Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, “Mặc dù rất bí mật, nhưng thực sự có Ám Nguyên Tố đang cuộn trào, rất nhỏ, nếu như không cẩn thận chắc chắn sẽ không phát hiện ra được.”

- --Truyện chỉ được đăng ở Diẻndanlqydo^n, nơi khác đăng là ko có sự cho phép của editor.

Hy vọng các bạn tôn trọng Mavis đọc ở trang chính chủ để ủng hộ và tiếp động lực cho editor---

Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, “Ta cũng có phát hiện một chút, mấy người này trông mặc dù bình thường, nhưng đôi mắt của họ đều rất vô hồn.”

Mạch Nguyên Bộ nhíu mày, “Ý của con là… mấy người này đã bị khống chế?”

Vân Phong cười, “Chuyện như thế này khoogn phải lần đầu tiên thấy, mặc dù khác với vài lần, nhưng bản chất đều như nhau.”

“Nói như vậy, chúng ta phải tìm hiểu Vương gia lại một phen rồi.”

Chưa tới ba ngày, ba người Vân Phong lại tới Vương gia, đủ loại nghi vấn trước đây lần này càng thêm được nghiệm chứng, mặc dù mọi người trong Vương gia trông đều bình thường nhưng đôi mắt rất vô hồn, mặc dù có thể làm việc và nói chuyện bình thường, thậm chí còn có thể chuyển đổi cảm xúc, nhưng suy cho cùng vẫn có điểm khác với người bình thường.

“Hôm nay gia chủ vẫn không có ở đây sao?” Vân Phong hỏi.”

“Không có nhà, các ngươi trở về đi.” Vẫn là câu trả lời cũ, Vân Phong tò mò bước vào trong vài bước, mấy người Vương gia lập tức tiến lên cản lại, “Ngươi tính làm gì? Đã nói gia chủ không có nhà, còn xông vào trong làm gì?”

Vân Phong cố ý đẩy tay người trước mặt, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chuyển ánh mắt thì thấy vẻ mặt Khúc Lam Y và Mạch Nguyên Bộ trở nên khẩn trương, nàng lập tức lui về sau vài bước, có một bóng người đang từ từ đi ra từ trong phòng.

Đó là một nam nhân trung niên trông khoảng bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt bình thường, không có nét nào khiến người ta ấn tượng, vóc người cũng tầm trung, nhìn nhóm Vân Phong, “Ba người các ngươi chính là khách quý mấy lần tới cửa?”

Vân Phong nhướng mày, hắn chính là người gọi là gia chủ?

Khúc Lam Y tiến lên, “Đúng là chúng ta, muốn nói chuyện buôn bán với Vương gia mà thôi.”

“Các vị đã có thành ý như thế thì vào trong nói chuyện chút đi, có điều vương gia chỉ toàn buôn bán nhỏ.”

“Cũng không sao.” Vân Phong mỉm cười, ba người đi theo hắn vào trong, trạch viện không lớn, đi chưa được vài bước đã vào bên trong, sau khi được mời vào gian phòng lớn, có lẽ là theo cảm giác bản năng, ánh mắt ba người chạm vào nhau, chính là nơi này.

“Ba vị đã có thành ý thì cứ nói thử xem sao.” Gia chủ ngồi ở vị trí chủ vị, mỉm cười nhàn nhạt nhìn ba người, Vân Phong đã sớm chuẩn bị lời thoại, không nhanh không chậm mà nói, còn Khúc Lam Y và Mạch Nguyên Bộ thì lặng lẽ quan sát căn phòng, cảm giác âm trầm không ngừng toả ra từ một nơi nào đó từ trong căn phòng này, dường như có một đôi mắt đang quan sát mọi thứ.

Thời gian nói chuyện không bao lâu, ba người rời khỏi Vương gia, “Căn phòng kia chắc là lối đi thông tới cứ điểm của Huyết Hồn.” Khúc Lam Y nói, Mạch Nguyên bộ nhíu mày, “Đúng là như thế, cứ có cảm giác trong bóng tối có ai đó nhìn.”

“Tối nay là thời cơ tốt nhất để chúng ta hành động.” Vân Phong nói, “Cho dù có che giấu thế nào, bọn chúng cũng sẽ bại lộ trước mặt chúng ta thôi, tối nay ta muốn tiến vào trong cứ điểm của Huyết Hồn.”

“Nha đầu Vân Phong, có miễn cưỡng quá không?” Mạch Nguyên Bộ nói, “Mấy ngày qua chúng ta vẫn chưa lộ sơ hở, Huyết Hồn vẫn chưa quá cảnh giác đâu.”

“Huyết Hồn cố ý né tránh chứng tỏ cần phải làm những biện pháp để đề phòng, chúng ta chỉ là những người xa lạ, cho dù có cẩn thận thế nào, Huyết Hồn cũng sẽ không chú ý tới đâu.” Khúc Lam Y nói, “Mạch tiền bối, lúc người tra xét Huyết Hồn có thấy thế không?”

Mạch Nguyên Bộ nhíu mày, “Nói như vậy, tối nay có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”

“Không sai, chính là tối nay.”

Đêm tối sao thưa, ánh trăng lửng lờ, bóng đêm Xuân Phong Trấn như có điểm mê người đặc biệt, ánh trăng nhu hoà rải xuống đất như mang ý nghĩa đặc biệt nào đó, cho dù là ai cũng sẽ không cảm nhận được. Một hạt bụi nhỏ di chuyển theo không khí tiến vào trong trạch viện của Vương gia, sau đó khéo léo thông qua khe hở để tiến vào căn phòng hôm sáng ba người Vân Phong đã tiến vào, đêm khuya, Vương gia yên tĩnh, cứ như là chẳng có ai, ngay cả tiếng thở cũng không có.

Tiến vào căn phòng là một vùng tăm tối, nhóm Vân Phong vẫn ẩn trong toà Long Điện, lặng lẽ quan sát cảnh tượng bên ngoài, rất yên tĩnh, chỉ có không khí hơi di chuyển, Vân Phong nín thở chờ đợi, tối nay nàng chắc chăn sẽ không tay không mà về.

Đêm khuya thanh vắng, cánh cửa chợt bị đẩy ra, chính là gia chủ vẻ mặt không cảm xúc mà ba người đã nhìn thấy hôm sáng, hạt bụi Long Điện không chút do dự bám lên, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.

Ánh trăng lạnh lẽo loan trên gương mặt của hắn, vẫn là vẻ mặt không khác gì với ban ngày, nhưng bây giờ lại cứng ngắc vô cùng, không có chút nét dư thừa, trong màn đêm càng thêm cổ quái, cứ hư là tượng đá vậy, thậm chí toàn thân cũng có cảm giác máy móc, cứ như là tượng gỗ bị giật dây.

Bước chân cứng đờ đi tới một chỗ trước giá sách trong phòng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên theo một quy luật đặc biệt nào đó, trong bóng tối càng vang lên tiếng cổ quái, chỉ chốc lát sau, dưới giá sách đột nhiên loé lên một tia sáng, một truyền tống trận nhỏ xuất hiện.

Bóng người lững thững bước lên, ánh sáng chói loá nhanh chóng bao phủ lấy hắn, nháy mắt, một luồng sức mạnh mãnh liệt kéo mạnh lấy hắn, đồng thời cũng mang theo luôn cả Long Điện đang bám trên người.

“Truyền Tống Trận?” Vân Phong đang điều khiển Long Điện cảm nhận được rất rõ có không gian lực đang đè ép ở bên ngoài. Có không gian trận mới có thể tới được cứ điểm của Huyết Hồn, có lẽ đây chính là phương pháp đảm bảo nhất.

“Vụt!” Không bao lâu sau, không gian lực đè ép bên ngoài đã biến mất, trái tim Vân Phong hơi giật thót, sau đó bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng bước chân vang vọng, cứ như là đang đi trong một hành lang dài sâu thẳm nào đó vậy, bước chân mang vẻ trống trải khác thường, còn vang vọng.

“Tiểu Phong, chúng ta đã tới cứ điểm Huyết Hồn rồi sao?” Cung Thiên Tình nhẹ giọng hỏi, Vân Phong gật đầu, bọn họ thực sự đã tới rồi.

“Tình hình bên ngoài thế nào, ba người kia hôm nay lại tới sao?” Một giọng nói lạnh như băng truyền vào Long Điện, làm Cung Thiên Tình không nhịn được rùng mình một phát. Chỉ mới nghe thôi đã khiến người ta sợ tới lạnh sống lưng như thế rồi, còn chưa thấy người thật của gã thì đã bị tiếng nói này đánh lui.

“Vẫn tới, theo phân phó của đại nhân, ta đã cho họ vào rồi.” Giọng nói không mang chút cảm xúc nào vang lên, là Vương gia chủ đang đáp lời.

“Ừm, bọn chúng có phản ứng gì không?”

“Không có, không có bất kỳ phản ứng gì cả.”

“Như vậy sao?” Giọng nói lạnh lẽo mang theo chút nghi ngờ, “Ngươi trở về đi, nhớ ngày mai mang theo thứ mà ta muốn, tàn hồn kia hình như đã yếu đi nữa rồi.”

“Vâng.” Tiếng trả lời máy móc, sau đó là tiếng xoay người rời đi, tiếng bước chân lững thững lại vang lên, Vân Phong lập tức để Long Điện thoát đi, trôi lửng lờ trong không khí, trong Long Điện tĩnh lặng, Cung Thiên Tình nắm chặt bàn tay, “Tàn hồn nhị ca tiểu Phong quả nhiên ở đây.”

Vẻ mặt Vân Phong âm trầm, tàn hồn kia lại yếu đi rồi… Chẳng lẽ Huyết Hồn vẫn chưa hề bỏ qua cho nhị ca?

Mạch Nguyên Bộ nhìn về phía Vân Phong, “Nha đầu Vân Phong, con nghĩ thế nào?”

Vân Phong im lặng một lát, nhỏ giọng nói, “Tối nay nhất định phải đoạt lại tàn hồn của nhị ca. Bất kể ra sao cũng phải đoạt lại!”

“Nhất định là phải ra tay rồi, nhưng mà vẫn phải chú ý tới thời cơ, Mạch tiền bối, giọng nói mà chúng ta nghe thấy vừa rồi có phải là cấp cao của Huyết Hồn mà người nói không?”

Mạch Nguyên Bộ nhíu chặt lông mày gật đầu, “Hẳn là hắn không sai rồi, trấn thủ nơi này của Huyết Hồn chỉ có mỗi hắn thôi.”

Vẻ mặt Khúc Lam Y nghiêm nghị nhìn Vân Phong, “Nếu trấn thủ nơi đây chỉ có một mình hắn, chắc chắn sẽ đề phòng cẩn thận hơn, một khi chúng ta bước ra ngoài Long Điện, đối phương chắc chắn sẽ phát hiện ra.”

Một khi đã bước ra ngoài Long Điện, trận chiến sẽ bắt đầu.

“Mạch tiền bối, người có thấy rõ được thực lực của kẻ kia không?” Khúc Lam Y hỏi, Mạch Nguyên Bộ cau mày, “Theo như những gì mà ta tra được, thực lực của hắn có lẽ… đã trên Thần Quân!”

“Thực đúng là khó giải quyết…” Khúc Lam Y lẩm bẩm nói, Cung Thiên Tình há hốc, kẻ địch Vân Phong tới tận cả Thần Quân?

“Dựa vào lực lượng bên phía chúng ta chắc hẳn là có thể khiến hắn hao tổn sức mạnh.” Mạch Nguyên Bộ nói, “Nếu muốn gϊếŧ chết là không thể nào.”

Vân Phong siết chặt nắm đấm, hiển nhiên nàng biết là không thể gϊếŧ chết, bởi vì nàng chưa có được khả năng này. Một ngày nào đó, nàng chắc chắn sẽ huyết tẩy bọn chúng. Khiến tất cả kẻ trong Huyết Hồn phải biến mất khỏi thế gian này.

“Cung Thiên Tình, lần này người quan trọng nhất trong chúng ta chính là ngươi.” Khúc Lam Y nhìn Cung Thiên Tình, nàng lại há hốc, “…Ta… ta? Nhưng mà, sao ta có thể đánh với Thần Quân được? Các ngươi có thể khiến hắn hụt sức mạnh, ta thì không thể nào.”

“Không phải là để ngươi đối đầu với hắn đầu, mà là dùng năng lực của ngươi để thiếu cháy linh hồn của kẻ kia.” Mạch Nguyên Bộ nói, vẻ mặt nghiêm túc, “Linh hồn của những kẻ trong Huyết Hồn yếu đuối khác thường, bọn chúng đam mê với sức mạnh linh hồn như thế, có thể thấy bọn chúng rất muốn có được sức mạnh đó. Mà tử hoả của ngươi lại có thể sánh với Quang Nguyên Tố, giáng một kích trí mạng cho bọn chúng.”

Trái tim trong lòng Cung Thiên Tình đập mạnh, trước khi gặp được Vân Phong, nàng vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một phế vật, sở hữu một ngọn lửa vô dụng chẳng thể đốt nổi thứ gì. Nhưng hôm nay, nàng lại có thể quan trọng được tới như thế, nàng thực sự có thể giúp đỡ được cho Vân Phong.

“Đừng sợ Thiên Tình, ta sẽ bảo vệ cho ngươi, không để ngươi phải mạo hiểm đâu, cho dù có gặp nguy hiểm cũng vẫn còn có long Điện ở đây.” Vân Phong cười, Cung Thiên Tình xấu hổ đỏ mặt, “Ta không có ý đó… chỉ là ta vẫn chưa thể tin được mình có khả năng này…”

“Vào lúc cần thiết, dùng tử hoả của ngươi giữ chặt lấy hắn, như vậy thì chúng ta mới có cơ hội đoạt được tàn hồn nhị ca Vân Khải của tiểu Phong Phong.” Khúc Lam Y nghiêm túc nhìn Cung Thiên Tình, nàng gật mạnh đầu, Mạch Nguyên Bộ thở dài, “Cơ hội ra tay của ngươi có lẽ chỉ có một mà thôi, chúng ta cũng chỉ có thể tạo được cho ngươi một cơ hội, hãy nhớ lấy. Lúc ngươi vừa ra khỏi Long Điện, hãy cố hết sức.”

“Được!” Cung Thiên Tình trả lời chắc nịch, “Tiểu Phong yên tâm.”

Vân Phong cười, “Cảm ơn, Thiên Tình!”

“Vậy thì chúng ta ra ngoài thôi.” Mạch Nguyên Bộ đứng dậy, “Đừng vận bất kỳ sức mạnh tinh thần lực nào, dùng sức mạnh thuần của cơ thể mới có thể thương tổn tới hắn. Nha đầu Vân Phong, ma thú khế ước của con cũng thế.”

Vân Phong gật đầu, hít một hơi thật sâu, Khúc Lam Y giật nhẹ khoé miệng, “Ta đành chỉ có thể làm hậu thuẫn thôi rồi…”

“Hậu thuẫn cũng quan trọng đấy, trận chiến này rất có thể sẽ liên quan tới sosogn chết.” Mạch Nguyên Bộ nghiêm nghị nhìn Khúc Lam Y, hắn lập tức gật đầu, Vân Phong khẽ nhắm mắt lại, ánh sáng lập tức đưa ba người ra khỏi Long Điện, Cung Thiên Tình ở lại một mình trong Long Điện, mắt sáng lên, bọn họ nhất định sẽ bình an.

“Ong ong!” Ba người vừa xuất hiện khỏi Long Điện, không gian xung quanh lập tức phát ra tiếng vang, từng đợt sóng dao động giống như gợn sóng, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

“Có người xông vào?” Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên, khoảng vài giây sau, một bóng người nhảy vọt tới ba người trước mặt.

Đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc lườm qua ba người, cảm giác lạnh tới thấu xương toả ra từ trong hắc bào trước mặt, chỉ là bị nhìn thôi đã có cảm giác lạnh ngắt từ trong người.

“Xem ra lại còn là lão bằng hữu.” Giọng nói lạnh lẽo chậm chạp vang lên, áo choàng trên người tung lên, cánh tay tái nhợt đưa ra, “Mạch Nguyên Bộ, bề trên không thể bắt được ngươi giờ ngươi lại tự chui đầu vào lưới, còn ngươi nữa…” Ánh măt lạnh lẽo quét về phía Vân Phong, “Một mình ngươi phá huỷ mất hai căn cứ của Huyết Hồn, Vân Phong Vân gia, ngươi cũng có bản lãnh đấy, vậy mà khiến bề trên nổi trận lôi đình.”

Vân Phong nhíu mày, bề trên… Đây là cách gọi kẻ lãnh đạo của Huyết Hồn sao?

Môi đỏ khẽ câu, “Phá huỷ hai căn cứ thì sao? Mục tiêu của ta chính là cả Huyết Hồn.”

Ánh mắt lạnh lẽo hơi ngẩn ra, sau đó là nụ cười lạnh lẽo, “Khục khục khục. Khẩu khí thật lớn. Nha đầu, đừng nói là cả Huyết Hồn, chỉ mỗi Quan Đô ta thôi ngươi cũng không qua được đâu.”

Vân Phong cười đáp lại, năm nhẫn khế ước xuất hiện trên tay, “Vậy sao? Vậy thì thử xem nào.”