Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 177: Cút đi Ngọc Liên!

Edit: Mavis Clay

Ba vị trưởng lão Vân gia nói chuyện với Phong Thanh Huyền khá lâu, bởi vì cơ thể Phong Thanh Huyền cần tĩnh dưỡng nên ba vị trưởng lão kết thúc buổi nói chuyện rất nhanh, nhanh chóng chọn một góc yên tĩnh nhất trong đại trạch Vân gia, Phong Thanh Huyền cố ý yêu cầu đừng để ai tới quấy rầy, lại càng không muốn ai biết về thông tin của ông, ba trưởng lão đồng ý, cho dù ông ấy có không nói gì Vân gia cũng vẫn sẽ làm vậy.

Phong Thanh Huyền cứ thế mà điều dưỡng, toàn thể Vân gia đều biết sư tôn Vân Phong tới đây, cũng biết đại khái đó là một con người cực kỳ tài giỏi, tuy rất muốn được nhìn thấy phong thái của Phong Thanh Huyền nhưng tiếc rằng ông lại không hề xuất hiện đã đi tịnh dưỡng luôn rồi.

Sư tôn ở lại Vân gia điều dưỡng, Vân Phong không tới làm phiền, sự hao hụt Tinh Thần Lực liên tục ở Thú Vực thực sự là một vết thương lên sư tôn, cần thời gian dài để hồi phục, nếu muốn khôi phục lại hoàn toàn như thời đỉnh cao có lẽ phải tiêu tốn rất rất nhiều thời gian và chỉ tự lực mình thôi thì chưa đủ, Vân Phong thầm nghĩ, không biết có thuốc bổ gì tốt để giúp sư tôn một tay không nhỉ?

Về phần linh hồn của tổ tiên, nàng đã thử hỏi sư tôn, đáp án của sư tôn giống Diệu Quang một cách phi thường, còn linh hồn thì may ra còn được, nhưng chỉ là một tàn hồn thì cơ bản không thể hồi sinh được, chỉ có thể chờ tiêu tan vào đất trời mà thôi.

“Nha đầu, ta đã sớm biết kết quả này rồi.” Tàn hồn của Vân Lan từ từ chui ra khỏi bình, ánh sáng quanh thân ông thoắt ẩn thoắt hiện, lúc này Vân Phong đang ngồi trong sân của mình, xung quanh không có ai khác, nở nụ cười cô quạnh, lông mày nàng nhíu chặt lại một chỗ.

Vân Lan thấy vẻ mặt nàng như vậy thì không khỏi bật cười, “Tội gì phải khó xử như vậy? Sinh mạng trên đời này chẳng phải rồi cũng sẽ tới lúc phải chết sao? Đây là vòng tuần hoàn, thực tình mà nói, ta đã sớm tiêu vong khỏi thế gian này rồi.”

“Tổ tiên!” Vân Phong lên tiếng, nhưng Vân Lan lại lắc đầu, “Nha đầu, ta chỉ tiếc là không thể bồi ở cạnh con được lâu hơn, không thể được tận mắt chứng kiến con đường trưởng thành của con.”

Hốc mắt Vân Phong cay cay, “Tổ tiên, Vân Phong biết sự trưởng thành của Phong nhi vẫn luôn ở trong lòng người.”

“Ha ha, được, tốt!” Mặc dù Vân Lan đang ở trạng thái tàn hồn, nhưng lúc này trông ông vô cùng mông lung, trạng thái gần như trong suốt cho thấy thời gian của ông ở thế gian này cũng không còn nhiều.

Năm đó khi tàn hồn bám trên tảng đá kia, chính là nha đầu này gọi mình tỉnh dậy, khi ông tỉnh lại còn có thể thấy được Vân gia xuất hiện một hậu bối kiệt xuất như thế, bước chân đặt lên con đường Triệu Hồi Sư của nàng có thể nói là do mình chỉ đạo và dẫn dắt, mỗi lần nghĩ tới đây là Vân Lan lại có cảm giác, cho dù ông có tan biến thành hư vô cũng chẳng có gì tiếc nuối, nếu như có điều thực sự tiếc nuối, thì đó chính là không còn được tận mắt nhìn thấy thành tựu sau này của đứa trẻ này nữa, không còn được nhìn thấy nàng bước lêи đỉиɦ cao như thế nào.

“Tổ tiên, con sẽ không từ bỏ đâu.” Vân Phong nắm chặt quyền, nhìn chằm chằm vào tàn hồn trước mặt, Vân Lan cười rộ lên, “Được rồi nha đầu, con đã gồng gánh quá nhiều rồi, không cần vác thêm cả ta đâu, hơn nữa tình huống của ta thực sự không cần phải phí tâm đâu, đây là kết quả hiển nhiên rồi, ai cũng không thể thay đổi được.”

Bàn tay Vân Phong siết chặt hơn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trên đời này, không phải chuyện nào cũng có thể làm được dựa vào sự cố gắng, lần đầu tiên trong lòng nàng cảm thấy thất bại cùng cực, tiêu tán vào đất trời, đây chính là điểm dừng cuối cùng của tổ tiên sao?

“Nha đầu, không biết sợi tàn niệm ta đây có thể được về tới từ đường Vân gia không…” Tiếng tổ tiên từ từ vang lên.

Vân Phong nói. “Hiển nhiên là được rồi.”

Khi Vân Phong nói chuyện muốn đưa tàn hồn Vân Lan về từ đường cho ba vị trưởng lão Vân gia nghe, cả ba không nói hai lời lập tức đồng ý. Mặc dù Vân Lan không phải là người của Tổng Bộ Vân gia, nhưng Vân Lan có vai trò rất quan trọng trong việc dẫn dắt Vân Phong lên con đường Triệu Hồi Sư, vì Vân gia bồi dưỡng ra được một hậu bối ưu tú, Vân gia hiện giờ không thể không có công của Vân Lan. Mặc dù Vân Lan chỉ là một tàn hồn, nhưng đưa về từ đường Vân gia cũng là chuyện cần làm.

Vân Phong để Vân Lan nằm trong bình đặt vào từ đường, coi như Vân Lan đã có được một nơi để về. Từ đó Vân Phong không thể đưa tổ tiên cùng chu du với mình được nữa, nàng cũng không cảm thấy gì, kinh nghiệm của mình đã khá nhiều, con đường sau này còn phải tự dựa vào chính bản thân.

Mộc Thương Hải vẫn đang dưỡng thương trong Long Điện, Vân Phong tính đưa hắn ở lại Tổng Bộ Vân gia, mặc dù thương thế của hắn đã không còn đáng lo nhưng vẫn chìm trong hôn mê, sau lần điều khiển quá nhiều Không Gian Lực đã khiến cơ thể yếu ớt của hắn càng thêm suy nhược, nàng cũng không có ý định đưa hắn đi theo, còn đi theo mình nữa, hắn còn chưa khỏi hẳn rất có thể sẽ làm ra chuyện kích động. Huống chi hai huynh muội nhà Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cẩm còn chưa chân chính ở cùng với nhau, vừa sống lại đã cùng bôn ba ngược xuôi với Vân Phong, khiến trong lòng nàng vô cùng băn khoăn, lần này đúng lúc để hai huynh muội Mộc gia sinh sống với nhau.

Mộc Tiểu Cẩm hiển nhiên sẽ đảm nhiệm trọng trách chăm sóc Mộc Thương Hải, Vân Phong nói chuyện với phụ thân và đại ca một lát. Địa vị của Vân gia ở Nội Vực không ai dám tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cuộc sống mọi thứ đều gần như yên ổn, chuyện bận rộn đều do người Tổng Bộ lo toang, làm Vân Thăng và Vân Cảnh cảm thấy khá lo lắng. Vân Phong chỉ cười, sự tốt bụng của ba vị trưởng lão vô tình lại khiến đại ca và phụ thân tăng áp lực, cũng may Vân gia quân đã tham gia vào trong đội thủ vệ Vân gia, điều này giúp trong lòng Vân Cảnh và Vân Thăng nhẹ nhõm hơn một chút.

Vân Phong cũng đã gặp Vân Tường, hiện giờ Vân Tường chính là một nhân vật phân ưu của Vân gia, rất nhiều việc ba trưởng lão giao cho nàng làm, trong lớp thanh niên nàng là người được coi trọng nhất, cũng là người bận rộn nhất. Còn Bạch Khánh Phong thì hoàn toàn gánh vác phần chế dược của Vân gia, mấy năm nay vì Vân gia mà bồi dưỡng ra được mấy Dược Tề Sư, đây là đôi vợ chồng cống hiến rất nhiều cho Vân gia.

Vân Linh Vũ con của hai người trong mấy năm nay đã cao thêm không ít, khi Vân Phong gặp lại tiểu cô nương đã tỏa ra vẻ yêu kiều, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại tỏa ra chút anh khí, nhất là đôi mày kiếm kia, hoàn toàn là được di truyền từ Vân Tường.

“Tiểu di!” Thấy Vân Phong, Vân Linh Vũ lập tức vui vẻ ra mặt, so với sự xấu hổ của những năm trước đây, bây giờ tiểu cô nương đã cởi mở hơn rất nhiều, ngay lập tức nhào tới, Vân Phong giang hai tay ôm trọn cô bé vào lòng, Vân Tường bên cạnh cười khanh khách, thẳng thừng than khuê nữ của mình đứng núi này trông núi nọ, Vân Phong cũng phì cười, tiểu cô nương sáng sủa sởi lởi, chỉ tiếc là… không phải Triệu Hồi Sư.

Mặc dù Vân Linh Vũ không phải là Triệu Hồi Sư nhưng lại là một Chiến Sĩ có thiên tư vô cùng ưu tú, hơn nữa với sự dạy dỗ hết lòng của cha nàng, về phương diện chế dược cũng rất có thiên phú, tuổi tuy còn nhỏ nhưng tài nghệ phải nói là số một số hai ở Vân gia, chính là niềm kiêu hãnh của Bạch Khánh Phong.

Vân Tường lập tức oán than với Vân Phong, thêm một Bạch ngốc tử nữa cũng chẳng sao, nhưng đừng có dạy cả con gái mình thành ngốc tử luôn chứ. Vân Phong cười, Chiến Sĩ vốn không có mẫu thuẫn với Dược Tề Sư, nếu Linh Vũ có thể tu luyện cả nhóm ngành của hai người thực sự không tồi.

Thực lực hiện giờ của Vân Phong đã tới Thần Vương, phong cách toàn thân lại thay đổi, Vân Tường thì vẫn thẳng thắn như năm nào, hai người bàn luận về chuyện mấy năm nay, Vân Phong thì vẫn luôn là một người hời hợt với cuộc sống trước nay của mình, nên Vân Tường cũng không hỏi kỹ nhiều.

Ở lại Vân gia tầm mười ngày, chuyện nên làm đều đã làm ổn thỏa, người cần gặp đều đã gặp cả, Vân Phong không còn chuyện gì phải bận tâm nữa nên cũng không tính ở lại thêm, nàng nên xuất phát tới Nạp Khê tộc thôi.

Trước khi đi, ba trưởng lão tới tìm Vân Phong dặn dò một phen, chuyến đi tới Nạp Khê tộc này Vân Phong có trọng trách rất lớn, không chỉ đơn giản là gặp cha mẹ chồng, lần này nàng còn cần phải lấy được sự tin tưởng của Nạp Khê tộc, thành lập một khối liên minh có thể chiến đấu với Huyết Hồn. Nàng không thể thiếu sự trợ giúp của Nạp Khê tộc. Nếu như Nạp Khê tộc đồng ý đứng cùng với mình, thì hai gia tộc còn lại sẽ không phải là vấn đề gì khó.

Lưng mang trọng trách lớn như thế, Vân Phong càng thêm cẩn thận từ lời nói tới hành động, sau khi tới Nạp Khê tộc thì phải nghiêm túc và kỷ luật, muốn lấy được sự tin tưởng của đối phương thì nàng cần phải biết nhún nhường hơn, không được quá ngạo khí, một thanh niên khiêm tốn sẽ khiến cho người ta dễ sinh hảo cảm hơn. Dĩ nhiên, điều khiển là không có ai cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Điều cần dặn dò đã dặn dò, Vân Phong tính lên đường, lần này nàng chỉ đi cùng với Khúc Lam Y, và đâu đó có một Huyễn Thú Lôi Hệ A Lạc không bao giờ hiện thân. Cho tới bây giờ A Lạc đều vô cùng âm thầm, chưa bao giờ xuất hiện, không chút nào đoái hoài tới chuyện của Vân Phong, xem ra hắn thực sự chỉ cảm thấy hứng thú với tin tức về Huyễn Thú.

Hai người không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, vào một buổi sáng sớm tinh mơ, hai người lặng lẽ rời đi, dọc đường Khúc Lam Y đều nắm chặt lấy tay Vân Phong, kéo nàng ở bên cạnh mình, gió lạnh thổi tới, Khúc Lam Y vươn tay ôm nàng vào lòng.

“Có lạnh không?” Hắn thầm thì, Vân Phong bật cười, nhích người dán lại gần hơn chút, “Không hề.”

Khúc Lam Y cười khúc khích, ôm nàng lao nhanh về phía trước, bóng ai người chìm vào làn sương mù rồi biến mất.

Tại một nơi nào đó, trong không trung đột nhiên chuyển động. “Xoẹt xoẹt xoẹt!” Mấy bóng người nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt đều rất nghiêm túc nhìn sự chuyển động trong không trung, biến đổi trên không không ngừng gia tăng, càng ngày càng trở nên rõ ràng, một dao động quen thuộc phát ra từ bên trong.

“Rắc rắc!” Không gian nứt ra, để lộ bóng người bên trong.

“Thiếu Chủ!” Mấy người chạy tới đồng loạt quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên, cúi đầu mà gọi, Khúc Lam Y nhẹ nhàng mở cánh tay thả Vân Phong ra. Đám người nhận ra được Vân Phong bên cạnh hắn không phải là người của bổn tộc, mặc dù trong lòng có thắc mắc nhưng không lên tiếng.

“Lão đầu ở đâu?” Khúc Lam Y lên tiếng, sau khi trở lại Nạp Khê tộc, uy áp của Thiếu Chủ liền phát ra, so với ngày thường hắn nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Tộc trưởng đang ở trong tộc.”

Khúc Lam Y ừ một tiếng, dắt Vân Phong chuẩn bị đi vào. Nhóm người quỳ dưới đất vội vàng đứng lên, “Thiếu chủ, vị tiểu thư này là…” một câu hỏi khá lịch sự, Vân Phong nhìn ánh mắt sắc bén của bọn thủ vệ, nếu như không phải Khúc Lam Y ở đây, chỉ cần nàng vừa vào Nạp Khê tộc là sẽ bị bắt lại ngay.

“Chuyện ta tới khi nào thì cần ngươi hỏi tới?” Khúc Lam Y nhíu mày lạnh lùng nói, mấy người họ lập tức cúi thấp đầu xuống, “Chuyện của Thiếu Chủ chúng ta không dám can thiệp.”

“Hừ!” Khúc Lam Y hừ lạnh dắt Vân Phong vào thẳng bên trong, nàng ngoái đầu nhìn lại, mấy người họ ai nấy đêu đang trố mắt nhìn nhau, làm nàng không khỏi cười khẽ, “Lam Y, làm vậy ổn chứ? Dù sao đi chăng nữa cũng nên báo một tiếng chứ, như vậy thì hơi đường đột quá.”

“Quy củ nhiều thế làm gì, nếu thực sự phải làm từng bước thì phải đợi tới chừng nào?” Khúc Lam Y quay đầu lại, ánh mắt tươi cười, “Ta thật mong chờ lão đầu và người Nạp Khê tộc sẽ gặp nàng, gặp nương tử của ta, để thấy là một nhân vật sáng chói tới cỡ nào.”

Vân Phong cười khẽ không nói gì nữa, nắm chặt tay của Vân Phong hơn, bên môi nàng khẽ mỉm, thôi, nghe theo hắn hết vậy.

Tin Khúc Lam Y về tộc nhanh chóng truyền ra, chưa đợi hắn vào tới tận trong tộc, nội khu đã bắt đầu xôn xao rồi. Bởi vì lần này Thiếu Chủ không về một mình mà còn mang theo một người ngoại tộc. Tộc trưởng Nạp Khê tộc nghe được tin này không khỏi cau mày, tiểu tử này lại dám tự tiện mang người ngoài quay về, đây là chuyện làm trái với quy củ, trừ phi…

Hai mắt tộc trưởng Nạp Khê sáng lên, chẳng lẽ lần này tiểu tử mang về cô nương mà hắn vẫn luôn tâm niệm?

“Tộc trưởng! Thiếu Chủ trở lại rồi.” Có người thở hồng hộc hét to lên ở bên ngoài, tộc trưởng Nạp Khê tộc nhếch môi, tiểu tử kia trở lại nhanh thật đấy. “Tới đâu rồi?"

“…Thiếu Chủ vừa tới cửa chính, đang bị người cản lại.”

Tộc trưởng Nạp Khê tộc nhíu mày, sau đó cười phá lên, “Cản lại? Ha ha, cũng được, nếu cô nương kia không có chút bản lãnh thì tiểu tử kia có thích cũng chẳng làm được gì, khỏi cần quan tâm.”

“…Vâng!”