Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 150: Chuẩn bị lên đường

Edit: Mavis Clay

Dưới một gốc cây khổng lồ trong rừng cấm, bóng râm to lớn phủ lên gương mặt tuấn tú của thiếu niên dựa vào thân cây, một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt thiếu nhiên nghe hắn nói, đôi môi luôn treo nụ cười nhẹ nhàng, bên cạnh là một nam tử tuyệt mỹ mặt mày âm trầm, sâu trong mắt hiện rõ sự không muốn, còn có một nam nhân tướng mạo thanh tú đứng cười hì hì chêm vào đôi câu, trông khá là vô tâm.

“Tiểu cô cô, mấy năm nay thân hình Tiểu Lôi thay đổi rõ ràng lắm, tính tình từ hay xấu hổ cũng ngày càng nóng nảy hơn, ngoại trừ tiểu cô cô và số ít người khác, Tiểu Lôi không cho phép bất kỳ ai tới gần cả.” Vân Khinh Trần kéo Tiểu Lôi đang quấn trên vai hắn xuống, nó lười biếng đánh ngáp. Vân Phong nhìn con vật cao nhồng tím rịm trước mặt, nó chỉ có hai bộ móng vuốt, trên đầu không có góc cạnh nào, toàn thân bóng loáng, không có vảy, nhưng ngoài thân lại phủ một hoa văn đen nhạt khắp người.

Vân Phong cầm Tiểu Lôi trong tay, con vật cao nhồng màu tím lười biếng quấn quánh cánh tay nàng, nàng dùng ngón tay nạy hàm của Tiểu Lôi ra, răng bén nhọn xuất hiện, Tiểu Lôi bị vạch miệng hơi khó chịu lắc lắc hạ thân, mơ hồ muốn hắc xì. Vân Khinh Trần vội vàng đưa tay đóng miệng Tiểu Lỗi lại, chỉ thấy có một làn khói xanh nhỏ bay ra từ tai Tiểu Lỗi. Vân Khinh Trần thở phào, “Tiểu cô cô, rốt cuộc bản thể của Tiểu Lôi là gì thế? Con đã tra toàn bộ sách trong Tụ Tinh rồi, tuy có vài con tương tự như Tiểu Lỗi nhưng lại không giống nhau.”

Vân Phong cau mày, thứ duy nhất có thể nghĩ tới là sổ chép tay sư tôn để lại, nhưng trong đó toàn là ghi mấy giống loài ky kỳ cổ quái, không có cái nào giống như Tiểu Lôi. Lúc lần đầu Nhị Lôi thấy Tiểu Lôi cũng ngạc nhiên, có thể khi còn nhỏ Tiểu Lôi rất giống với Nhị Lôi, nhưng Nhị Lôi cũng thể hiện rất rõ mình không biết Tiểu Lôi là loài gì.

“Lôi Minh thú.” Khúc Lam Y bước tới nói, quan sát cẩn thận thân hình nhỏ dài của Tiểu Lôi, “Lôi Minh thú là một loài tương đối đặc biệt trong ma thú hệ lôi, ma thú hệ lôi dù là loài nào hình dạng đều sẽ hiện vảy giáp, nhưng Lôi Minh thú không hề có vảy giáp, thay vào đó là hoa văn.”

“Ngươi biết được từ đâu?” Vân Khinh Trần cầm lấy Tiểu Lôi khẽ cau mày, có phải nó lại đang phát run không thế?

Khúc Lam Y nhíu mày, “Nhà ta có không ít sách cổ về ma thú, nhìn nhiều tự nhiên biết thôi.”

Trong Nạp Khê tộc đương nhiên có nhiều đồ tốt, ghi chép về ma thú cũng sẽ không ít, “Hình dáng còn nhỏ của Tiểu Lôi khá giống với Nhị Lôi… Lôi Minh thú đều thế sao?” Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, hắn khẽ cau mày, “Khá giống với Nhị Lôi? Hình dáng còn nhỏ của Lôi Minh không phải như thế, nhưng hình dáng hiện tại thì không khác mấy Lôi Minh thú.”

Tiểu Lôi lại quấn lấy vai Vân Khinh Trần, lấm lét nhìn Khúc Lam Y, đầu khẽ lui về sau. Dung Tâm cười lơ lớ, “Quan tâm khỉ gió nó có phải Lôi Minh thú không làm gì, con vật trong tay Khinh Trần đúng là lợi hại lại còn hung dữ, nếu không phải vỏ của con rùa nhà ta đủ cứng đã sớm bị sét đánh nứt rồi.”

Tiểu Lôi chính là được nghĩa phụ lấy ra từ Bảo Kinh Thần Đồ gia, thế lực sau lưng Thân Đồ gia chính là một trong Tứ Đại Gia Tộc cổ xưa, thân phận của Tiểu Lôi theo đó hẳn sẽ không thấp.

“Dựa theo hình dạng hiện tại chắc vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành, Vân Khinh Trần, sau này ngươi lo nhé.” Khúc Lam Y cười quái dị, Vân Khinh Trần chợt thấy da đầu tê rần, sao tiểu cô cô có thể thích người đàn ông này nhỉ, chẳng lẽ thực sự sau này hắn ta sẽ trở thành… tiểu cô phụ của hắn?

“Đúng rồi tiểu cô cô, cô cô sẽ ở lại Tụ Tinh bao lâu? Thiên Tình tỷ đã ra ngoài rồi, phải mấy ngày sau mới về. Tỷ ấy thấy cô cô nhất định sẽ rất vui.”

Thiên Tình… Trong lòng nàng dâng lên tia áy náy, U Nguyệt chết đi giúp mảnh linh hồn của Vân Khải được bảo toàn, nhưng tình cảm của Thiên Tình cũng vì thế mà lặng đi, “Thiên Tình vẫn khỏe chứ?”

Dung Tâm thở dài. “Nói thế nào đây… Sau khi xảy ra chuyện kia, tính tình Thiên Tình thay đổi rất lớn, thực lực liên tục tăng lên nhưng lại không còn hoạt bát cởi mở như ngày xưa nữa. Tiểu tử Khinh Trần này tới khiến Thiên Tinh vui lên không ít, nói chuyện cũng nhiều hơn.

“Vậy sao…?” Vân Phong mỉm cười, Khúc Lam Y vỗ vai nàng, “Nếu trời cao thương hại, sau khi sống lại có lẽ Vân Khải sẽ thừa kế trí nhớ của U Nguyệt.”

“Thật sao?”

Khúc Lam Y bật cười, “Là thật, nhưng tỷ lệ rất nhỏ.”

“Tiểu cô cô sẽ hồi sinh nhị thúc sao?” Vân Khinh Trần mừng rỡ, Vân Phong gật đầu, hồi sinh Vân Khải là điều chắc chắn phải làm, nàng đã lấy được thông tin cần có ở Vô Tận Hải. Một cơ thể cường giả, linh hồn Vân Khải hoàn chỉnh, chưa kể còn phải có một linh hồn để thay thế. Chỉ cần gom đủ ba mục này, Vân Khải sẽ hồi sinh. Từ cuộc cãi vã tức giận với Đồ đại nhân ở căn cứ Huyết Hồn trong di tích Thâm Uyên, Vân Phong biết được việc linh hồn Vân Khải bị tách ra thực sự có liên quan tới Huyết Hồn. Nếu không thì sao bọn chúng biết được chuyện bí mật như thế này.

Vân Phong có lý do để tin rằng, những phần tàn hồn khác của nhị ca đang nằm trong tay Huyết Hồn. Nhưng Vân Phong không thể nghĩ ra nổi, huyết mạch Triệu Hồi Sư trong cơ thể Vân Khải vốn không hề được thức tỉnh, vì sao Huyết Hồn lại để mắt tới Vân Khải, còn dùng thủ đoạn phân chia linh hồn tàn nhẫn như vậy? Rốt cuộc Huyết Hồn đang tính toán điều gì?

“Chuyện này để cô cô lo, con không cần quan tâm đâu, chỉ cần lo cho bản thân thật tốt là được.” Vân Phong nói.

Vân Khinh Trần còn muốn nói gì nhưng Vân Phong đanh mặt lại, “Khinh Trần, đừng nghĩ rằng với thực lực bây giờ của con có thể giúp được cô cô, kẻ địch mà chúng ta đang đối mặt mạnh hơn gấp mấy lần so với tưởng tượng. Với thực lực của con hiện giờ cơ bản không đủ xem.”

Gương mặt tuấn tủ trẻ măng tối sầm lại, Dung Tâm bên cạnh cười ha hả, “Ta nói này tiểu sư muội, tiểu tử Kinh Trần này vẫn rất luôn cố gắng, yêu cầu đó của muội không khỏi…”

“Huynh không hiểu bọn họ đang đối mặt với kiếp nạn gì.” Khúc Lam Y đứng cạnh nhỏ giọng nói, Dung Tâm ngẩn ra, có chút không rõ ngụ ý trong lời nói của Khúc Lam Y, hắn biết huyết mạch Triệu Hồi Sư Vân gia kỳ lạ, nhưng bọn họ còn phải đối mặt với kiếp nạn gì?

“Con biết rồi tiểu cô cô, con sữ không tự mãn… So với tiểu cô cô, con thua kém rất nhiều.” Vân Khinh Trần nghiêm mặt lại, trong nháy mắt già dặn hơn vài phần, sự náo loạn tuổi trẻ dưới lời nói của Vân Phong trở nên trầm tĩnh. Vân Khinh Trần hiểu, so với tiểu cô cô Vân Phong đã trải qua mọi thứ, hắn không hề đáng kể chút nào.

Cuộc nói chuyện sau đó nhẹ nhàng hơn chút, Vân Phong báo cho Vân Khinh Trần rằng cha mẹ hắn cũng tới, có muốn gặp một lần không, Vân Khinh Trần lại cười từ chối, Vân Phong cười biết đưa nhỏ này đang nghĩ gì nên không miễn cưỡng. Ở lại Tụ Tinh một ngày, Vân Phong đàm luận với ngũ đại trưởng lão một lát, chỉ trao đổi một lát thôi đã khiến toàn Tụ Tinh xôn xao hẳn lên, thần tượng của Tụ Tinh chính là Vân Phong đã tới, ai lại chẳng muốn được gặp một lần? Nhưng cơ hội rất khó.

Tất cả học sinh Tụ Tinh chẳng còn tâm tình tu luyện, chỉ muốn có thể biết một chút về phong thái của Vân Phong, nhất là trưởng lão viện chế dược, vội vã muốn gặp Vân Phong, tham khảo vài trải nghiệm tâm đắc về ngành chế dược, trên dưới Tụ Tinh xôn xao không thôi. Bên trong rừng cấm vẫn yên ắng tĩnh lặng, nửa đêm trời sao thưa, một bóng người cao gầy xuất hiện trong rừng cấm, tiếp đó lại có thêm hai bóng người nữa xuất hiện.

“Tiểu tổ tông, sao ngài lại tới nữa?” Đại hán có ngoại hình hung hãn cười hì hì nói, gương mặt tuấn tú của người tới dưới ánh trăng mang vẻ mờ ảo, trông càng tuấn mỹ hơn. Khúc Lam Y nhếch môi, “Sao, không muốn gặp lại ta?”

“Nào dám chứ!” Kẻ trông nhỏ tuổi hơn bên cạnh vội vàng lên tiếng, ánh mắt cực kỳ oán trách liếc đại ca bên cạnh, đại hán vạm vỡ cười ha hả. “Chí lí chí lí!” Trong lòng hai huynh đệ không ngừng đánh trống, lời nói vẫn vô cùng cẩn thận, không đắc tội nổi tiểu tổ tông đâu.

“Tiểu tử Vân Khinh Trần trên đường đi có gặp phải người Huyết Hồn không?” Khúc Lam Y lạnh nhạt nói, hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, đại hán vạm vỡ lên tiếng, “Tiểu tổ tông, trên đường đi không có gặp phải người máu hồn gì đó.”

Khúc Lam Y cau mày, thiên phú Triệu Hồi Sư của Vân Khinh Trần thức tỉnh tới vậy mà Huyết Hồn lại không chú ý tới? Xem ra vẫn là tiểu Phong Phong hấp dẫn bọn chúng hơn.

“Trên đường tiểu tử đó có gặp phải nguy hiểm gì không? Đã qua những đâu? Còn có Tiểu Lôi bên người nó nữa, trong quá trình phát triển rốt cuộc đã thay đổi thế nào?”

Hai ma thú lập tức kể lại hành trình ngao du của Vân Khinh Trần cho Khúc Lam Y nghe, vẻ mặt Khúc Lam Y lạnh nhạt nghe tới cuối, xong nói, “Nói vậy, các ngươi cũng cho rằng con Lôi Minh thú kia có gì đó không đúng?”

“Không sai tiểu tổ tông, cái con gọi là Tiểu Lôi kia trong quá trình phát triển có gì đó không ổn.”

Khúc Lam Y ừ một tiếng, “Con Tiểu Lôi kia vốn là vật thuộc về một trong Tứ Đại Gia Tộc, vầ phần rốt cuộc là nhà nào ta đã đoán được rồi.”

“Tiểu tổ tông, hai chúng ta vẫn phải đi theo tiểu tử Vân gia kia sao?” Đại hán vạm vỡ ái ngại gãi đầu. “Hai chúng ta theo tận tới đây nhưng chưa hề có cơ hội ra tay, tiểu tử Vân gia kia vẫn đủ lợi hại nên hai huynh đệ chúng ta nghĩ rằng chi bằng khỏi đi theo, tiểu tổ tông ngài xem…”

Khúc Lam Y nhíu mày, dưới bóng đêm đôi mắt đen lóe lên tia quỷ dị, hai huynh đệ thấy vậy không tự chủ run lên bần bật, “Tiểu, tiểu tổ tông, vừa rồi coi như ta chưa nói gì nhé, chúng ta lại tiếp tục đi theo, tiếp tục đi theo…”

Khúc Lam Y giương khóe môi mấp máy, “Biết tự giác là tốt rồi.” Sau đó chợt lóe biến mất khỏi rừng cấm.

Hai huynh đệ thấy Khúc Lam Y đã đi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mồ hôi túa ra khắp mặt, “Đại ca, ngài nói mấy câu đó với tiểu tổ tông làm gì, không sợ tiểu tổ tông tức giận sẽ khiến chúng ta…”

“Ta chỉ nói thẳng thôi mà, dù sao tiểu tử Vân gia kia cũng bản lãnh như thế, dọc đường chúng ta đi theo cũng có cơ hội ra tay đâu? Lại nói… ta thật sự thích cánh rừng này…”

“Đại ca, mạng huynh đệ chúng ta xém chút nữa thì bay mất trong tay huynh rồi.”

“Được được được, ta biết rồi, tiểu tổ tông bảo chúng ta đi thì chúng ta hãy chuẩn bị thôi. Số nô tài thật khổ mà…!”

Cả đêm không nói chuyện, sáng hôm sau Vân Phong và Khúc Lam Y từ biệt năm vị trưởng lão rời khỏi học viện Tụ Tinh, Vân Khinh Trần vẫy tay tạm biệt, trong lòng cũng đã quyết định mục tiêu kế tiếp, con đường của hắn vẫn còn dài chưa tới hồi kết.

Từ Truyền Tống Trận Trung Vực tới Nội Vực, Vân Phong được dịch chuyển thẳng tới khu vực trung tâm của Nội Vực, nàng lập tức thấy được hình bóng quen thuộc. Vân gia nằm ở vị trí trung tâm, nghiễm nhiên là bá chủ tuyệt đối, ổn tọa vị trí gia tộc nhất đẳng, hai gia tộc nhị đẳng cũng nắm ở trong tay, mấy gia tộc tam đẳng còn lại cũng có khuynh hướng theo Vân gia, hai nhà đã từng liên kết với Thân Đồ gia rất im lặng, không còn hung dữ.

“Vân Phong!” Truyền Tống Trận trong Nội Vực đều có người Vân gia trông giữ, Vân gia tất nhiên không xa lạ gì với Vân Phong, chỉ liếc mắt đã nhận ra nàng. Thấy nhìn người nhà tình cảm nhân thiết, Vân Phong cười rộ lên, “Mấy năm nay Vân gia ổn cả chứ?”

“Đương nhiên đều tốt hết rồi! Ngươi muốn tới tổng bộ sao? Nhanh về đi! Ba vị trưởng lão thấy ngươi chắc chắn sẽ cực kỳ vui mừng.”

Vân Phong gật đầu, người Vân gia thấy Khúc Lam Y bên cạnh nàng lập tức cười lớn, “Cô gia cũng tới sao?”

Vân Phong sửng sốt, lập tức đỏ bừng mặt, Khúc Lam Y nghe xong cười vài tiếng vui thích, trong lòng không khỏi cảm thấy hài lòng, Vân Phong lập tức kéo Khúc Lam Y đi nhanh về phía trước, Khúc Lam Y cười vẫy tay với người nọ. Cô gia… tiếng gọi này thật lọt tai!

Tổng bộ Vân gia sừng sững đứng đằng xa, chưa tới gần đã cảm nhận được Kim Đỉnh Dịch thoang thoảng trong không khí bao phủ cả đại trạch Vân gia. Vân Phong cười ha ha, xem ra Vân gia đã dùng cách sản xuất Kim Đỉnh Dịch thứ hai vô cùng thành thạo.

Thời gian trôi lâu dần, thực lực tổng của Vân gia hẳn không chỉ tiến thêm mỗi một bậc thang.

Bước vào cửa chính Vân gia, một cảm giác quen thuộc phải vào mặt, Vân Phong và Khúc Lam Y tươi cười. Vân gia từ thuở túng khó bây giờ đã đạt được thành tích như ngày hôm nay không thể không có công của Vân Phong.

“Vân Phong, con về rồi.” Vừa vào cửa chính, tiếng của ba vị trưởng lão Vân gia đã từ xa vọng tới.

Khóe môi Vân Phong nâng lên, “Hôm nay Vân Phong tới về nhà, mong ba vị trưởng lão thứ lỗi.”

“Nha đầu này, sao nói chuyện còn câu nệ thế chứ?” Ba giọng nói kèm theo hơi thở hùng hậu bay tới, ánh mắt Vân Phong vui mừng, thực lực của ba vị trưởng lão đều đã tới Tôn Thần, hơn nữa còn cao hơn mình không ít.

Trong lòng Khúc Lam Y cũng không khỏi cảm khái, không hổ là tiền bối của Vân gia, dưới sự hỗ trợ của Kim Đỉnh Dịch, thực lực thăng tiến thực kinh khủng.

“Muốn nói gì từ từ hẵng nói, trước tiên nên thăm phụ thân con trước đi.” Đại Trưởng Lão cười nói, Vân Phong cảm động, ánh mắt của Nhị Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão từ ái. Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y dừng bước ngay sát bên cạnh, ba trưởng lão cười híp mắt nhìn Khúc Lam Y, “Tiểu tử, thời gian này vất vả cho ngươi rồi.”

Khúc Lam Y mỉm cười, “Đây là ta cam tâm tình nguyện làm vì nàng, không vất vả chút nào.”

Ba vị trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt càng lộ vẻ tán thưởng, quả nhiên cực kỳ hài lòng với thanh niên trước mặt này, nhưng mà chỉ bọn họ hài lòng thôi chưa được, cần phải được Vân Cảnh gật đầu đã.

Vân Phong chạy thẳng về chỗ viện phụ thân mình ở, còn chưa tới cửa viện đã thấy có một bóng người cao lớn đứng ở cửa viện, gương mặt càng ngày càng trẻ lại, nhưng đôi mắt ôn hòa kia lại không hề mất đi vẻ uy nghiêm, vẫn là nét mặt không hề thay đổi, vẫn là phụ thân mặt than như ngày nào.

“Phong nhi, con về rồi.” Vân Cảnh thẳng người, cơ bắp cả người căng cứng lại, nhìn nữ nhi mình từ xa bước tới, trái tim tuy kích động nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi, Vân Phong thấy phụ thân như thế không khỏi bật cười, tiến lên kéo tay phụ thân mình, “Phụ thân, Phong nhi về rồi đây.”

Cánh mắt Vân Cảnh tràn ngập ám áp, Vân Phong vừa ngẩng đầu ông liền hơi xấu hổ chuyển mắt sang hướng khác, Vân Phong cười rộ lên, “Lần này nữ nhi trở lại còn có dẫn theo đại ca, đại tẩu và các chiến sĩ Vân gia quân.”

Vân Cảnh ngạc nhiên nhìn Vân Phong, nàng mở to mắt, “Nói ra rất dài dòng, đi cùng con còn có một lượng lớn người nữa, vấn đề an trí con sẽ thương lượng với ba vị trưởng lão.”

“Có phải Đông Đại Lục đã xảy ra chuyện gì không?” Vân Phong cau mày nghiêm túc nhìn Vân Phong. Nàng khẽ thở ra, kể lại toàn bộ chuyện ở Đông Đại Lục cho phụ thân mình nghe.

Vân Cảnh càng nghe lông mày nhíu càng chặt, cuối cùng thở dài. “Làm thế cũng đúng, cả gia đình chúng ta có thể đoàn tụ ở đây, không dễ chút nào.”

Vân Phong gật đầu, ngay lập tức để Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm ra ngoài Long Điện, Vân Cảnh vừa nhìn thấy con trai và con dâu của mình vô cùng kích động, người mộ nhà hòa thuận vui vẻ ở cùng nhau trò chuyện trong chốc lát. Vân Phong phải đi tìm ba vị trưởng lão Vân gia để an trí cho cư dân của Mộc thành.

Để đại ca và Mộc Tiểu Cẩm nói chuyện với phụ thân, Vân Phong và ba vị trưởng lão thảo luận về ấn đề an dân. Sau khi nói rõ tình hình ở Đông Đại Lục, ba vị trưởng lão lập tức tỏ ý an trí cho dân Mộc thành là không thành vấn đề, với thế lực của Vân gia sẽ dễ dàng tìm được một mảnh đất thích hợp nhất cho họ, Vân Phong vì thế rất cảm kích.

Ba trưởng lão tất nhiên chú ý tới cuộc hành trình tới nay của Vân Phong, những chuyện khác nàng chỉ kể vài câu qua loa, riêng tình huống về Huyết Hồn nàng lại kể rất chi tiết. Lần này nàng sắp tới Vạn Thú Sơn Mạch, một trong những mục tiêu cũng là Huyết Hồn.

“Vậy mà dưới đáy Vô Tận Hải cũng có cơ sở của chúng, điều này thật khiến người khác kinh ngạc.” Đại Trưởng Lão nói, Nhị Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão cũng gật đầu, “Trong Vạn Thú Sơn Mạch cũng có căn cứ của bọn chúng, xem ra Huyết Hồn cũng có qua lại với một số tộc ma thú, nếu không sao lại lập căn cứ trong địa bàn của ma thú, đó không phải là chuyện đơn giản.”

Lão Tam nói thế không sai, Vạn Thú Sơn Mạch luôn ngàn đầy hung hiểm, con phải chuẩn bị đầy đủ rồi mới đi, nếu có gì cần cứ việc nói ra là được.”

Vân Phong gật đầu, sau một hồi phân tích với ba vị trưởng lão, Huyết Hồn quả thực phải có qua lại với một số tộc ma thú mới đúng, Vạn Thú Sơn Mạch chính là lãnh thổ hoàn toàn của ma thú, Huyết Hồn có thể cắm rễ ở đây chắc hẳn có chút thủ đoạn, tộc ma thú có liên quan tới Huyết Hồn cũng không hề đơn giản, phải có đủ tiếng nói trong Vạn Thú Sơn Mạch.

“Liên quan tới sự thay đổi của thế giới, chúng ta không thể phớt lờ được, thực lực càng tăng, dần dần đã có vài thế lực liên kết lại với nhau, mấy thế lực này đều là những kẻ đã từng có mâu thuẫn với nha đầu con.”

Vân Phong gật đầu, thế cục thế giới nói phức tạp thì phức tạp, nhưng đơn giản cũng rất đơn giản. Sự thay đổi càng ngày càng lớn, sớm muộn gì cũng sẽ tới lúc hoàn toàn bùng nổ. Đến lúc đó Huyết Hồn có khi nào chính là bàn tay thâu tóm mọi thứ đằng sau không, mọi thứ vẫn chưa biết được.

“Phía bên Trung Đại Lục Vân gia sẽ nghiêm khắc khống chế, phòng ngừa thế lực ở Trung Đại Lục lén nhảy ra ngoài, học viện Tụ Tinh cũng sẽ hỗ trợ theo dõi.”

Tụ Tinh và Vân gia liên kết với nhau, đây là điều không thể tốt hơn. Học viện Tụ Tinh xử lý ở Trung Vực, Vân gia ở đó cũng nhờ có được Tụ Tinh kiểm soát, phòng ngừa bất trắc có thể xuất hiện. Trước Vân gia có Vân Phong sau học viện Tụ tinh có Vân Khinh Trần tu luyện, Tụ Tinh và Vân gia không hề đứt liên lạc.

“Chúng ta sẽ cố trong thời gian ngắn nhất tìm được vị trí thích hợp cho cư dân Mộc thành, Vân gia quân thì cứ để làm đội bảo vệ Vân gia đi.”

“Được, tất cả đều theo ý ba vị trưởng lão.”

Ba vị trưởng lão quả nhiên nhanh chóng cắt ra được một mảnh đất cung cấp cho người dân Mộc thành sinh sống ở đó, dân cư Mộc thành khi biết được mình ở Nội Vực Trung Đại Lục thì ai nấy đều vô cùng vui mừng. Cuộc sống Mộc thành được Vân gia nghiêm mật theo dõi, không ai dám tới quấy nhiễu, nếu có cường giả hoành hành trong lãnh thổ, những người dân bình thường dễ kích động này rất dễ bị đả kích tinh thần.

Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm cũng vùi đầu vào việc sắp xếp cho người dân Mộc thành, là người đứng đầu Mộc thành, Mộc Tiểu Cẩm đương nhiên muốn tận tâm tận lực sắp xếp tốt cho từng người một, Vân Thăng cũng giúp một tay, Vân Phong và Vân Cảnh muốn hỗ trợ nhưng bị hai người từ chối, hai cha con nàng đành phải cười đứng sang bên mà xem.

Ổn định dân cư Mộc thành cần một khoảng thời gian, trong lúc Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đang bận Vân Phong cũng không hề rảnh rỗi, tới gặp người Vân gia Tây Đại Lục, Vân Lạc Trần tu luyện rất thuận lợi, dưới sự giúp đỡ của Kim Đỉnh Dịch thực lực và tu vi đều tăng vọt.

Còn Vân Tường thì đã hạ sinh một tiểu cô nương vô cùng dễ thương, trước khi Vân Phong rời khỏi Nội Vực bụng Vân Tường còn rất lớn, bây giờ trở về, tiểu cô nương đã lớn vô cùng có khí chất. Vân Tường thấy Vân Phong trở lại thì rất vui, mặc dù đã làm mẹ nhưng tính tình hào sảng vẫn không hề thay đổi.

“Vân Phong, ngươi còn biết quay lại cơ à?” Vân Tường đi lên giáng một quyền nhẹ xuống vai Vân Phong, Vân Phong bật cười cũng khều lại, “Không về sao được, không ngờ con ngươi đã lớn như thế.”

Vân Phong cười sảng khoái cao giọng hô, “Bạch ngốc tử! Mau dắt Linh Vũ ra đây!”

Chỉ chốc lát sau, Vân Phong liền thấy được gương mặt bất đắc dĩ của Bạch Khánh Phong đang kéo một cô bé phấn điêu ngọc trác đi ra, tiểu cô nương vừa thấy Vân Phong liền hơi sợ người lạ, nấp phía sau Bạch Khánh Phong thò đầu lấm lét nhìn Vân Phong.

“Đứa trẻ Linh Vũ* này không giống ta chút nào cả, đều là tại tên ngốc kia!” Vân Tường oán giận nói.

*Convert là Lĩnh Vực, cứ chốc chốc Linh Vũ cứ chốc chốc Lĩnh Vực, mình chả biết tên nào tên đúng nên thống nhất là Linh Vũ nhé.

Bạch Khánh Phong gật đầu, “Phải phải, đều tại ta, đều tại ta. Linh Vũ, còn không mau qua đây gọi tiểu di.”

Tiểu cô nương nấp sau lưng Bạch Khánh Phong nhìn Vân Phong, đôi mắt to tròn sáng lên, rụt rè nói, “Tiểu, tiểu di…”

Trái tim Vân Phong lập tức mềm nhũn, gương mặt phấn điêu ngọc trác mang theo sự rụt rè thật khiến người khác phải thương yêu, không đợi Vân Phong đi tới, Khúc Lam Y đã sải bước đi qua, vươn tay ôm lấy tiểu cô nương, đôi mắt cô bé lập tức hơi ửng hồng, đáng thương nhìn phụ thân mình.

Bạch Khánh Phong giật nhẹ khóe miệng, “Đây là… tiểu di phu.”

“Tiểu, tiểu di phu…” Tiểu cô nương đỏ mắt gọi, Khúc Lam Y lập tức mỉm cười mê người, tiểu cô nương lập tức dừng khóc, “Tiểu di phu… Người đẹp thật đó, còn đẹp hơn cả phụ thân con nữa.”

Huyệt thái dương của Bạch Khánh Phong giật mấy hồi, hay cho vật nhỏ thấy sắc bỏ phụ thân. Khúc Lam Y cười ha hả, bế cao tiểu nhân nhi trong ngực mình, trong lòng không khỏi tưởng tượng về hình dáng của con mình sẽ ra sao, với đặc tính tốt đẹp của hắn và tiểu Phong Phong, chắc hẳn cũng là một tuyệt thế mỹ nữ.

Vân Tường cười hì hì kéo Vân Phong lại, khuỷu tay thọt vào hông của Vân Phong, “Ta nói này, ngươi còn chưa định cho người ta một chính danh sao?”

Mặt Vân Phong đỏ lên, “Làm gì đơn giản thế.”

Vân Tường cười khà khà, “Đâu có khó đâu, chẳng phải hắn là người Nạp Khê tộc sao? Để hắn dẫn ngươi về nhà là được rồi. Phía bên Nạp Khê tộc đồng ý, bên này lập tức chuẩn bị hôn lễ ngay.”

Vân Phong nghe xong không khỏi tối sầm mặt, Vân Tường thấy thế không khỏi ngạc nhiên, “Sao thế? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa có lòng tin với bản thân?”

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, Nạp Khê tộc, một gia tộc vẫn đứng vững trong Tứ Đại Gia Tộc cổ xưa, nào dễ dàng lấy được sự đồng thuận của một gia tộc như thế? Huống chi bây giờ còn chưa phải lúc, cho nàng thêm một đoạn thời gian, chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ sẽ đi cầu sự chấp thuận.

“Thêm một thời gian ngắn nữa thôi.” Vân Phong khẽ thở dài, Vân Tường cũng thở dài, vỗ vỗ vai Vân Phong, “Ta cũng chỉ nghe được về Nạp Khê tộc từ ba vị trưởng lão mà thôi, bối cảnh của hắn thực sự không đơn giản, để lấy được một đại gia tộc như thế chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, nhưng mà ta tin ngươi sẽ không sao đâu, chẳng lẽ ngươi còn không nhận ra sự tràn ngập khao khát trong ánh mắt của hắn sao?”

Vân Phong nhìn bóng lưng Khúc Lam Y, vẻ mặt hắn dịu dàng bế con của Vân Tường, sâu trong đáy mắt hiện lên sự khát vọng, nàng không phải không biết.

“Tiếp theo ngươi tính đi đâu?” Vân Tường hỏi, Vân Phong trả lời, “Ở đây chỉnh đốn một thời gian, sau đó sẽ tới thẳng Vạn Thú Sơn Mạch.”

“Vạn Thú Sơn Mạch… Mấy chỗ ngươi đi toàn khiến người ta khó mà nghĩ tới nổi…” Vân Tường nhún vai, “Chuẩn bị đầy đủ đi, mặc dù không biết ngươi đi tới đó làm gì, nhưng tóm lại cần phải cẩn thận, nhìn dáng vẻ của ngươi hình như hơi thở hơi bất ổn, có thể thương thế chưa khỏi hẳn không?” Vân Tường không khỏi lo lắng.

Vân Phong mỉm cười, “Không sao rồi, lúc trước quả thực có bị thương một lần, ở đây điều dưỡng sẽ không sao nữa.”

“Ngươi đó, thực ra là không muốn để mọi người lo lắng cho ngươi đúng không?” Vân Tường cười khẽ, Vân Phong mỉm cười đáp lại, Vân Tường vỗ vai nàng, “Biết rồi, bảo trọng nhé, Linh Vũ!” Vân Tường lớn tiếng gọi, tiểu cô nương lập tức thoát khỏi cám dỗ sắc đẹp của Khúc Lam Y, vùng vẫy muốn nhảy xuống, Khúc Lam Y đành phải buông ra, nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác vui sướиɠ chạy tới.

Vân Phong ngẩng đầu chạm vào ánh mắt của Khúc Lam Y, trái tim khẽ nảy lên, có lẽ sau khi cứu được sư tôn… cũng nên tới Nạp Khê tộc chào hỏi một chút.

Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên hồi phục khác nhau, Mộc Thương Hải hồi phục rất tốt, nhưng Trạch Nhiên lại chậm hơn rất nhiều, hai người đều có người Vân gia chăm sóc nên Vân Phong cũng yên tâm hơn, Vân Phong tính ở lại tổng bộ Vân gia một khoảng thời gian, thương thế của mình vẫn chưa khỏi hẳn, thực lực đột phá cũng vô cùng cấp bách, Vạn Thú Sơm Mạch là nơi hung hiểm, thực lực Tôn Thần cấp năm với Vân Phong mà nói là chưa đủ.

Bắt đầu từ bây giờ phải tĩnh tâm tu luyện, Vân Phong chậm rãi nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện, đợi lúc khỏi hẳn sẽ bắt đầu đột phá, đến lúc đó là có thể khởi động được Truyền Tống Trận Long Điện, chạy thẳng tới Mê Vụ Sâm Lâm, từ đó tiến vào Vạn Thú Sơn Mạch.