Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 113: Hộ Tống Nhà Tiên Tri

Đôi mắt đen của Vân Phong tối xuống, nhìn cặp mắt trắng bạc trước mặt rõ ràng mang theo ý cười, khóe miệng lập tức cong lên. Thiếu nữ hải tộc này còn giảo hoạt hơn so với nàng tưởng tượng, cho dù vẻ ngoài rất nhỏ nhắn, cho dù nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng thực tế thiếu nữ này để ý đến mọi thứ trước mắt, nếu không cũng không tìm tới nàng để thoát khỏi nguy cơ lần này.

“Lời nói và nội tâm của ngươi thật khác biệt với ngoại hình.” Vân Phong hơi lùi xa khỏi thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ cười ha ha: “Nói thế cũng coi như là khen ngợi ta đúng không, thế nào, ngươi có tiếp nhận đề nghị của ta chăng?”

Vân Phong nhướn mày, thân phận của nàng bị nhìn thấu rồi, ở Vô Tận Hải này, nếu như thân phận nhân loại của nàng bị truyền đi, liệu nàng có còn đất sống không? Chỉ e tất cả hải tộc sẽ tạm gác tất cả những mâu thuẫn với nhau trước đó mà đối phó với một mình nàng. Lúc đó, một bước cũng khó nhấc chân không nói, chỉ e tính mạng cũng có thể mất ở chốn này.

“Ta còn lựa chọn nào khác sao?” Vân Phong lạnh giọng mở miệng. Thiếu nữ cười vui vẻ: “Ta cũng không phải là uy hϊếp, ngươi cũng sẽ có lợi ích.”

“Này, ngươi sẽ không tin thật sự tin lời của nhà tiên tri này đấy chứ?” La Đằng đi tới, không thể tin nổi nhìn Vân Phong: “Lời của nhà tiên tri không thể tin. Trước giờ bọn họ đều là dùng hoa ngôn xảo ngữ, chỉ vì đạt được mục đích của mình thôi.”

Thiếu nữ và Vân Phong đều không để ý đến lời của La Đằng, hai người đối mắt nhìn nhau một lát, Vân Phong mở miệng: “Ta giúp ngươi đánh lui lũ người hải tộc này.”

La Đằng đột nhiên trợn trừng hai mắt: “Ngươi thật sự tin hả?”

Chẳng ngờ thiếu nữ lại mỉm cười lắc đầu: “Không chỉ như thế, ngươi còn phải hộ tống ta về tộc an toàn.”

Thần sắc Vân Phong lạnh xuống, yêu cầu của thiếu nữ này có phần quá đáng. Nàng giúp nàng ta lần này không có nghĩa là tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên, huống hồ chẳng may khi nàng đến bộ tộc Li Vẫn, không cẩn thận bị nhìn thấu thì phải như thế nào? Thiếu nữ dường như biết Vân Phong không nguyện ý, mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, trừ ta ra có lẽ không ai nhìn ra được, còn ta cũng sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn hại đến ngươi.”

La Đằng đứng ở một bên nhíu đôi lông mày sắc nhọn: “Ta phải nói cho ngươi biết, bất luận là Li Vẫn hay là Li Uyên đều không phải là loại gì lương thiện, một khi ngươi đã bước vào địa bàn của bọn chúng thì nhất định khó bảo toàn được chính mình.”

“Xem ra hình như lần này ta không còn lựa chọn.” Vân Phong lạnh lùng mở miệng, thiếu nữ duyên dáng mỉm cười: “Sự giúp đỡ của ngươi sẽ nhận được đền đáp, ngươi có thể hỏi một vấn đề, ta sẽ cho ngươi đáp án.”

Vân Phong khẽ giật mình, La Đằng cũng sững sờ. Hai con ngươi màu bạc của thiếu nữ nhìn về phía Vân Phong, thần sắc an hòa bình thản. “Vấn đề gì cũng có thể?”

Thiếu nữ gật đầu: “Đúng vậy, bất cứ vấn đề gì.”

“Hừ, tất nhiên là vấn đề gì cũng có thể, nhưng nàng ta có biết hay không lại là chuyện khác.” La Đằng đứng ở một bên khinh thường mở miệng. Vân Phong liếc mắt nhìn gã ta một cái, rồi lại nhìn thiếu nữ: “Ta có thể hộ tống ngươi về tộc, nhưng ta cũng không muốn bị cuốn vào bất cứ phiền phức nào.”

Thiếu nữ gật gật đầu, nhìn thấy hai người đã đạt thành thỏa thuận, La Đằng đứng ở cạnh bên không khỏi nhỏ giọng lải nhải, đại khái là nói Vân Phong ngốc thế nào mới không tin lời của gã ta. Vân Phong quay đầu liếc gã ta một cái: “Ta phải hộ tống nàng ta trở về trong tộc rồi, ngươi có đi không?”

La Đằng kinh ngạc, gã ta vốn là đánh chết cũng sẽ không bước vào địa bàn của hai tộc này, nhưng mà lần này nếu như gã ta không đi theo, vậy thì thứ ở trên người nàng ta cũng sẽ không trở lại. La Đằng liếc nhìn đám người đứng quanh thiếu nữ và Vân Phong, thứ đó không thể bị lộ trước mặt nhà tiên tri. Xem chừng, lần này gã ta nhất định phải đi theo rồi.

“Đương nhiên ta phải đi!” La Đằng nghiến răng nghiến lợi nói một câu, tức giận lườm thiếu nữ. Thiếu nữ nghe thấy câu trả lời từ hai người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, truy binh ở phía sau cũng đã đuổi tới nơi rồi.

“Vị... tiểu thư này, bọn chúng đành giao cho ngươi rồi.” Thiếu nữ mở miệng, Vân Phong gật đầu. Mấy tên hải tộc hùng hổ truy kích đến, đám đông tức khắc bao vây trùng trùng, nhìn thấy hai người xa lạ là Vân Phong với La Đằng, không khỏi nhe miệng, âm trầm cười một tiếng: “Lại nhiều thêm hai đứa ra nộp mạng, vậy thì gϊếŧ chết cùng các ngươi đi, cũng tiện trừ hậu hoạn.”

Môi đỏ của Vân Phong hơi nhếch lên, bàn tay tức khắc hóa thú, từng chiếc vảy kỳ lạ nhanh chóng bao phủ toàn bộ cánh tay, ngón tay mảnh khảnh hóa thành móng vuốt sắc bén, lóe lên một tia sáng lạnh, một luồng khí tức thâm trầm xa xưa từ trong cơ thể nàng trào ra. Mấy tên hải tộc đuổi theo không khỏi có chút kiêng kị. Đây là luồng khí tức mà bọn chúng cảm thấy vô cùng xa lạ, có cảm giác bị áp chế. Nàng ta đến từ hải vực khác sao?

Mấy tên hải tộc đuổi theo đều liếc nhìn nhau, kẻ trước mắt đừng nên là nhân vật không thể chọc vào đến từ vùng biển khác, nếu thật là như vậy, bọn chúng chính là rước lấy phiền phức rồi. Lần truy kích này chỉ còn thiếu một bước nữa, nếu như không thể bắt được nhà tiên tri, bọn chúng coi như là thất bại trong gang tấc rồi.

“Vị này không phải là người của vùng Nam Hải chứ?”

Vân Phong nhướn mày: “Ta thực không phải.”

“Nếu các hạ không phải là người của vùng Nam Hải, các hạ vẫn không nên xen vào chuyện ở nơi này thì hơn.”

Vân Phong cười ha hả, luồng khí tức trong người nàng rõ ràng khiến mấy tên hải tộc trước mắt kiêng kị vài phần. Nếu thật nàng là người của Vô Tận Hải, đương nhiên sẽ không quản chuyện bao đồng, nhưng đã thỏa thuận giao dịch cùng thiếu nữ, nàng cũng không thể đổi lời.

“Nếu như mục tiêu của các ngươi là nàng, chính là có liên quan tới ta.” Vân Phong nhìn lướt qua mấy tên hải tộc, sắc mặt bọn chúng lập tức sa sầm, đã như vậy thì hai bên cũng không cần nói thêm lời thừa thãi. Trong cơ thể cường tráng của mấy tên hải tộc nọ phát ra tiếng xương cốt thay đổi va chạm, vài luồng sức mạnh trào ra từ thân thể mấy người này. Thực lực của mấy tên hải tộc nọ cũng không thấp, lại ở cùng với nhau thì cũng có chút khó giải quyết.

Mấy hộ vệ đứng bên cạnh thiếu nữ lập tức bảo vệ nàng ta ở phía sau, La Đằng hơi căng thẳng nhìn Vân Phong, nàng ta thật sự sẽ không việc gì chứ? Nàng ta thế này chính là một đấu với một bầy đó. Hộ vệ của thiếu nữ nhìn bóng lưng thon nhỏ của Vân Phong cũng không khỏi bĩu môi: “Tiểu thư, người thật sự khẳng định nàng ta có thể giải thoát nguy cơ lần này ư?”

Thiếu nữ cười ha ha, con ngươi màu trắng bạc dường như có ánh sáng lướt qua: “Nàng ta sẽ không có vấn đề gì, nguy hiểm lần này, nếu như không có nàng ta thì chúng ta khó mà thoát nạn.”

“Nếu ngươi đã nhất định nhúng tay vào chuyện không nên nhúng vào, chúng ta cũng sẽ không cần hạ thủ lưu tình.” Mấy tên hải tộc lạnh lùng hét lớn, một làn sóng sức mạnh hung hăng tấn công về phía Vân Phong, tạo ra chấn động to lớn trong nước biển. Hình bóng Vân Phong lóe lên, như cuồng phong nghênh tiếp, hai làn sóng sức mạnh đập vào nhau, nước biển trong Vô Tận Hải cũng sôi sục thêm mấy phần.

Từng luồng tinh thần lực quấn lấy mấy người hải tộc, một mình Vân Phong nghênh địch mà lại không hề yếu thế. Mấy tên hải tộc đều cảm giác được Vân Phong là nhân vật khó giải quyết, liền xuống tay hung ác thêm vài phần, muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng đối chiến với Vân Phong, không phải chỉ có tốc độ là đủ để giành chiến thắng.

Ánh sáng sắc lạnh trên móng vuốt vun vυ't trong nước biển, giống như từng ngôi sao chổi lướt qua, vuốt sắc đã thú hóa của Vân Phong có tốc độ kinh người, người của bộ tộc Li Vẫn đứng xem đều trợn mắt há hốc miệng. Mấy người mới vừa nãy còn hoài nghi Vân Phong đều hít một hơi khí lạnh. Bọn họ bị đuổi chật vật như vậy, nàng ta lấy một đấu một đội mà còn có phần chiếm thế thượng phong.

Chênh lệch giữa bọn họ và nàng ta, không chỉ là một chút mà thôi.

“Đáng ghét, ả ta thật khó đối phó.” Mấy tên hải tộc truy kích đều nhăn nhó mặt mày, cho dù vài người hợp sức phát lực cũng không chiếm được lợi thế. Sức mạnh của Vân Phong lớn hơn, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn bọn chúng, bọn chúng tăng tốc thì nàng ta cũng tăng tốc, bất luận bọn chúng nhanh thế nào nàng ta đều có thể nhanh hơn. Lẽ nào nàng ta không có giới hạn sao?

Trong mắt mấy hải tộc này, Vân Phong cứ như một cái động không đáy, hoàn toàn không thể dò xét sức mạnh tận cùng, rốt cuộc cực hạn thực lực của nàng ta là ở chỗ nào?

Mấy tên hải tộc liếc nhìn nhau, chiến đấu như thế này, bọn chúng sẽ không có bất kỳ ưu thế nào, tiếp tục chiến đấu như thế nữa cũng sẽ chẳng chiếm được nửa phần lợi thế, xem ra chỉ có thể cứ thế mà thả đám người tộc Li Vẫn đi thôi. Đáng giận! Cả một đường truy kích lại nhảy ra một kẻ phá đám giữa chừng, khiến tất cả công sức của bọn chúng bị uổng không.

“Bộ tộc Li Uyên đã nhớ ngươi rồi sau này nếu ngươi dám bước vào địa bàn của bộ tộc Li Uyên nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.”

Mấy tên hải tộc nhanh chóng lui lại, làn sóng năng lượng vẫn còn lưu lại nhưng bóng dáng đã sớm lùi xa. Vân Phong nhìn thấy bọn chúng rút lui cũng không có ý đuổi theo. Mấy gã hải tộc hung hăng đuổi đến này lại phải chật vật thối lui càng khiến mấy người thuộc bộ tộc Li Vẫn thêm kinh ngạc. Đuổi đến một đường cuối cùng lại không thể không tháo chạy, bộ tộc Li Uyên lần này lỗ lớn rồi.

La Đằng đứng một bên nhìn cực kỳ sửng sốt, lại một lần nữa cảm thụ được sự cường hãn của Vân Phong. Nếu như đổi lại là gã ta chỉ có thể bỏ trốn mà thôi, không thể ngờ nàng ta lại có thể khiến cho đám hải tộc kia chật vật như thế mà chạy về.

“Vị tiểu thư này, xin đa tạ.” Thiếu nữ đi tới, dịu dàng mỉm cười với Vân Phong. Cánh tay của Vân Phong đã khôi phục trở lại như lúc ban đầu, nhìn thiếu nữ: “Tên của ta, là Phong Vân.”

Thiếu nữ hơi ngây người, lại cười ha ha một tiếng, Vân Phong quét mặt nhìn xung quanh. “Nơi này cách bộ tộc Li Vẫn có còn xa không?”

Mấy hộ vệ đứng cùng thiếu nữ lập tức mở miệng, ngữ khí không khỏi cung kính hơn rất nhiều: “Còn cách nơi đây một khoảng khá xa.”

“Nếu đã vậy, tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta vẫn nên khởi hành sớm thôi.” Vân Phong nói, thiếu nữ tỏ vẻ đồng ý, cả nhóm người lập tức lên đường. La Đằng không nhìn được mà sáp lại gần, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ngươi ra tay giúp bộ tộc Li Vẫn, bộ tộc Li Uyên đã coi ngươi thành kẻ thù rồi.”

Vân Phong khẽ cười nói: “Li Vẫn và Li Uyên như nước với lửa, so với làm một người trung lập, chẳng bằng biến một trong hai tộc đó thành chỗ dựa của ta.”

La Đằng kinh ngạc nhìn Vân Phong: “Không phải ngươi nói không thích bị cuốn vào bất cứ phân tranh nào hay sao?”

Vân Phong nhìn về phía bóng lưng của thiếu nữ tộc Li Vẫn, mắt đen thẫm lại: “Hiện tại không cho ta lựa chọn, không muốn cuốn vào thì cũng đã bị cuốn vào rồi.”

Nàng không muốn bị dính vào bất cứ chuyện gì của Vô Tận Hải, nhưng sự thật sẽ chẳng suôn sẻ như thế, nhà tiên tri của bộ tộc Li Vẫn kia xuất hiện đã làm rối loạn tất cả. Dù Vân Phong kiêng kị nàng ta sẽ truyền thân phận nhân loại của nàng ra ngoài, nhưng nguyên nhân nàng quyết định hộ tống nàng ta trở lại vẫn còn một chuyện nữa, đó là thiếu nữ đó đã đồng ý với yêu cầu của nàng.

Vân Phong cũng không rõ năng lực của nhà tiên tri, nhưng có thể trở thành nhà tiên tri thì tất sẽ có khả năng đặc biệt, hơn nữa bộ tộc Li Uyên kiên trì như thế chỉ vì muốn truy đuổi nàng ta, có thể hiểu được địa vị cực kỳ quan trọng của thiếu nữ trong bộ tộc Li Vẫn.

Nhà tiên tri sẽ cho nàng một câu trả lời, Vân Phong động lòng vì yêu cầu ấy. Nàng đến Vô Tận Hải không chỉ vì muốn tìm kiếm mảnh địa đồ, còn có một thứ quan trọng hơn cả nó, pháp phục sinh.