Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 58-2: Quyết định của Vân Phong! (2)

Edit: Mavis Clay

Hai người trở lại Mộc gia, Vân Cảnh vẫn đang trú lại Mộc gia, dù sao tiểu tôn tử Vân Khinh Thần vẫn còn đang ở đây, Vân Cảnh cứ cách một khoảng thời gian thì quay lại Xuân Phong trấn, không thì cũng không về. Vân Phong và Khúc Lam Y vừa đáp xuống trạch viện của Mộc gia, thì có người hầu phát hiện ra bọn họ, lập tức quăng thứ đang cầm trong tay xuống đất, nghển cổ hét lớn, "Trở lại! Vân Phong đại nhân trở lại!"

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trên dưới Mộc gia đều biết tin Vân Phong đã trở về, Vân Cảnh và Vân Thăng lập tức bay tới, Mộc Tiểu Cẩm cũng ôm con trai mình chạy tới.

"Phong nhi!" Vân Thăng đã trông thấy Vân Phong từ xa, vừa phải cẩn thận đỡ Mộc Tiểu Cảm khỏi ngã, ánh mắt nóng bỏng nhìn Vân Phong, Vân Cảnh phi với tốc độ nhanh nhất, thực lực cấp thống lĩnh của hắn giúp hắn lướt nhanh tới trước mặt Vân Phong.

"Phụ thân." Vân Phong kêu lên, vẻ mặt Vân Cảnh vẫn nghiêm nghị, nhưng đôi mắt đen lại ngập tràn kích động."Về rồi sao." Chỉ có ba chữ lại khiến cho Vân Phong cảm thấy vô cùng ấm áp, gật mạnh đầu.

"Tiểu Phong! Phong nhi!" Vân Thăng đỡ Mộc Tiểu Cẩm chạy tới, Vân Phong lập tức nghênh đón Mộc tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm mừng rỡ nhìn Vân Phong, Vân Khinh Thần trong ngực nàng cũng ngọ nguậy, thân thể muốn giằng ra khỏi vòng tay của mẫu thân, vươn cánh tay nhỏ về phía Vân Phong.

"Nó lúc nào cũng nhớ cô cô của nó." Mộc Tiểu Cẩm mặt mừng rỡ nói, Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nhìn về phía phụ thân và đại ca, Vân Cảnh và Vân Thăng lập tức hiểu ý Vân Phong.

Vân Thăng nhẹ giọng nói, "Tiểu Cẩm, phụ thân và ta có chút chuyện muốn bàn với Phong nhi, nàng mang Khinh Thần vào trước đi, kẻo bị lạnh."

Mộc Tiểu Cẩm lập tức cũng hiểu, nhưng Vân Khinh Thần thì không như vậy, được gặp lại cô cô gần một năm không thấy, tiểu Khinh Thần cố hết sức muốn được Vân Phong ôm, nhưng Mộc Tiểu Cẩm đã ôm con trai xoay người rời đi, tiểu Khinh Thần nóng nảy, đôi mắt to lập tức ngập nước, làm bộ đáng thương nhìn Vân Phong, cánh tay thịt duỗi trước mặt Vân Phong.

"Khinh Thần ngoan, cô cô còn có chuyện, lát nữa quay lại sẽ ôm con, có được không?" Mộc Tiểu Cẩm nhẹ giọng dụ dỗ, Vân Khinh thần chớp mắt một cái, không biết nghe hiểu hay không, cánh tay nhỏ đang duỗi chậm rãi thu lại ôm lấy cổ mẫu thân mình, nhưng đôi mắt to còn nhìn chằm chằm vào Vân Phong, Vân Phong vừa nhìn vào đôi mắt ngây thơ đó, lòng lập tức mềm nhũn.

"Khinh Thần ngoan, cô cô sẽ tới tìm con sau." Vân Phong lập tức đi tới, nhỏ giọng nói với Khinh thần, Vân Kinh Thần lập tức cười khanh khách, Mộc Tiểu Cẩm cũng cười, ôm con trai xoay người lại. Khúc Lam Y cũng nhẹ giọng tươi cười, xoay người đi.

Ba người Vân gia đi vào thư phòng, Vân Phong nói ý nghĩ trong lòng của mình với Vân Thăng và Vân Cảnh, Vân Thăng và Vân Cảnh cũng yên lặng nghe, sau khi Vân Phong nói xong, Vân Thăng mở miệng, "Chiến sĩ Vân gia quân tổng cộng có 100 người, Phong nhi con nghĩ sau quá trình lột xác, có thể còn lại được bao nhiêu?"

"Đại ca, thực tình mà nói, ta cho là nhiều lắm cũng chỉ có một nửa."

Lông mày Vân Thăng và Vân Cảnh khẽ nhíu, Vân Phong thở dài, "Con hiểu chuyện này có chút tàn nhẫn, nhưng vì sự phát triển sau này thì chỉ có thể tàn khốc như vậy, bỏ qua tất cả nhân tố, với thực lực hôm nay của Vân gia quân, nếu không thể tăng lên được thì cũng như không."

Vân Cảnh lập tức nghiêm mặt, "Phong nhi nói không sai, quy luật của thế giới này rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, cường giả sinh tồn."

"Dĩ nhiên, các chiến sĩ kia có quyền cự tuyệt, tất cả đều là tự nguyện, con cũng sẽ nói rõ mọi hậu quả, tuyệt không giấu giếm." Vân Phong nhìn cha và đại ca mình.

Vân Thăng gật đầu, "Nếu là tự nguyện thì tốt rồi, tất cả đều theo lời Phong nhi mà làm đi."

Vân Cảnh cũng gật đầu, "Vân gia quân đi theo ta chỉ có mười người, những người khác đều ở lại Xuân Phong trấn."

Vân Phong gật đầu, "Con sẽ về Xuân Phong trấn trước mấy ngày, mười người đi theo phụ thân này nhờ hai người nói rõ giúp."

Vân Cảnh ừ một tiếng, tinh thần lực Vân Phong thử dò xét tình trạng của Vân Cảnh và Vân Thăng, trong cơ thể Vân Cảnh có máu Kim Long, thực lực trong thời gian này luôn không ngừng tăng trưởng, còn Vân Thăng lại mang trong mình thể chất đặc biệt, sau khi tiến vào cấp bậc thống lĩnh, thực lực vẫn luôn ở cấp tiền kỳ, nhưng khi đến thời điểm đã tích đủ năng lượng, Vân Thăng sẽ đột phá cấp bậc thống lĩnh, nhảy cái vèo bay lên quân chủ! Tính theo tổng năng lượng bây giờ bên trong Vân Thăng, đại ca của mình thật ra đang cách thống lĩnh trung kỳ không xa.

Vân Cảnh có chuyện muốn nói, hai huynh muội liền lui ra, Vân Phong lúc này đưa đại ca vào tầng mười Long Điện tu tập, mặc dù chỉ ở lại đây mấy ngày, có cơ hội có thể giúp đại ca một chút cũng tốt. Sau khi đưa Vân Thăng vào tầng mười Long Điện, Vân Phong liền bước tới khuê phòng của Mộc Tiểu Cẩm, nàng vẫn chưa quên, còn có một tiểu tử đang đợi nàng đây.

Vừa mở ra cánh cửa gỗ phòng Mộc Tiểu Cảm, Vân Phong nhìn thấy một tiểu tử đột nhiên nghiêng đầu, đôi mắt to lấp lóe như sao vừa nhìn thấy nàng hấp háy vui vẻ, thân thể nhỏ bé lập tức muốn nhào người sang, bởi vì quá mức đột ngột khiến Vân Khinh Thần rướn tới mép giường, thân thể nhỏ bé như sắp ngã xuống đất, Mộc Tiểu Cẩm vội vàng đưa tay bắt lấy, Vân Phong bước mấy bước dài tới, ôm chặt tiểu tử núc ních này vào trong ngực.

Vân Khinh Thần cười khanh khách với Vân Phong, sắc mặt Mộc Tiểu Cẩm bị dọa đến trắng, Vân Phong bất đắc dĩ nhìn tiểu tử trong ngực, ngồi ở bên giường, "Tiểu Phong, may mà ngươi tiếp được hắn." Mộc Tiểu Cẩm trợn mắt nhìn con trai mình, "Cái tên tiểu tử này, sao lại nghịch ngợm như vậy!"

Tiểu Khinh Thần ở trong ngực Vân Phong vẹo trái vẹo phải, không an phận chút nào, Vân Phong muốn thả hắn thì hắn lại mếu máo muốn khóc, Vân Phong chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cho hắn giãy dụa trong ngực, Mộc Tiểu Cẩm ở một bên cười nhìn, Vân Phong nói chuyện Vân Thẳng ở tầng mười Long Điện cho Mộc Tiểu Cẩm biết, Mộc Tiểu Cẩm gật đầu, tay sờ lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, "Tiểu Phong mấy ngày nữa sẽ đi sao?"

"Đúng vậy, có một số việc cần làm, sau đó lại phải quay lại Tây Đại Lục."

Mộc Tiểu Cẩm không nói gì, nhưng rõ ràng có chút không nỡ, kể từ lúc rời khỏi học viện Lôi Tang tiếp xúc với Vân Phong không ít cũng nhiều, thời gian có thể nhìn thấy nàng cũng ngày càng ít. Vân Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ mất mác của Tiểu Cẩm không khỏi mỉm cười.

"Vẻ mặt của ngươi vậy là sao? Chẳng lẽ muốn bỏ con lại cùng ta chạy ngược chạy xuôi?"

Mộc tiểu Cẩm khẽ trợn mắt nhìn Vân Phong, sau đó từ từ thở dài, "Ta chỉ hy vọng Tiểu Phong không cần bận rộn như vậy, có thể sống thật tốt cùng phụ thân, cùng Vân Thăng ca ca, mặc dù bọn họ không nói cho ta biết, nhưng mỗi khi ngươi ở ngoài, bọn họ đều một lòng mong ngóng ngươi trở lại."

Vân Phong bất đắc dĩ cười, từ khi nàng xuyên không trở thành Vân Phong, từ khi nàng bước vào từ đường Vân gia của Xuân Phong trấn, từ khi nàng bước vào con đường triệu hồi sư này, thì thời gian nàng ở cùng người thân đã một đi không trở lại.

"Tiểu Phong đừng để ý, chúng ta mặc dù hi vọng như vậy, nhưng cũng hiểu chuyện ngươi làm, chỉ là đừng quá lao lực." Mộc Tiểu Cẩm lo lắng nhìn Vân Phong, Tiểu Khinh Thần trong ngực Vân Phong lại cảm thấy không an phận động đậy.

Vân Phong cảm thấy ấm áp, "Ừ, biết."

Ánh mắt quét tới tiểu nhân gia đang ngọ nguậy trong người, từ lúc Vân Khinh Thần ra đời đã được Luyện Thể dịch tu dưỡng, không biết tư chất của tiểu tử này sau này sẽ là gì, Vân Phong chậm rãi xuất tinh thần lực nhẹ nhàng bao lấy cơ thể nhỏ bé của Khinh Thần, tiểu tử cười khanh khách, sau khi dò xét Vân Phong đột nhiên mở to mắt.

"Tiểu Phong, sao vậy?" Mộc Tiểu Cẩm nhìn Vân Phong, Vân Phong lại dò xét một phen, thoáng kinh ngạc, "Tiểu Cẩm, ngươi và đại ca đều là ma pháp sư thủy hệ, Khinh Thần chắc cũng là ma pháp sư thủy hệ."

Mộc Tiểu Cẩm gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, Mộc Tiểu Cẩm mở to hai mắt, "Chẳng lẽ Khinh Thần xảy ra vấn đề gì?"

Vân Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, "Tiểu tử này thậm chí còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của ta, chờ hắn trưởng thành, nhất định sẽ có một Đại Thành Tựu."

Mộc Tiểu Cẩm nghe thấy hơi khó hiểu, Vân Phong cũng không giải thích nhiều, lần thăm dò vừa rồi nàng cảm nhận rất rõ, lượng tinh thần lực trong Vân Kinh Thần là vô cùng khổng lồ, mặc dù không thể so với nàng, nhưng tuổi còn nhỏ mà đã có tinh thần lực khổng lồ như vậy, tương lai sau này lớn lên tất nhiên tiền đồ vô lượng! Nếu có khả năng...... Trở thành Triệu Hồi Sư cũng có thể!

Trong lòng Vân Phong nhiệt huyết dần sôi trào, hận tiểu tử trong ngực không thể lập tức lớn lên, nàng cũng có thể hiểu rõ hơn, Vân Khinh Thần rốt cuộc có thể trở thành Triệu Hồi Sư hay không!

"Nhanh lớn nhé." Vân Phong cúi đầu nói nhỏ với tiểu Khinh Thần trong ngực, tiểu Khinh Thần cười khanh khách, quơ cánh tay bé nhỏ đυ.ng mặt Vân Phong, Vân Phong cúi đầu để nó sờ loạn, chỉ mong chờ đến ngày tiểu tử bé nhỏ này mau chóng lớn lên, trở thành một nhân vật kinh thiên động địa khác của Vân gia.

Ở Mộc gia chừng năm ngày, năm ngày này Vân Phong gọi Yêu Yêu trong Long Điện ra ngoài, Yêu Yêu vừa ra đã lập tức nhào vào ngực Vân Phong, Vân Phong cũng hiểu Yêu Yêu cần Thủy Nguyên Tố, có Thủy Nguyên Tố liệu dưỡng giúp Yêu Yêu khôi phục lại bình thường, mà Vân Phong cũng kinh ngạc phát hiện, thực lực của Yêu Yêu đã nhảy tới cấp bậc thống lĩnh!

Thực lực tấn thăng của Hải Yêu quả thực khó cách nào ký giải, thực lực hiện nay của Yêu Yêu là thống lĩnh tiền kỳ, vẫn chưa ổn định, nhưng trong thời gian ngắn đã đột phá được đến đây, đúng là kinh hãi! Hải yêu tộc thần bí cũng lộ ra sự cường đại.

Sau năm ngày Vân Thăng cũng ra ngoài Long Điện, thực lực cũng được củng cố thêm một bước.

Mười vị chiến sĩ còn lại đi theo Vân Cảnh đứng trước mặt Vân Phong, hô lớn, "Vân gia quân thề bảo vệ Vân gia!"

Vân Phong cũng không nhiều lời, Khúc Lam Y ở lại đây, Yêu Yêu cũng ở lại đây, lần này trở về Xuân Phong trấn chỉ có một mình nàng, còn có người người chiến sĩ Vân gia này. Vốn là Vân Phong còn nghĩ tới bọn lính đánh thuê Hồng Phong, nhưng sau khi thương nghị một hồi Vân Phong quyết định bỏ lại Hồng Phong bên ngoài, Hồng Phong Dong Binh Đoàn và Vân gia quân bản chất khác nhau, ở Đông Đại Lục bọn họ đương nhiên có trách nhiệm riêng, huống chi lần quyết định này không phải chuyện đùa.

Vân Phong dẫn mười người một đường quay lại Xuân Phong trấn, trên đường đi mười người này vô cùng căng thẳng, dù sao bọn họ cũng đang đứng cạnh tiểu thư trong lòng, nhìn Vân Phong bọn họ đã cảm thấy thỏa mãn, đã cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào!

Vân Phong nhìn trấn nhỏ đứng an tĩnh từ xa, từ trong đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, còn lần này đã bao lâu rồi mới quay lại cố hương? Nhục Cầu trên vai bộ dáng rất có cảm xúc, đôi mắt to nhìn về phía trước, thời điểm Vân Phong bước tới bên ngoài Xuân Phong trấn, chỉ nói một câu, "Đi tập hợp tất cả chiến sĩ Vân gia quân lại Vân gia."

"Vâng!" Mười tên chiến sĩ Vân gia quân lập tức chia đầu hành động, Vân Phong lướt lên trời cao, từ trên quan sát trần nhỏ này, "Nhục Cầu, vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày trước chứ?" Vân Phong nhẹ giọng hỏi, Nhục Cầu an tĩnh trên vai Vân Phong, thấp giọng trả lời, Vân Phong lướt người vào Xuân Phong trấn, nhìn địa phương an dật, thậm chí còn có chút rời ra thế tục này.

"Nếu như nơi này có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt biết bao." Vân Phong thở dài một tiếng, cơ thể Nhục Cầu mè nheo gò má Vân Phong mấy cái, Vân Phong cười, thân thể trên không đã lướt tới trạch viện của Vân gia, vẫn là viện nhỏ ấy, không mở rộng, vẫn là dáng vẻ của thế giới mà lần đầu tiên Vân Phong tới đây.

Từ trên không lặng yên không tiếng động đáp xuống trong sân, dường như có cảm ứng, một bóng dáng hơi lảo đảo chạy ra, một lão già nhìn Vân Phong ngập tràn nước mắt, chỉ có thể nghẹn ngào nói một câu, "Tiểu thư, ngài trở lại rồi......"

Vân Phong cười, lão quản gia Vân gia vẫn còn ở đây, "Ừ, ta đã trở về."

Lão quản gia lau nước mắt mình nơi khóe mắt, "Tiểu thư trở lại là chuyện vui, ta sẽ đi thu xếp bữa ăn cho tiểu thư......"

"Hiện giờ chưa cần, những thứ này sau lại hẵn nói." Vân Phong cắt đứt lời lão quản gia, lão quản gia lập tức gật đầu, Vân Phong đi tới trước từ đường, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lão quản gia im lặng lui xuống, Vân Phong bước vào trong từ đường, một cỗ trang nghiêm túc mục ập vào lòng, khi nhìn thấy bức họa đang treo kia, đột nhiên Vân Phong quỳ gối xuống đất.

Nhục Cầu nhảy xuống khỏi vai Vân Phong, lẳng lặng đứng cạnh Vân Phong, đôi mắt to nhìn bài vị trong từ đường, rất an tĩnh biết điều. Trên bức họa, tổ tiên Vân gia vẫn treo nụ cười cuồng bạo trên khóe miệng, còn có mái tóc ngắn tùy ý tung bay, giống hệt như trí nhớ của Vân Phong, hắn đã từng ký túc trong cơ thể mình lâu như vậy, trên đường đi vẫn luôn chỉ dẫn mình, vẫn luôn làm bạn với mình!

Vân Phong quỳ ở đó, đôi tay nắm chặt thành quyền, nàng nhất định đoạt lại tổ tiên, dù chỉ còn là một đạo tàn hồn!

"Tiểu thư, Vân gia quân đã tới." Bên ngoài truyền đến tiếng của lão quản gia, Vân Phong chậm rãi đứng lên, sửa sang lại tâm tình, Nhục Cầu cũng nhảy lên lại vai Vân Phong, chậm rãi đẩy cửa từ đường, một luồng ánh sáng mặt trời sáng lạn chiếu vào mặt Vân Phong, từ trong ánh dương chói lọi ấy, trên mặt đất của Vân gia đang có một trăm chiến sĩ đang đứng với vẻ mặt kích động.

"Tiểu thư!" Một trăm chiến sĩ Vân gia quân đứng chỉnh tề, cùng kêu lên, Vân Phong khẽ mỉm cười, đi lên phía trước, ánh mắt quét qua mỗi người. "Trong thời gian ta không có ở đây, cảm tạ các ngươi đã quan tâm tới Vân gia, đã bảo vệ thân nhân của ta."

"Tiểu thư nói gì vậy! Thân là Vân gia quân, đó là điều nên làm!"

"Đúng vậy! Hơn nữa, năng lực chăm sóc chúng ta không bằng lão quản gia, thiếu gia cùng thiếu phu nhân cũng Mộc thành, hắc hắc, chúng ta chỉ là giúp Xuân Phong Trấn giữ gìn trật tự thôi, thật không làm được bao nhiêu!"

"Tiểu thư, người cũng không cần cảm ơn chúng ta!"

Những chiến sĩ Vân gia quân lập tức xin lỗi, mỗi một người đều gãi đầu, thậm chí còn đỏ mặt, ở trong lòng bọn họ cống hiến cho Vân gia là rất ít, mà Vân gia lại cho bọn họ quá nhiều.

Vân Phong lắc đầu, "Mặc kệ thế nào, ân tình này nhất định phải nói. Kế tiếp ta muốn nói một chuyện, đối với ta đối với Vân gia đối với các ngươi, đều là một lựa chọn khó khăn."

Các chiến sĩ Vân gia quân đột nhiên im lặng, Vân Phong đảo mắt nhìn bọn họ, tiếp tục mở miệng, "Vân gia so với các ngươi tưởng tượng còn lớn hơn nhiều, ở Tây Đại Lục cũng có huyết mạch Vân gia."

Những lời này khiến cái này các chiến sĩ giật mình không ít, "Tây Đại Lục?!"

Vân Phong gật đầu, "Vân gia Tây Đại Lục cũng cần các chiến sĩ Vân gia, nếu là cùng huyết mạch, đương nhiên là người một nhà!"

Các chiến sĩ Vân gia quân cũng đồng ý quan điểm Vân Phong, "Tiểu thư nói không sai! Để cho chúng ta đi đi! Nếu là Vân gia quân, nhiệm vụ đương nhiên là bảo vệ Vân gia!"

Vân Phong chậm rãi hít một hơi, "Tây Đại Lục phức tạp hơn Đông Đại Lục rất nhiều, cường giả ở đâu cũng có, Vân gia Tây Đại Lục về sau sẽ gặp phải nhiều khiêu chiến, cũng gặp nhiều nguy hiểm hơn! Với thực lực trước mắt của các ngươi, vốn không đủ để đối phó những việc này."

Các chiến sĩ Vân gia quân trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc có người nói thành tiếng, "Thực lực của chúng ta không đủ, chúng ta phải cố gắng nâng cao bản thân!"

"Đúng vậy tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ cố gắng phát triển mình! Vân gia cho chúng ta hôm nay, chúng ta đương nhiên tận trung vì Vân gia!"

Đầu Vân Phong đột nhiên như bị phỏng, "Các ngươi muốn tăng thực lực, còn phải tăng tốc độ tu tập, quáng thạch đã không thỏa mãn được yêu cầu đó, ta đã nghĩ tới hoán cốt dược có thể thực hiện được điều này, nhưng tính nguy hiểm cực cao, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa...... Nói cách khác nếu như không chịu được, cũng chỉ có cái chết!"

Các chiến sĩ Vân gia quân đồng loạt rùng mình một cái, Vân Phong giương mắt, "Các ngươi có thể lựa chọn không, Vân gia cũng sẽ không nghĩ gì, đây là quyền lựa chọn sống chết! Cho dù là tiếp nhận hay từ chối các ngươi vẫn là một thành viên của Vân gia quân! Các ngươi nghe rõ chứ!"

Tất cả các chiến sĩ Vân gia quân cũng đứng một chỗ, bỗng nhiên có người hô to, "Các huynh đệ, các ngươi có sợ chết không!"

Vân Phong ngẩn ra, tiếp đó liền nghe thấy mấy âm thanh liên tiếp cùng vang lên, "Không sợ!"

"Các huynh đệ, vì Vân gia mà chết cũng thấy vinh quang!"

"Vinh quang!"

Hốc mắt Vân Phong đột nhiên cay, lão quản gia đứng một bên thoáng chảy nước mắt, "Các huynh đệ, chúng ta có nguyện ý hay không!"

"Nguyện ý!"

Một tiếng hô nhức óc đinh tai, phiêu thượng trên bầu trời, Vân Phong đè nén cảm xúc ấm áp của mình, "Chuyện này không phải chuyện đùa, ngày mai vào giờ này, người đồng ý thì tới đây. Các ngươi nghe kỹ cho ta! Cự tuyệt cũng như anh hùng, vẫn là chiến sĩ kiêu ngạo của Vân gia!"

Vân Phong xoay người rời đi, bất luận sự lựa chọn của họ ra sao, nàng đều thấy kiêu ngạo và tự hào!