Sao lại nhiều người như vậy?
“Đến cùng thì Lý gia hay Vân gia sẽ thắng đây?”
“Nói nhảm cái gì đấy? Đương nhiên la Lý gia rồi! Chẳng phải ngươi đã rõ Vân gia là dạng nào rồi sao?”
“Ta thấy cũng chưa chắc, Vân gia không phải kẻ ngốc, nếu không có chút chắc chắn nào đó thì sẽ không dám khiêu chiến đâu!”
“Dường như chuyện đội nón xanh kia đã khiến Vân gia mất hết lý trí rồi, nếu là lão tử, lão tử sẽ xông lên ngay lập tức để gϊếŧ chết đôi da^ʍ phu da^ʍ phụ kia cái đã rồi nói!”
Tiếng nghị luận liên tục vang lên từ xung quanh, có ủng hộ có châm chọc, mà cuối cùng khi Vân gia và Lý gia ra mặt, cả khu vực càng trở nên hỗn loạn, ba huynh đệ Vân gia đi tới, đột nhiên một giọng nói vang lên!
“Chính là hắn! Chính là tên Vân Thiên Lĩnh bị đội nón xanh đó!”
“A a a, không biết hắn có khí phách hay không, ngay cả một hành động nhỏ cũng không có, ta đang nghi ngờ cuối cùng hắn có phải là nam nhân hay không đấy?”
Sắc mặt của Vân Thiên Lĩnh chuyển đen, nắm tay đặt trên đầu gối, gân xanh trên mu bàn tay đều lồi ra ngoài, sắc mặt của Vân Thiên Phàm và Vân Thiên Lâm cũng không tốt chút nào, ba huynh đệ ngồi chỗ kia nhận hết những ánh mắt khác thường của đám người ở nơi đây, vô cùng dày vò, mà khi người của Lý gia tới thì hoàn cảnh cũng không tốt hơn là bao.
“Chắc chắn lúc này Lý gia đang rất uất ức đấy!”
“Đúng vậy, đệ đệ đã chết còn không dám nói gì! Chẳng lẽ càng sống lại càng nhát gan vậy sao?”
Miệng lưỡi người tới xem không khác gì độc xà, sắc mặt của Lý gia chủ lúc xanh lúc trắng, hai nhà bị đối xử như nhau, vừa có chút khó chịu, vừa xấu hổ, mà một bóng người chật vật cũng hoà vào bên trong đám đông, thầm cắn chặt môi của bản thân, nữ nhân bị Vân gia trục xuất khỏi gia môn đã tới đây, trong mắt đều là sự dằn vặt, ả không tin Vân gia sẽ thắng, cũng không muốn tin Vân gia sẽ thắng, một khi thắng thì chắc chắn sẽ là một đả kích không nhỏ với ả ta, một bằng chứng cho thấy ả ta đã ngu xuẩn đến mức nào!
Tất nhiên nhóm người Vân Phong không hề gia nhập góp vui, chỉ tìm một vị trí tốt trong không trung rồi ngồi quan sát, lời nghị luận độc địa của quần chúng đã khiến Vân Phong phải tắc lưỡi, nhóm người này chẳng có bản lĩnh gì, nhưng năng lực đả kích người khác thì đúng là không tồi.
“Nhìn dáng vẻ của Lý gia thì như đã có dự liệu trước rồi.” Khúc Lam Y nhìn lướt qua Lý gia chủ, thấy ông ta không có bất kì cảm xúc căng thẳng hay bất an nào, cũng biết ông ta đã chuẩn bị tốt hết tất cả, Vân Phong lạnh lùng cười: “Thì có sao? Vân Lạc Trần sẽ không thua.”
Vừa dứt lời, hai thiếu niên đã xuất hiện, Lý Trọng và Vân Lạc Trần tới từ hai hướng khác nhau, hai người xuất hiện cùng lúc, đám người bắt đầu hò hét ầm ĩ!
Lúc Lý Trọng và Vân Lạc Trần lên đài đều thầm đánh giá đối phương, cũng biết đối phương đã có chút thay đổi. Lý Trọng có chút kinh hãi khi đánh giá thực lực của Vân Lạc Trần, hắn đã lường trước việc thực lực Vân Lạc Trần sẽ tăng lên, lại không ngờ hắn sẽ có những biến hoá lớn như vậy.
Trong mắt của Vân Lạc Trần lộ ra chút sắc bén vô hình, cặp mắt đen nhánh kia càng trở nên trong suốt hơn, mà trên gương non nớt kia cũng bắt đầu có chút hơi thở của sự trưởng thành, trong một khoảng thời gian ngắn, dường như Vân Lạc Trần đã trưởng thành hơn rất nhiều, so với hắn, Lý Trọng cũng chỉ giống như một tiểu hài tử còn non nó mà thôi.
Thạch Thái Hoa nhìn Vân Lạc Trần, lòng cứ nhảy loạn lên, Vân Lạc Trần đã thay đổi, biến thành một người vô cùng hoàn hảo, vô cùng mê người rồi!
Điều khiến Lý Trọng kinh hãi không chỉ là biến hoá về khí chất của Vân Lạc Trần mà chính là thực lực của hắn! Hắn không thể dò xét được thực lực của Vân Lạc Trần! Lòng Lý Trọng vô cùng sợ hãi, không phải là hắn chưa từng nghĩ tới tình huống như vậy, vì theo lời phụ thân đã nói, nhất định Vân Phong kia sẽ ra tay tương trợ, thực lực của Vân Lạc Trần sẽ cao hơn mình cũng không có gì ngạc nhiên, chẳng qua mặc dù cao, nhưng có thể phát huy được vài phần thì lại chính là chuyện khác rồi.
Sau khi Lý gia chủ phát hiện thực lực của Vân Lạc Trần đã tăng lên thì rất đỗi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, thực lực tăng lên trong thời gian ngắn như thế, nhất định chỉ có xác chứ không vững vàng, chắc chắn đã dùng một vài thủ đoạn đặc thù nào đó, hoặc đó chỉ là giả tạo mà thôi!
Suy nghĩ trong lòng của Lý Trọng cũng rất giống phụ thân hắn, tóm lại hai người đều có một kết luận, Vân Lạc Trần không có thực lực, chỉ là lớp vỏ mà thôi, không thể phát huy được gì cả!
Lần này Thạch gia làm kẻ trung gian chỉ trấn an nhóm quần chúng một chút, sau đó chính là trận chiến tranh đoạt của Vân gia và Lý gia, người trẻ tuổi chiến đấu, chỉ cần chiến đấu một hồi, tới lúc đối phương nhận thua là được!
Lý gia và Vân gia ngồi hai bên lôi đài, mà Thạch lại ngồi ngay giữa, Thạch Thái Hoa cũng vô cùng nổi bật trong đám người, ảo tưởng của thiếu nữ đang không ngừng bùng nổ trong đầu nàng ta, nhưng hai thiếu niên kia đều không liếc nhìn nàng ta đến một cái, điều này làm cho Thạch Thái Hoa xấu hổ đến đỏ mặt, cũng may không có ai chú ý đến trạng thái lúng túng của nàng ta, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng ngồi ở kia mà không dám làm gì.
Lý Trọng và Vân Lạc Trần nhìn đối phương, Lý Trọng cười lớn: “Vân Lạc Trần ngươi không tệ, mới không gặp bao lâu mà thực lực đã tăng rất cao đấy!”
“Ngươi cũng vậy, xem ra đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày này.”
Khoé môi Lý Trọng giật nhẹ: “Cho dù thực lực của ngươi có cao hơn ta thì ta cũng không sợ ngươi, biết vì sao không?”
Vân Lạc Trần cười khẽ, khí thế vô cùng vững vàng, so với Lý Trọng chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Vân Lạc Trần lại chính chắn hơn. Lý Trọng thấy thái độ thờ ơ của Vân Lạc Trần thì lửa giận lại bắt đầu dâng lên, rõ ràng hai tháng trước bọn họ vẫn còn là hai tiểu quỷ! Rõ ràng hai tháng trước hắn còn không bằng mình, chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tử mà thôi! Vốn hắn còn cho phép Vân Lạc Trần đến gần Thạch Thải Hoa là vì sự tồn tại của hắn có thể làm nổi bật sự tồn tại của bản thân! Mà bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, bỗng nhiên Lý Trọng cảm thấy bản thân mình đang bị hạ xuống rất thấp, Vân Lạc Trần vẫn luôn ở sau hắn, bỗng chốc đã vượt qua lên phía trước rồi.
Hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép tên Vân Lạc Trần vẫn luôn tuột ở phía sau này đi đến trước mặt hắn!
“Cho dù thực lực của ngươi có tăng lên đến mức nào thì cũng chỉ là một lớp vỏ rỗng mà thôi, đây không phải là thứ thuộc về ngươi! Mà ta, ta dựa vào thực lực của mình tự nỗ lực đi đến hôm nay, Vân Lạc Trần, cả đời ngươi cũng đừng mong so được với ta!”
Vân Lạc Trần cười, Lý Trọng đã bị nụ cười này kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Ngươi cười cái gì? Ta sẽ cho ngươi biết một cái vỏ rỗng như ngươi chắc chắn sẽ thất bại!”
Vân Lạc Trần thu nụ cười trên mặt lại, gật đầu: “Được, nếu ngươi muốn chứng minh thứ gì, không phải hiện tại chính là một cơ hội tốt sao?”
Mắt Lý Trọng lướt qua chút ý nghĩ ác độc, cười ha ha, tay vừa chuyển, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trong tay, trường kiếm xuất hiện trong nháy mắt, một bên thân kiếm được khảm chín tinh hạch làm cho người ta khϊếp sợ!
“Vũ khí cửu khổng cửu tinh!” Nhóm quần chúng hét lên đầy kinh hãi, Lý gia chủ nghe thấy thế cũng chẳng thèm nhìn, Thạch gia chủ nhìn thấy thanh vũ khí này thì cũng hơi nhướng mày, quả nhiên Lý gia đã có chuẩn bị trước, đúng là không ít.
“Chín viên ma hạch này đều là thất cấp, ta cũng không tin Vân gia cũng có năng lực như vậy! Một gia tộc không có phẩm cấp cũng muốn đấu với gia tộc tam phẩm sao, đừng nằm mơ nữa!” Lý Trọng vung trường kiếm trong tay, thấy Vân Lạc Trần còn đang chần chừ chưa lấy vũ khí của mình ra, cười nhạo một tiếng: “Thế nào, vũ khí của ngươi không bằng vậy sao? Không sao, ta sẽ không cười ngươi vì không biết tự lượng sức mình đâu.”
Vân Lạc Trần cũng cảm thấy kinh ngạc vì vũ khí trong tay Lý Trọng, tuy Vân Phong cũng cho hắn vũ khí cửu khổng cửu tinh, nhưng dường như tinh hạch được khảm lên cũng không phải là thất cấp như thế thì phải! Chín viên ma hạch của Lý gia đều là ma hạch thất cấp! Vân Lạc Trần nghĩ đên vũ khí Vân Phong đã đưa cho mình, thôi, cho dù cấp bậc ma hạch có không bằng thì dựa vào mấy ngày huấn luyện bí mật gần đây, sao bản thân mình có thể để Vân gia mất mặt được? Hắn sẽ không thua!
Vân Lạc Trần khẽ cắn môi, vẻ mặt này khiến Vân Phong đang xem diễn nơi không trung phải cười, cuối cùng tiểu tử ngươi đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ thứ ta cho ngươi lại kém người khác sao?
Vân Lạc Trần vừa chuyển tay, thanh vũ khí cửu khổng cửu tinh Vân Phong cho hắn đã xuất hiện trong tay, Lý Trọng thấy thì trừng lớn mắt, hắn không ngờ Vân Lạc Trần cũng có vũ khí cửu khổng cửu tinh! Nhưng sau đó lại khinh thường cười lớn: “Mấy ma hạch ngươi khảm lên sẽ không phải là...” Ma hạch nhất cấp chứ! Lý Trọng còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng gầm nhẹ lại vang lên, mắt Lý gia chủ trừng lớn, nhìn chằm chằm vào vũ khí trong tay Vân Lạc Trần, chín viên ma hạch đang tản ra ánh sáng chói lọi đó, ông ta không thể kìm nén được sự xúc động từ trong nội tâm của mình, gầm lên một tiếng!
“Ma hạch cửu cấp!”
Tiếng gầm đầy giận dữ này đã khiến toàn trường lâm vào yên tĩnh trong nháy mắt, Thạch gia chủ cũng mang vẻ mặt giống hệt Lý gia chủ, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào vũ khí trên tay Vân Lạc Trần, sao có thể? Mấy viên ma hạch được khảm lên đều là cửu cấp sao? Chín viên ma hạch cửu cấp! Sao Vân gia có thể có được đồ vật như vậy.
Vân Lạc Trần vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía vũ khí trong tay mình theo bản năng, đầu óc cũng có chút mơ hồ, ba huynh đệ Vân gia cũng như thế, sau khi nghe thấy đó là ma hạch cửu cấp, vẻ mặt của Vân Thiên Phàm cũng dần trở nên nghiêm trọng. Trời ơi, chín viên ma hạch cửu cấp này có giá trên trời đấy! Chín viên đều là ma hạch cửu cấp sao?
Khoé môi của Vân Phong hơi nhếch lên, trên thanh vũ khí kia đều là ma hạch cửu cấp, trong mắt người khác, có thể nói ma hạch cửu cấp có giá trên trời, nhưng với Vân Phong lại không khác gì rỉ sét, một lần dùng cả chín, không hề đau lòng, mấy thứ này nàng có rất nhiều, cho dù không nhiều lắm nàng cũng sẽ lấy ra toàn bộ, bởi vì đó là người của Vân gia, sao có thể thua kém người khác được?
Nếu thực lực của Vân Lạc Trần có thể đạt được đến cấp độ như Vân Phong, chắc chắn Vân Phong cũng sẽ không hề keo kiệt mà tặng hắn luôn cả thanh vũ khí cấp bậc quân chủ khác, nếu thật sự là như vậy, chắc chắn cục diện bây giờ sẽ hoàn toàn hỗn loạn mất.
“Ngươi không tiếc à?” Viêm Triệt vẫn ở một bên xem diễn thản nhiên nói một câu. Vân Phong cười ha ha: “Với người trong nhà, tất nhiên là không tiếc.”
“Này ta nói, ngươi không tiếc thì thôi, còn không vậy, cho ta vài viên được không? Người trong nhà mà, không phải người ngoài!” Viêm Triệt cười cười ngả sang đây, Khúc Lam Y vươn tay đẩy ngay tên này ra ngoài: “Đừng tự mơ tưởng, ai là người trong nhà với ngươi đấy?”
Vân Phong mặc kệ hai người, dời mắt xuống phía dưới, tình huống lúc này có chút buồn cười, mọi người bắt đầu trở nên rối rắm vì tiếng kêu to không thể khống chế của Lý gia chủ, Lý Trọng có chút lúng túng, ma hạch cửu cấp sao? Phụ thân không nhìn lầm chứ? Chín ma hạch cửu cấp, làm sao có thể?
Lý gia chủ cũng rất rối bời, hoàn toàn rối bời! Ông ta chỉ nghĩ Vân Phong sẽ tặng một ít đồ cho Vân gia, lại không ngờ sẽ là một khoản lớn như vậy! Tới cùng là thực lực đến mức nào mới có thể có nhiều ma hạch cửu cấp như thế! Ma thú cửu cấp đấy! Cho dù có là cấp bậc thống lĩnh đi nữa thì cũng chưa chắc sẽ chiếm được bao nhiêu phần thắng, vừa ra tay đã là chín viên, không khỏi quá doạ người rồi!
Nếu Lý gia chủ biết Vân Phong còn có cả ma hạch cấp bậc quân chủ, thậm chí là tôn giả cũng có, không biết ông ta sẽ có cảm tưởng gì.
Nên làm gì bây giờ? Đầu Lý gia chủ bắt đầu hỗn loạn, chín ma hạch đều là cửu cấp, vũ khí như thế, một khi phát huy uy lực thì ai cũng có thể hiểu được! Cho dù thực lực của Vân Lạc Trần có yếu đến đâu, Lý Trọng muốn thắng cũng không phải là chuyện dễ dàng! Vốn tưởng còn có thể dựa vào vũ khí mà trấn áp được một chút, không ngờ lại thành công cốc! Hiện tại Lý gia đã không thể xuống đài được nữa, càng không thể thừa nhận mình thua trước mặt mọi người của trấn Tụ Thuỷ, việc chủ động nhận thua thì có khác gì tự nhận mình là kẻ hèn nhát đây? Một khi nhận thua, Lý gia sẽ mất tất cả, chắc chắn cuộc sống sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng! Lý gia chủ cũng hiểu được, lúc này đây, cho dù là thế nào thì cũng phải kiên trì, ông ta đã không chuẩn bị tốt, không đúng, là ông ta đã xem nhẹ tiểu cô nương kia!
“Lý gia chủ, ông còn muốn tiếp tục không?” Thạch gia chủ hỏi, cũng coi như là cho Lý gia một bậc thang, Lý gia chủ bị hỏi cũng có chút lúng túng, nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu: “Đa tạ ý tốt, không cần phải lo.”
Thạch gia chủ thấy ông ta vẫn tiếp tục kiên trì thì cũng không nói thêm gì nữa, Lý Trọng khẽ cắn môi, tuy rằng cũng cảm thấy có chút áp lực nhưng cũng không dám lùi bước: “Vân Lạc Trần, ngươi kiếm được lời rồi đấy!”
Vân Lạc Trần đã phục hồi lại từ sau cơn kinh hãi kia, tay nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn tinh hạch ma thú óng ánh trên thân kiếm, trong lòng vô cùng kích động, không ngờ, dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ vũ khí này sẽ có cấp bậc như vậy!
“Ta chỉ có thể nói, bởi vì ta mang họ Vân mà thôi.” Một câu nói này của Vân Lạc Trần đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trừ người Vân gia ra, không sai, chính vì bọn họ mang họ Vân mới có thể gặp được Vân Phong, mới có thể được người tài năng như Vân Phong đến tương trợ.
“Hừ!” Lý Trọng hừ một tiếng, thúc giục chiến khí bao bọc trường kiếm trong tay, ma hạch khảm lên trường kiếm toát ra ánh sáng chói mắt, uy lực của chiến khí cũng tăng lên nhanh chóng, Vân Lạc Trần buông lỏng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi của minh, trái tim thoáng run rẩy, đây là thời khắc mà hắn luôn chờ đợi từ khi bắt đầu cuộc huấn luyện kia!
“Gừ!” Đột nhiên Vân Lạc Trần cũng gầm lên, chiến khí thất cấp bùng phát từ trong cơ thể, toàn bộ tập trung vào bàn tay của Vân Lạc Trần, bất chợt trường kiếm trong tay thiếu niên phát ra một luồng ánh sáng chói rọi! Luồng sáng này đã hoàn toàn đẩy lùi ánh sáng từ kiếm của Lý Trọng, hệt như một cột sáng rực rỡ xông thẳng lên trời.
Vân Phong đứng trong không trung, mắt nhìn cảnh tượng kia: “Vân Lạc Trần, hãy để cho mọi người nhìn thấy, Vân gia sẽ thắng oanh liệt đến mức nào!”