Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 3 - Chương 62-1: Vân! (1)

Khoáng thạch cực phẩm trước ngực tinh thạch vương bị Vân Phong đánh nát hoàn bằng một quyền, bên trong l*иg ngực của tinh thạch vương lại không phải là thực thể mà là chân không, có điều khác thường! Bàn tay của Vân Phong dò xét phía trong, đột nhiên ánh mắt loé sáng kia chớp loé, Vân Phong chỉ cảm thấy có một xúc cảm lướt qua mu bàn tay, một bóng đen nhanh chóng thoát ra khỏi thân thể tinh thạch vương, muốn cướp đường mà chạy!

"Ngươi không chạy thoát được đâu." Vân Phong hét lớn một tiếng, tinh thàn lực nhanh chóng trào ra khắp thân thể, nhanh chóng hoá thành một bàn tay vô hình vừa mạnh mẽ vừa chuẩn xác định bắt lấy bóng đen bay ra kia!

Tốc độ chạy trốn của bóng đen càng nhanh hơn, bàn tay tinh thần lực trong không trung của Vân Phong cũng vô cùng nhanh. Hiện tại tinh thạch vương đã không còn bất cứ hành động gì, tựa như một cơ thể đã mất đi trái tim mà đứng ở nơi đó. Khúc Lam Y và Ngao Kim nhìn thấy cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy bóng dáng không ngừng trốn chạy trong không trung, hai người cũng gia nhập đại quân đi săn.

Tất cả nguy hiểm đã được giải trừ. Tiểu Hoả và Lam Dực cũng gia nhập đội ngũ đi săn. Tốc độ của mấy người này đều nhanh vô cùng, lúc này trên bầu trời xuất hiện mấy bóng đen, nhưng thứ gì đó đang chạy trốn còn nhanh hơn bọn họ, dường như còn có ý trêu chọc, thậm chí Vân Phong còn có thể nghe được từng tiếng cười nhạt một.

Vân Phong đã lướt qua thứ này mấy lần, bàn tay lớn do tình thần lực hoá thành cơ hồ cũng đã tóm lấy mấy lần, nhưng vật nhỏ này đều thoát được. Thân thể nó vô cùng trơn nhẵn, không có một chút cảm giác thô ráp, muốn bắt lấy quả thật rất khó khăn.

Vân Phong hơi ngừng lại, nhìn bóng đen tán loạn trong không trung xung quanh, nhìn quỹ đạo chuyển động tự do của nó, rõ ràng vật nhỏ này đang đũa giỡn bọn họ bằng tốc độ không gì sánh bằng của nó.

Chỉ cần nhanh hơn tốc độ này, là có thể tóm được nó! Ý nghĩ của Vân Phong vừa mới xuất hiện, một tiếng kêu vang dội lại nhanh chóng vang lên: "Na na!" Tiếng kêu vang dội này khiến Vân Phong không nhịn được mà thoáng qua ý cười, Nhục Cầu nhanh hơn nó đã xuất hiện rồi!

Tiếng kêu vui vẻ của Nhục Cầu vang vọng bầu trời, chỉ thấy một bóng đen vọt tới rất nhanh, thẳng đến bóng dáng đang chạy trốn trong không tủng. Có chút ngoài ý muốn, tựa hồ như gặp khắc tinh, bỗng nhiên trận tuyến của vật nhỏ đang chạy trốn không ngừng bị rối loạn. Đột nhiên tốc độ lại nhanh hơn, nhưng đường chạy trốn lại lộn xộn không thôi, tựa hồ là chạy loạn cả lên, không ngừng va chạm trong không trung một lúc, liền mất phương hướng mà chạy tới chỗ Vân Phong, chui vào trong lòng Vân Phong!

Vân Phong ngạc nhiên, vật nhỏ này chui thẳng vào lòng mình, Vân Phong chỉ có thể nhanh chóng dùng tay ôm nó lại. Một cảm giác mát lạnh thoải mái truyền đến từ trên tay, không có một chút cảm giác thô ráp, hoàn toàn trơn bóng, nhẵn nhụi. Vật nhỏ lạnh run chui thẳng vào lòng Vân Phong, cảm thấy được nó đang sợ hãi, Vân Phong cúi đầu: Không có một chút lông, toàn thân đều trong suốt óng ánh sáng bóng. Vân Phong nhẹ tay lướt qua đầu của vật nhỏ, lập tức vật nhỏ ngẩng đầu lên, điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Phong, dáng vẻ như một con sóc, nhưng cả người lại lớn hơn sóc vài lần.

"Na na!" Tiếng kêu của Nhục Cầu đã đến trước mặt. Vân Phong chỉ thấy vật nhỏ trong lòng lại sợ đến mức muốn chạy trốn, Vân Phong dùng sức ôm chặt lấy: "Nhục Cầu! Dừng lại!" Gọi một tiếng, bóng dáng bổ nhào qua của Nhục Cầu dừng lại ngay lập tức, Vân Phong nhìn dáng vẻ nước miếng chảy ròng ròng của Nhục Cầu, bất đắc dĩ cười, vật nhỏ này mới đúng là thứ được gọi là tinh thạch vương.

Nhục Cầu muốn ăn nó, không thể trách nó lại sợ hãi như vậy.

Thân thể mềm như nhung của Nhục Cầu bay đến trên bả vai Vân Phong, Vân Phong cũng có thể cảm giác được một luồng lửa nóng đang truyền ra từ trong mắt Nhục Cầu. Chẳng qua thứ này không ăn được, quả thật nó tương đương với một mạch khoáng cực phẩm không bao giờ khô kiệt!

"Không được ăn nó, có nó khoáng thạch cực phẩm mà ngươi thích mới có thể trở nên vô tận." Vân Phong nói một câu, Nhục Cầu vô cùng uất ức kêu lên hai tiếng, dù sao mỹ vị trước mặt lại không thể ăn đúng là có chút không thoải mái. Vân Phong cười cười, xoay người, nhìn sinh vật bằng tinh thạch vĩ đại vẫn không nhúc nhích kia.

"Nếu muốn ăn, cái kia cho ngươi." Vân Phong chỉ chỉ, lập tức thân thể Nhục Cầu bay ra, mặt ngoài của sinh vật như núi kia hoàn toàn là khoáng thạch cực phẩm! Phỏng chừng là tất cả khoáng thạch cực phẩm của mảnh đất này rồi!

Sau khi Nhục Cầu rời khỏi, lúc này vật nhỏ trốn trong lòng Vân Phong mới dịu đi. Khúc Lam Y và Ngao Kim đi tới, đều tò mò nhìn tiểu gia hoả này: "Đây là cái gì? Khoáng thạch sao? Ngao Kim híp mắt nhìn chăm chú một hồi, phun ra một câu."

"Đây chỉ là thứ gọi là khoáng thạch thành tinh thôi." Khúc Lam Y cười ha ha: "Tiểu Phong Phong có nó, tương đương với việc có một trợ lực rất lớn."

"Phải chúc mừng tiểu mỹ nhân rồi!" Một giọng nói lười nhác vang lên. Mấy người đều nâng mắt nhìn lại, lại nhìn thấy tên mắt đào hoa đã đi tới, tia sáng tối tăm lưu chuyển trong cặp mắt kia như đang phát ra sóng điện vô hạn, chẳng qua không có hiệu quả đối với Vân Phong.

"Nơi này lại có người khác." Khúc Lam Y híp mắt nhìn tên mắt đào hoa, đối với kẻ xuất hiện bất ngờ này, hắn biểu hiện ra một địch ý đặc biệt.

"Không thể tưởng tượng được là vẫn còn một tiểu mỹ nhân nữa." Chân mày của tên mắt đào hoa nhếch lên đầy thâm thuý, ánh mắt đánh giá Khúc Lam Y một chút, nhếch môi cười: "Chẳng qua cũng chỉ là nhân yêu (gay đó:v)."

Vân Phong sửng sốt, đột nhiên tầm mắt của Ngao Kim quét về phía Khúc Lam Y, có chút kinh ngạc: "Hắn nói ngươi là cái gì?"

Khúc Lam Y cười ha ha, thân thể mềm mại không xương vặn vẹo một cái: "Không nghe rõ sao, là nhân yêu đấy."

Vật nhỏ trong lòng Vân Phong giật giật, khoé môi của tên mắt đào hoa nhếch môi: "Không thu lại sao? Thứ này có thể làm thánh nhân biến thành ma quỷ dấy."

Ánh mắt Vân Phong quét về phía ba người Gia Nhĩ đang đi tới, lập tức nhét vật nhỏ này vào trong vòng tay không gian của mình. Trái lại vật nhỏ cũng không chống cự, có lẽ nó cũng có hảo cảm với Vân Phong, nếu không lúc đang bỏ trốn vì tính mạng của mình cũng sẽ không chui vào lòng Vân Phong.

"Ngươi là ai?" Một tiếng gầm vô cùng tức giận truyền đến, sắc mặt của Gia Nhĩ đã đen hoàn toàn. Nhìn tên mắt đào hoa đứng ở nơi đó, tựa như hắn là một tên tự tiện xâm nhập vào địa bàn của mình, trong lòng của Gia Nhĩ, tên mắt đào hoa liền có thân phận như vậy.

Chân mày của tên mắt đào hoa nhướng lên, cũng không trả lời câu hỏi của Gia Nhĩ, Mục Thanh và Tiêu Tiêu cũng mang ánh mắt bất thiện: "Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi tiến vào nơi này bằng cách nào? Lại am hiểu di tích Vạn Thần như vậy!" Giờ phút này Gia Nhĩ như một con báo bị chọc giận, gào thét lên với tên mắt đào hoa. Tên mắt đào hoa vừa nghe: "Di tích Vạn Thần?"

Vân Phong nhíu mày: "Ngươi không biết đây là đâu sao?"

"Vân Phong, đây là người mà ngươi mang vào sao?" Ánh mắt của Gia Nhĩ quét về phía Vân Phong, giọng điệu cũng không có thiện ý, vẻ mặt Vân Phong lạnh xuống: "Ngươi có tư cách gì để chất vấn ta? Nếu hắn là người tự tiện xông vào nơi này, ngươi định làm gì? Lại nói nơi này cũng không thuộc về bất cứ kẻ nào, người khác tiến vào cũng không có gì đáng trách."

"Ngươi nói cái gì, đương nhiên nơi này thuộc về tư đại đế quốc! Chỉ có tứ đại đến quốc mới có tư cách thăm dò nơi này! Tất cả mọi thứ bên trong nơi này đều thuộc về tứ đại đế quốc!" Gia Nhĩ đỏ mắt nói một câu, Ngao Kim khinh thường hừ lạnh: "Qủa nhiên là tham lam."

"Chậc chậc, nói những lời chính nghĩa như vậy, nơi này là của ngươi sao? Ngươi lại ở trong này hét lớn tiếng như vậy?" Gương mặt của Gia Nhĩ đỏ lên, Mục Thanh và Tiêu Tiêu vẫn không nói gì, cuối cùng Mục Thanh mở miệng: "Thôi, so đo cũng không làm nên chuyện gì."

Gia Nhĩ vừa nghe xong lập tức có chút không cam lòng, nhiều người xuất hiện thì càng nhiều người cướp đồ của hắn, chẳng lẽ bọn họ không hiểu đạo lý này sao? Gia Nhĩ còn muốn nói chuyện, Mục Thanh đã lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi bất mãn không có nghĩa là ta và Tiêu Tiêu cũng thế."

Gia Nhĩ muốn mở miệng lại chỉ có thể kìm nén đến đỏ bừng cả mặt mà đứng ở kia, hắn vẫn nhớ kĩ vì sao mình lại có thể xuất hiện ở đây, là vì có Mục Thanh và Tiêu Tiêu. Nếu trêu chọc bọn họ, xem chừng người bị đuổi tiếp theo sẽ là hắn. Gia Nhĩ chiếm được rất nhiều khoáng thạch cao cấp, một chút lợi ích như vậy vẫn chưa đủ để lấp đầy khẩu vị của hắn, hắn tin trong này còn có nhiều bảo bối trân quý hơn nữa, hắn không thể bị đuổi ra! Gia Nhĩ căm giận trừng mắt liếc nhìn Vân Phong một cái, cũng không mở miệng nữa.

Tên mắt đào hoa cười cười, hành một cái lễ đủ tiêu chuẩn của một kẻ sĩ với Vân Phong: "Đa tạ ân tình của tiểu mỹ nhân, không có gì báo đáp không bằng..."

Sắc mặt của Khúc Lam Y trầm xuống, Vân Phong cũng như vậy, lập tức ngắt lời tên mắt đào hoa: "Không cần, ta không giúp ngươi."

Tên mắt đào hoa đứng thẳng lên, cặp mắt quyến rũ kia mang theo ý cười nhìn về phía Vân Phong, khoé môi cũng mang theo ý cười: "Đùa thôi."

Vân Phong xoay người nhìn về phía Nhục Cầu đang ăn đến vui vẻ ở toà núi nhỏ bên cạnh, lúc ba người Gia Nhĩ thấy toàn bộ khoáng thạch cực phẩm này đều đã vào miệng Nhục Cầu, biểu tình của ba người đều rất khó có thể hình dung: "Đó là... Khoáng thạch cực phẩm! Sao nó có thể!" Mắt Gia Nhĩ đỏ lên, cả người vừa động muốn đi lên phía trước, cũng may hắn còn có thể ổn định thân thể của mình. Vân Phong nhìn thân hình sinh vật khổng lồ được tạo thành bởi khoáng thạch cực phẩm, hiện giờ đã bị Nhục Cầu ăn mất một phần ba!

"Không sợ ăn đến nổ tung sao?" Vân Phong vươn tay nhấc người Nhục Cầu lên, tiểu tử kia đang ăn đến vô cùng vui vẻ, trong móng vẫn đang cầm một cục khoáng thạch cực phẩm, vội vàng nhét vào trong miệng mình. Tầm mắt Vân Phong lướt qua thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu, ăn hết một đống cực phẩm khoáng thạch nhưng thân thể lại không có một chút biến hoá. Chẳng lẽ nó giống như Diệu Quang, thân thể của bản thân giống như một cái hang không đáy sao?

Diệu Quang đã từng nuốt mười mấy con heo rừng vào miệng, Nhục Cầu nuốt nhiều khoáng thạch cực phẩm như vậy, tuy bản chất của hai bên khác nhau, nhưng hình thức lại như nhau. Vân Phong nhìn lướt qua khoáng thạch cực phẩm còn thừa, khoáng thạch cực phẩm mà Nhục Cầu đã ăn nói ít đi cũng phải có mấy trăm cái rồi.

"Đói như vậy sao?" Vân Phong hỏi một câu, Nhục Cầu vội vàng gật gật đầu, Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Ăn như thế thì sau này có muốn ăn cũng không thể ăn nữa." Vỗ nhẹ thân thể Nhục Cầu, Vân Phong liền cầm một cục khoáng thạch cực phẩm lên mà quan sát tỉ mỉ, bình thường trong khoáng thạch cực phẩm cũng có ưu khuyết điểm, nhưng những thứ khoáng thạch cực phẩm này là tinh khiết nhất, là thứ trân quý nhất.

Vân Phong cười cười với Ngao Kim và Khúc Lam Y: "Đây là thứ chúng ra đạt được."

Hai người đều vui mừng cười, Khúc Lam Y đi lên phía trước tiện tay lấy mấy khối: "Có muốn hơn cũng vô dụng với ta, con đường tu luyện này chỉ cần làm đến nơi đến chốn là được rồi. Những thứ này lại có thể đổi được một khoản tài sản không nhỏ, nói không chừng cũng có thể đổi được thứ gì tốt."

Ngao Kim cũng đi lên phía trước, bàn tay to xoa đầu Vân Phong, cũng khom người cầm lấy mấy khối: "Đủ rồi, mấy viên này thôi, ta không thiếu thứ này."

Ngao Kim cũng không nói dối, thân là thiếu chủ Long tộc, lấy cá tính tham lam như vậy của Long tộc, sao có thể thiếu những thứ khoáng thạch này? Có lẽ tài phú mà bọn hắn tích luỹ được là thứ mà con người không thể tưởng tượng đến.

Vân Phong cười bất đắc dĩ, nhiều khoáng thạch cực phẩm như vậy hai người lại chỉ cầm mấy viên, lại để cho nàng một khoản tài phú giá trên trời. Gia Nhĩ ở một bên thấy mà đỏ mắt, các ngươi không cho ta, được lắm! Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không dám nói ra. Mục Thanh và Tiêu Tiêu cũng không rõ cảm xúc trong lòng là gì, vốn tưởng rằng đạt được khoáng thạch cao cấp đã không tệ rồi, đã cảm thấy rất mỹ mãn, mà giờ lại cảm thấy vô cùng mất mát, chưa đủ, chỉ cảm thấy thứ mình có là một hạt cát nho nhỏ, phía trước luôn có thứ tốt hơn.

Hai mắt Nhục Cầu sáng rực lên nhìn chằm chằm vào đống khoáng thạch cực phẩm này, Vân Phong mất một chút sức lực để thu những thứ khoáng thạch cực phẩm này vào trong túi. Chỉ đánh giá sơ lược qua một chút, số lượng khoáng thạch cực phẩm đã đạt đến hai nghìn viên, hai nghìn viên khoáng thạch cực phẩm sao... Trên vùng đại lục này, có lẽ cũng chỉ có Vân Phong mới có thể có một khoảng lớn như vậy rồi.

Tên mắt đào hoa cười hề hề nhìn Vân Phong, cũng không để lộ chút hứng thú nào với khoáng thạch cực phẩm.

Sau khi Vân Phong đã thu thập xong, tên mắt đào hoa tới gần: "Tiểu mỹ nhân, chúng ta gặp mặt cũng là duyên phận, không bằng mang theo ta đi cùng."

Vân Phong nhìn lướt qua, nam nhân này rất khả nghi! Cách xuất hiện, địa điểm xuất hiện, thân phận của hắn và ý đồ cũng không rõ ràng. Tuy nhiên nàng có thể xác định một điều, tinh thạch vương là do hắn dẫn tới, vô cùng chính xác không thể nghi ngờ.

"Muốn theo thì có thể, cách xa nàng chút là được." Khúc Lam Y đi tới, kiên quyết đứng trước mặt tên mắt đào hoa, hoàn toàn ngăn cách hắn và Vân Phong. Tên mắt đào hoa nhìn Khúc Lam Y, bỗng nhiên nở nụ cười: "Được thôi, không thành vấn đề, ta cũng không muố thân cận với mấy tên nhân yêu quá." Vừa nói vừa lui lại phía sau mấy bước.

Huyệt thái dương của Vân Phong nhảy vài cái: "Đi thôi, nếu còn muốn ở trong này, cứ việc."

Vân Phong nói xong liền đi về phía trước, nơi này đã không còn chút giá trị thăm dò gì với nàng, mấy người tiếp tục đi về phía trước. Ba người Gia Nhĩ không cam lòng nhìn thoáng qua phía sau, trên mặt đất còn có khoáng thạch cao cấp, lại vì một câu này mà không còn bất kỳ cảm xúc kích động nào khác. Ba người cũng vội vàng bắt kịp, chỉ cần gặp được thứ tốt, cho dù không chiếm được cũng không cam lòng, đối với thứ đáng lẽ mình có thể có được, trong lòng cũng sinh ra oán hận.

"Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau lần nữa nhất định là do trời cao sắp xếp."

"Tiểu mỹ nhân, chẳng lẽ ngươi thích nhân yêu sao? Nhân yêu có cái gì tốt?"

"Tiểu mỹ nhân, không thấy rằng ta rất đẹp sao."