Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 3 - Chương 57-1: Cái gì? Có gian tình? (1)

Vân Phong lập tức xách Nhục Cầu lên, xách nó từ trên đầu Tiểu Hoả lên đế trước mặt mình. Thân thể Nhục Cầu không thoải mái mà lắc lư vài cái, cái đuôi mềm như nhung vỗ vỗ vào mu bàn tay Vân Phong. Vân Phong không để ý đến nó, chỉ là đôi mắt lại nhìn chuyên chú vào vật nhỏ trước mắt này.

"Đã từng đi qua di tích Vạn Thần?" Vân Phong nghi ngờ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi. Nhục Cầu gật đầu vài cái, vô cùng uất ức mà nhìn Vân Phong. Lòng Vân Phong đột nhiên nhảy dựng, Diệu Quang ở bên cạnh nhìn Nhục Cầu, đột nhiên nở nụ cười.

"Bản lĩnh của vật nhỏ này xem ra còn nhiều hơn so với ta tưởng tượng."

Vân Phong nói thầm trong lòng, vô cùng ác ý mà lắc lư thân thể của Nhục Cầu, Nhục Cầu bất mãn kêu vài tiếng. Nếu đổi lại là người khác lắc nó như vậy, không chừng miệng của Nhục Cầu đã lập tức nhào qua hỏi thăm rồi.

Đối với Vân Phong Nhục Cầu đều vô cùng dung túng, dung túng cho sự thân cận của nàng, dung túng cho hứng thú ác độc của nàng, thậm chí có lắc lư thân thể của nó như vậy, Nhục Cầu cũng chỉ kháng cự tượng trung vàu cái rồi cũng tuỳ ý Vân Phong.

Vân Phong gương mặt khả ái kia của Nhục Cầ, lại nghĩ đến chuyện gặp vật nhỏ này trong mê vụ sâm lâm, không biết vì cái gì mà nó lại đột nhiên dính vào, lúc hai người mới gặp nhau lần đầu lại làm ra vẻ rất thân quen. Nhưng lúc đối mặt với người khác, Nhục Cầu lại hung dữ đến doạ người. Nhẹ nhàng buông thân thể Nhục Cầu ra, Nhục Cầu lại nhảy lên trên đầu Tiểu Hoả, Tiểu Hoả vô cùng bất đắc dĩ mà liếc đỉnh đầu mình một cái.

"Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại chúng ta đã chiếm được lợi thế trước rồi." Ngao Kim ngồi ở một bên cười vô cùng sảng khoái, tâm tình rất không tệ. Vận khí của nha đầu không tệ, lại có thể có được bản đồ di tích gì đó, thật sự là rất mạnh mẽ.

"Chiếm được thế thượng phong thỉ có chúng ta thì dễ noi rồi, nhưng hiện tại chúng ta lại đi theo nhóm." Khúc Lam Y ở một bên lười nhác nghịch tóc của mình, đôi mắt yêu mị nhìn Ngao Kim, nhàn nhạt mở miệng, lời này chiếm được sự đồng ý của Vân Phong.

Bản đồ này không dễ gì mới lấy được, nếu lão nhân kia thật sự lấy được nhẫn khế ước của mình, như vậy những người khác liền có lợi đến không thể nào nói hơn được nữa. Muốn nhờ vào bản đồ trong tay mình mà giành lợi ích cho bọn họ, Vân Phong còn không phải người cao cả như vậy, huống hồ nhưng người này đến lúc đó cũng không có một chút trợ lực nào cho nàng.

"Tin tức về bản đồ vẫn không nên tiết lộ, sau khi vào di tích Vạn Thần thì tất nhiên sẽ phải bỏ lại bọn hắn ở phía sau. Mục Thanh và Tiêu Tiêu vừa rồi cũng không hẳn đã tin lời ta nói, hai kẻ kia cũng không phải kẻ dễ lừa gạt."

Những người khác đều gật gật đầu, lúc này đột nhiên có người gõ cửa, Vân Phong cau mày hỏi một câu: "Ai?"

Giọng của Mộc Anh Hoa truyền từ ngoài cửa vào: "Vân Phong, ra dùng cơm chung đi."

Vân Phong cúi đầu đáp lại một tiếng, thời gian đi thăm dò di tích chỉ còn vài ngày, mấy ngày nay vẫn nên hoà hợp một chút, dù sao bản thân mình vẫn là trọng tâm: "Được, biết rồi." Tiếng bước chân của Mộc Anh Hoa dần xa. Vân Phong cười cười với Ngao Kim và Khúc Lam Y: "Đi ăn một chút gì đi."

Khúc Lam Y đứng dậy ngay lập tức, thân thể lại dán sang đây. Ngao Kim cười ha ha: "Nha đầu, ta sẽ không ăn đồ ăn của nhân loại của các ngươi, quá khó ăn! Ta về phòng trước, ngươi đi với nàng đi." Ngao Kim nói xong liền đẩy cửa ra ngoài. Khoé môi Vân Phong bất đắc dĩ giật nhẹ, xoay đầu nhìn Tiểu Hỏa và Lam Dực, hai tên này tất nhiên cũng không cần rồi. Chỉ còn Nhục Cầu thôi.

Như có cảm ứng, hai mắt Nhục Cầu đẫm lệ nhìn Vân Phong. Vân Phong cẩn thận tính toán một chút, lần trước Nhục Cầu được ăn hình như đã cách rất lâu, cũng nên cho nó ăn một cúc khoáng thạch cực phẩm rồi. Cũng may Nhục Cầu không cần phải ăn mỗi ngày như con người, thời gian cách nhau cũng coi như rất dài, khoáng thạch cực phẩm của Vân Phong vẫn đủ để nuôi nó một lúc.

"Chờ ta trở lại." Vân Phong nói một câu với Nhục Cầu, thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu đột nhiên nhảy dựng lên, vô cùng vui vẻ mà kêu vài tiếng, đưa đến một cái liếc mắt khinh thường của Tiểu Hoả. Vân Phong cười đi ra ngoài với Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cầm tay Vân Phong, Vân Phong sửng sốt, một hơi ấm lại truyền đến từ bên tai: "Quan hệ của chúng ta tốt, tất nhiên là phải như vậy."

Khuôn mặt của Vân Phong bỗng chốc đỏ lên, tên biếи ŧɦái, nửa nam nửa nữ này! Trong lòng mắng thầm Khúc Lam Y một câu, Vân Phong cũng để mặc hắn lôi kéo mình đến phòng khách. Bên một cái bàn lớn đã có rất nhiều người ngồi, Mộc Anh Hoa vừa nhìn thấy hai người tới thì lập tức đứng dậy: "Vân Phong, Khúc Lam Y, nhanh tới đây ngồi đi!"

Vân Phong nhìn vị trí, bên cạnh Mộc Anh Hoa có hai chỗ trống, Khúc Lam Y cười cười, kéo Vân Phong qua, đặt mông ngồi ở chỗ bên cạnh Mộc Anh Hoa, kéo Vân Phong ngồi bên cạnh mình. Mộc Anh Hoa nhìn thấy hành động này của Khúc Lam Y, tất nhiên là hiểu sai trong lòng, cho rằng nàng ghen tị, ngoài miệng không khỏi nhếch lên mà cười khẽ, mang vẻ mặt hài lòng mà ngồi xuống.

"Vân Phong, vị bằng hữu kia của ngươi đâu? Sao lại không ra cùng nhau?" Một nam nhân cấp bậc thống lĩnh khác hỏi. Vân Phong cười cười: "Hắn không đói, không cần chờ hắn đâu." Những người khác đều cười nhưng không động đũa. Vân Phong nhìn những người này, biết bọn hắn đang chờ nàng nói chuyện. Nàng lại cố ý không mở miệng, hai người bắt đầu ăn.

"Cái này cũng không tệ lắm, nếm thử đi." Khúc Lam Y vừa gắp đồ ăn cho Vân Phong, vừa nói nhỏ, quan hệ của hai người nhìn qua không phải là tốt bình thường. Mộc Anh Hoa bên cạnh thấy có chút đỏ mắt, hai nữ nhân này đều là tốt nhất, mạnh nhất! Nếu như có thể kết liền cành với bất kì một ai trong số đó mà nói, cả đời này của hắn cũng không phải lo âu rồi.

"Khụ khụ!" Hai vị cường giả cấp bậc vị thống lĩnh có chút xấu hổ mà ho khan vài tiếng, ý bảo bọn họ nói chuyện cần nói. Động tác của Vân Phong và Khúc Lam Y hơi dừng lại, Vân Phong nâng mắt cười: "Có lời muốn nói sao?"

Hai vị cấp bậc thống lĩnh đều thầm thở phào: "Việc thăm dò di tích Vạn Thần hiện giờ, tất nhiên chúng ta sẽ phải đồng tâm hiệp lực. Đội ngũ mười người tất phải có một đội trưởng, giờ mọi người tới đề cử một chút đi."

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt quét lên trên người Vân Phong. Vân Phong tất nhiên đã biết đám người này có ý gì, cũng không bày tỏ sự cự tuyệt ngay lập tức, mà chỉ đặt đũa trong tay xuống: "Cái gọi là đội trưởng, là người trong bất kì tình huống nào cũng phải có thể đưa ra quyết sách để đội ngũ có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Thân là đội trưởng thực lực là thứ ý, thứ quyết định hàng đầu là đầu óc linh hoạt và phương pháp đối phó."

Vân Phong vừa nói lời này xong, tất cả mọi người đều có vẻ đăm chiêu. Tiếp theo Vân Phong nhìn sang bên cạnh, tầm mắt rơi vào trên người Mộc Anh Hoa: "Không phải là bản thân ta khiêm tốn, mà việc này cần người có tài. Lần thăm dò này rất quan trọng, tất nhiên cũng cần phải tuyển chọn đội trưởng cho tốt. Bản thân ta đề cử, là Mộc Anh Hoa."

Tầm mắt mọi người lại quét lên người Mộc Anh Hoa. Mộc Anh Hoa cũng cả kinh. Cặp mắt trừng lớn nhìn Vân Phong, giống như nàng đã nói cái gì rất khủng khϊếp. Vân Phong nhếch môi cười: "Tuy thực lực của Mộc Anh Hoa còn cần phải được nâng cao, nhưng trải qua mấy ngày nay ta quan sát, cách thức ứng đối của hắn không tệ, đầu óc cũng vô cùng linh hoạt. Hiện tại là ba đế quốc thăm dò, phải va chạm với hai nước khác là chuyện không thể tránh, cho nên hắn là người tốt nhất để chọn."

"Nếu nói như vậy, thì người của Thương gia và Đức gia càng thích hợp hơn!" Hai âm thanh không giống nhau vang lên, chính là bốn người đến từ Thương, Đức gia. Nếu đội trưởng là Vân Phong thì bọn hắn tâm phục khẩu phục, nhưng nếu đội trưởng là Mộc Anh Hoa, cho dù nói gì bọn hắn đều không phục! Luận hiểu biết Mộc gia có thể so với Đức gia và Thương gia sao? Có thể hiểu được toàn bộ sao?

Mộc Anh Hoa mang vẻ mặt khẩn trương ngồi ở kia, có chút co quắp. Hắn không thể tưởng tượng được Vân Phong lại đề cử chính mình còn khen ngợi mình một hồi, điều này khiến lòng của Mộc Anh Hoa cuồn cuộn một trận, xem ra nhất định là Vân Phong đã có ý với Mộc gia rồi! Đây chính là một tin tức vô cùng tốt mà!

Vân Phong lại cười: "Ta chỉ đưa ra người để tuyển chọn mà thôi, vị trí đội trưởng tất cả mọi người đều có thể cạnh tranh công bằng.

Bốn người của Thương gia và Đức gia vô cùng bất mãn nhìn Mộc Anh Hoa. Lời đề nghị vừa rồi của Vân Phong vô cùng khéo léo đã đặt Mộc Anh Hoa vào vị trí đối lập với hai đại gia tộc, Mộc Anh Hoa lại vẫn cứ ngu ngốc không biết mà cho rằng Vân Phong vẫn đang giúp hắn.

"Như vậy đi, cả chúng ta đều chọn, như vậy cũng có vẻ công bằng một chút." Khúc Lam Y ở bên cạnh miễn cưỡng nói một câu, bàn tay bên dưới bàn tìm được tay của Vân Phong, bên môi mang theo một nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng cầm tay Vân Phong. Vân Phong nhanh chóng trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn thả tay ra, Khúc Lam Y chẳng những không thả mà còn đan năm ngón tay lại mà nắm, mười ngón tay của hai người, càng khít chặt hơn.

Những người khác đều trầm mặc không nói mà tiếp nhận quyết định này, hai người của gia tộc khác ở cùng một bên với Mộc Anh Hoa bầu cho Mộc Anh Hoa, mà người của hai đại gia tộc tất nhiên sẽ gom lai một nhóm. Vừa rồi Vân Phong đề nghị Mộc Anh Hoa, tất nhiên là cũng bầu cho Mộc Anh Hoa một phiếu, hiện tại chỉ còn một người Khúc Lam Y, quyết định của hắn rất quan trọng.

Tình huống tựa hồ có chút căng thẳng, Khúc Lam Y không nhìn ai mà chỉ nhìn Vân Phong, ánh mắt kia lại yên lặng truyền đạt suy nghĩ của hắn, tiểu Phong Phong, ngươi muốn ta giúp hay là không giúp?

Vân Phong cũng cười, ánh mắt cũng truyền lại chút mỉa mai, tuỳ ngươi. Kỳ thật người nào là đội trưởng đối với Vân Phong thì đều không sao cả, nếu là Mộc Anh Hoa lên làm đội trưởng thì chẳng qua sẽ ngã thảm hại hơn một chút thôi. Khúc Lam Y cười cười, quay đầu nhìn Mộc Anh Hoa đang ngồi bên người, giờ phút này Mộc Anh Hoa cũng khẩn trương mà nhìn Khúc Lam Y: "Khúc Lam Y, ngươi chọn... Người nào?" Mộc Anh Hoa vô cùng căng thẳng hỏi một câu, Khúc Lam Y nở nụ cười, Mộc Anh Hoa thấy thì mặt không khỏi đỏ lên.

"Ta sao, tất nhiên là chọn ngươi rồi." Khúc Lam Y cười ha ha nói một câu. Mộc Anh Hoa nghe xong thì trong lòng vô cùng vui vẻ, năm chọi bốn, hắn thắng! Bây giờ hắn là đội trưởng đội ngũ thăm dò!

"Chúc mừng, Mộc Hoa." Hai người khác đều chúc mừng, cảm nhận được sâu sắc rằng lôi kéo quan hệ với Mộc Anh Hoa là vô cùng chính xác, về sau lại càng phải như vậy. Sắc mặt của bốn người khác đều không thể tốt, dù sao thân phận của Thương gia và Đức gia đã bày ra ở nơi đó, sao có thể tuỳ ý để người Mộc gia sử dụng? Điều này chẳng phải là hạ thấp giá trị con người sao!

"Mộc mỗ nhận được sự quan tâm của các vị, nhất định Mộc mỗ sẽ dốc toàn lực, dùng tất cả sức lực của ta trong lần thăm dò này, để Phong Vân đế quốc đạt được kết quả tốt nhất!" Mộc Anh Hoa đứng lên, cảm xúc có chút phấn khởi mà mạnh miệng một chút. Bốn người của hai đại gia tộc cũng lạnh lùng khẽ hừ: "Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu năng lực!"

Mộc Anh Hoa có chút xấu hổ cười cười, tấm mắt quét về phía Vân Phong: "Đương nhiên, đội trưởng vẫn chỉ là một cách xưng hô, tất cả mọi người vẫn cần phải giúp đỡ lẫn nhau, có phải hay không?" Vân Phong cười, động đũa gắp một chút đồ ăn đưa vào trong miệng mình. Hỗ trợ à, đương nhiên là sẽ hỗ trợ, bất quá chỉ là càng giúp càng thêm phiền mà thôi.

"Việc đội trưởng tạm thời đã xác định xong. Tiếp theo, vẫn còn một vấn đề quan trọng hơn."

Người của hai gia tộc ở bên kia mở miệng, chân mày Vân Phong nhếch lên, xem ra là muốn nói đến phần quan trọng rồi.

"Mười người chúng ta đến từ những gia tộc khác nhau, đồng nghĩa với việc tình hình lợi ích cũng sẽ phức tạp hơn so với đế quốc khác. Nếu trong lúc thăm dò tìm thấy bảo bổi, vẫn nên chia như thế nào đây?" Một vấn đề đặt ra trước mặt mọi người. Mặt Mộc Anh Hoa lại không khỏi đỏ lên, hắn muốn mở miệng đề nghị chia đều, nhưng nhìn dáng vẻ của những người khác, tuyệt đối không thể đồng ý với ý kiến này.

"A... Vậy có cao kiến gì không?" Vân Phong hỏi một câu. Đức gia và Thương gia liếc nhìn nhau: "Chia đều là chuyện tuyệt đối không có khả năng, như vậy thì quá tiện lợi cho một số người." Tầm mắt quét sang ba người Mộc Anh Hoa bên kia. sắc mặt của ba người cũng không nhịn được mà có chút xấu hổ: "Chúng ta đề nghị, người nào tìm được thì là của người đso, nhưng vậy thì ai cũng không thể có được một câu oán hận."

Mộc Anh Hoa đỏ mặt tía tai cuối cùng nói một câu: "Như vậy cũng không tốt, dù sao chúng ta vẫn là một thể, đây không phải là đang làm theo cách cá nhân sao..."