Duyên Vu và Tiểu Linh nhìn Vân Phong xuất
ma trượng ra, vũ khí của họ đều là lục khổng lục linh, thực lực cũng
không phân cao thấp. Duyên Vu và Tiểu Linh liếc mắt nhìn, hai người đều
hiểu ý nghĩ trong lòng đối phương, chỉ cần hạn chế không để Vân Phong sử dụng ma pháp chính là biện pháp nhanh nhất khống chế ma pháp sư.
Trường thương của Duyên Vu đột nhiên run
lên, đánh tới. Khóe môi Vân Phong ẩn hiện ý cười, bây giờ là một chọi
hai, dưới tình huống có nguyên tố lực, hai người kia mặc dù đều là cao
thủ cửu cấp, nhưng cho dù có tăng lên cũng không phải đối thủ của Vân
Phong. Thân thể Vân Phong nhanh nhẹn như gió, lúc trường thương của
Duyên Vu tới gần thì đã ung dung né tránh, thực lực rõ ràng đã đề cao
hơn những lần chiến đấu trước.
Duyên Vu sửng sốt, nhìn trường thương của
mình không làm Vân Phong bị thương chút nào, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Không thể nào, công kích lần trước nàng ta né tránh còn có chút
miễn cưỡng, làm sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi nàng ta đã đạt đến
trình độ này? Nàng ta nhất định là đã lấy bí bảo của Long tộc, nhất định là vậy!
Tiểu Linh thấy Duyên Vu công kích thất bại
thì căng thẳng trong lòng, loan đao rời tay phóng về phía Vân Phong. Vân Phong cảm nhận được quỹ tích của loan đao, thân thể bén nhạy như chim
yến, loan đao của Tiểu Linh không gây ra chút thương tích gì được. (quỹ
tích: quỹ đạo)
“Hừ! Xem thương!” Duyên Vu với Tiểu Linh
tấn công cùng lúc, trường thương trong tay lại vung lên lần nữa, Vân
Phong chỉ tiếp tục né tránh, cảm thụ cường độ cải tạo của thân thể lần
nữa, đối mặt với công kích của hai người, khóe môi Vân Phong vẫn nhếch
lên vui vẻ.
Thân ảnh trường thương đâm xuống như mưa,
trường thương trong tay Duyên Vu ong lên một tiếng, Duyên Vu chợt quát:
“Thương vũ phồn hoa!” Đầu thương như hạt mưa rơi lất phất trong không
trung, trường thương dùng tốc độ cực nhanh quơ múa. Vân Phong chỉ nhìn
thấy vô số thân ảnh trường thương bay tới, căn bản không cách nào thấy
rõ được.
Thân thể Vân Phong đột nhiên lùi lại, lúc
mưa thương nghênh diện đánh tới thì bước chân quỷ dị của Vân Phong lại
xuyên qua, dưới cơn mưa thương lại không bị thương tổn một chút nào,
Duyên Vu thấy cảnh này thì không khỏi ngây ra.
“Vân Phong, ngươi rốt cuộc đã lấy bảo bối
gì của Long tộc, mau giao ra đây!” Công kích của mình không có chút tác
dụng nào, sắc mặt Duyên Vu không khỏi đỏ lên, trường thương trong tay
đảo qua không trung. Vân Phong đáp xuống đất, khinh bỉ nhìn Duyên Vu
nói: “Ta không lấy bất kỳ thứ gì của Long tộc, cũng không hiếm lạ vật gì của Long tộc cả.” Vừa nói xong, cánh tay lật lại, đột nhiên đánh mạnh
về phía bên cạnh một cái.
“Choang!” Tiếng binh khí vang lên, tay Vân
Phong bắt được chính xác loan đao của Tiểu Linh, Tiểu Linh thấy cảnh này thì mặt biến sắc!
Nàng ta từ lúc nào đã mạnh đến mức này, một ma pháp sư nhưng thân thủ lại không chênh lệch với chiến sĩ là mấy, đây là cái đạo lý gì chứ! Nếu như trước kia có người nói với nàng một ma
pháp sư có thể so tốc độ, so lực lượng với chiến sĩ, nàng nhất định sẽ
cười nhạt khinh bỉ. Nhưng bây giờ sự thật lại ngay trước mắt, Vân Phong
hiện tại đang lấy thân phận ma pháp sư, so tốc độ, so lực lượng với cả
hai người bọn họ lại không phân cao thấp!
Thân thể Tiểu Linh cứng đờ, nhìn kỹ Vân
Phong thêm lần nữa, trong lòng đột nhiên khϊếp sợ. Nàng ta chưa từng
dùng ma pháp, cũng chưa bắt đầu công kích mà đã hóa công kích của hai
người bọn họ thành vô hình, huống chi nàng ta còn chưa phóng xuất ma thú ra.
Nhân vật như vậy… không phải là người mà nàng và Duyên Vu có thể ứng phó, cũng không thể thắng được.
“Tiểu nhân, lấy bảo bối cũng không dám nhận sao?” Sắc mặt Duyên Vu nhuốm một chút lửa giận, hiện tại máu nóng của
hắn đã xông tới đầu, không có cách nào nhận ra sự chênh lệch quá xa giữa mình và Vân Phong.
“Duyên Vu!” Tiểu Linh lắc mình đến bên cạnh Duyên Vu kéo hắn lại, Duyên Vu bất mãn quay đầu nhìn Tiểu Linh một cái, “Ngươi làm gì vậy? Còn không mau cùng ta dạy dỗ nàng.”
Tiểu Linh hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi lỗ mãng! Vũ khí của ta đã ở trong tay nàng, ngươi không nhìn thấy sao?”
Duyên Vu sửng sốt, quay đầu nhìn Vân Phong
lần nữa, lúc này mới thấy trong tay Vân Phong thật sự đang cầm loan đao
của Tiểu Linh, đang từ từ thưởng thức. “Vũ khí của ngươi từ lúc nào
thì…”
“Thực lực của Vân Phong xem ra đã tăng lên
không ít, đầu óc ngươi không được thông minh sao! Nàng ta là triệu hồi
sư, cũng là ma pháp sư, nhưng nàng ta chưa sử dụng ma pháp, cũng không
gọi ma thú, chỉ bằng thân thể cũng đã ngang sức với chúng ta, điều này
có nghĩa là gì ngươi không biết sao?”
Tiểu Linh thấp giọng nói nhanh bên tai
Duyên Vu, Duyên Vu nghe vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi, máu nóng trong
đầu cũng giảm đi một chút, “Vậy chúng ta phải làm cái gì bây giờ, chẳng
lẽ cứ để mặc nàng ta lấy bảo bối của Long tộc đi sao?”
Tiểu Linh đảo mắt một cái, “Nếu nàng ta
thật sự đã lấy bảo bối của Long tộc, chỉ cần lúc chúng ta ra ngoài nói
với trưởng lão một tiếng, nàng còn dám không giao ra sao? Nếu như nàng
ta muốn nuốt riêng cũng chạy không ra khỏi được Long cốc! Thực lực của
nàng ta lúc này với chúng ta mà nói cũng là một trợ lực, tầng sáu Long
Điện ai có thể biết được có nguy hiểm gì chứ, có nàng ở đây, chúng ta
cũng có thêm một phần bảo đảm.”
Đầu óc Duyên Vu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lời Tiểu Linh rất có đạo lý, bây giờ đấu cùng nàng ta cũng không có bất kỳ cơ hội thắng nào, mặc dù từ tầng một đến tầng bốn bọn họ không gặp
nguy hiểm gì nhưng cũng có phiền toái, thăm dò lên tầng sau cũng có
nghĩa nguy hiểm sẽ lớn hơn, có nàng ở đây ít nhiều cũng có thể ngăn cản
một chút.
Chiến khí Duyên Vu từ từ giảm xuống, Tiểu
Linh thấy vậy thì cười một tiếng với Vân Phong, “Vân Phong, vừa rồi là
chúng ta hiểu lầm ngươi, mong ngươi đừng lấy làm phiền lòng.”
Vân Phong đứng đó, một tay cầm loan đao của Tiểu Linh, xoay vài vòng, buồn cười nhìn hai người kia đã thương nghị
xong, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, thật thú vị.
“Nếu đã biết là hiểu lầm vậy liền xin lỗi ta đi.”
“Ngươi nói cái gì…” Khuôn mặt Duyên Vu lập
tức đỏ lên, lửa giận bừng bừng, Tiểu Linh kéo hắn một cái, Duyên Vu lúc
này mới tức giận áp chế lại.
“Xin lỗi, Vân Phong.” Tiểu Linh dẫn đầu nói xin lỗi, nàng cũng biết cá tính Duyên Vu, thiếu niên thiên tài của tộc
Hồng Long cho tới lúc này chưa từng phải cúi đầu trước người khác đâu.
Vân Phong nhìn Duyên Vu, “Còn hắn thì sao?”
Thần sắc Tiểu Linh có chút khó coi, cũng
biết Vân Phong cố tình làm khó nhưng hai người hiện tại đấu không lại,
Vân Phong lại đang giữ vũ khí của nàng, không cúi đầu cũng không được.
“Duyên Vu, nói xin lỗi đi.” Tiểu Linh thấp
giọng nói, Duyên Vu nhìn Tiểu Linh, lửa giận bùng bùng trong mắt. Ý Tiểu Linh bảo hắn là chuyện nhỏ mà không nhẫn thì sẽ hỏng chuyện lớn, Duyên
Vu lúc này mới mấp máy môi, nói nhỏ một câu gì đó.
“Nói lớn lên, ta không nghe thấy.” Vân
Phong nhìn hướng khác nói một câu, hai tay Duyên Vu nắm chặt lại, ánh
mắt tức giận nhìn Vân Phong, “Xin, lỗi!” (hic, phần này tác giả ghi là
“đối, không, khởi”, mình cũng bó tay không hiểu gì luôn, nên chém theo ý mình vậy, mọi người thông cảm nhé.)
Vân Phong nhìn cũng không nhìn Duyên Vu một cái, lúc này Tiểu Linh tiến lên nói: “Vân Phong, nếu đã nói xin lỗi rồi thì có phải nên trả vũ khí lại cho ta không?”
Vân Phong nhìn nhìn loan đao trong tay
mình, mím môi cười một tiếng, “Tiểu Linh, nói xin lỗi chẳng qua là lời
ngoài miệng thôi, các ngươi bảo hiểu lầm ta nhưng lại động thủ với ta
không chỉ một lần, ta cũng nên đáp lại mới phải, loan đao này ta cầm
cũng thuận tay, trước cứ thu vậy.”
Vân Phong, tay nhoáng một cái loan đao đã
biến mất. Tiểu Linh không nhịn được trừng mắt, lửa giận trong lòng dâng
lên, nếu không phải còn chút lý trí sót lại thì nàng cũng đã giống như
Duyên Vu rồi.
“Được, vậy cứ theo lời ngươi, tầng năm này thật sự không có gì cả sao?”
Vân Phong nhún vai, cũng thu ma trượng của mình vào, “Không có.”
Duyên Vu căm tức, không cam lòng nhìn Vân
Phong, cứ như Vân Phong đoạt bảo bối gì của hắn, nhưng ngại đề nghị vừa
rồi của Tiểu Linh nên hắn mới nhịn xuống khẩu khí này trong lòng. Không
có? Được, vậy thì không có! Chờ đến lúc ra khỏi Long Điện nhất định phải lột xuống tất cả mọi thứ trên người ngươi! (Amen, xin hãy thứ tha cho
những linh hồn đen tối J))
“Vậy ngươi làm thế nào vào được đây, vết
thương trên lưng ngươi đã lành rồi sao?” Tiểu Linh quan tâm hỏi một câu, Vân Phong cũng chỉ cười cười, chơi đùa cùng nàng: “Sau khi ta tỉnh lại
trong này, vết thương trên lưng không biết vì sao đã lành hẳn rồi, có lẽ là có một lão quái vật đưa đến, hoặc có lẽ ta sẽ là một bữa tiệc ngon
miệng không chừng.”
Lúc Vân Phong nói chuyện, nhếch môi, lộ ra
hàm răng trắng như tuyết nhìn về hướng nào đó, thiếu niên đang ẩn thân
trong không gian cũng nhếch môi, giỏi cho một tiểu nha đầu miệng lưỡi
sắc bén, kết quả vẫn là mình phải chịu tiếng xấu. Lão quái vật? Con
ngươi xám trắng của thiếu niên lóe lóe, xưng hô này cũng rất thích hợp.
“Ngươi nói cái gì? Nơi này có…” Duyên Vu và Tiểu Linh vừa nghe thì đều khẩn trương nhìn về phía không gian trống
rỗng, ngoài trừ vách tường bốn bề thì cũng không có gì cả.
Duyên Vu và Tiểu Linh cũng không dám khinh
mạn với uy nghiêm của Long Điện, dù sao ngoài Long Điện cũng có một vị
tiền bối cổ quái dạy cho bọn họ một bài học sâu sắc. Mặc dù đường đi tới đây cũng không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng hai người họ vẫn phải cẩn
thận một chút.
“Nơi này không có gì cả, vậy đi thôi!” Tiểu Linh nói với Vân Phong và Duyên Vu, Duyên Vu gật đầu một cái, Vân Phong nhìn Tiểu Linh, Tiểu Linh cười cười, “Vân Phong, dọc đường ta và Duyên
Vu đi tới đây mặc dù bình yên nhưng cũng không thuận lợi lắm, Long Điện
này có rất nhiều ma thú, thực lực dù không mạnh nhưng cũng không nói
chắc sẽ không gặp phải cường địch, ba người chúng ta cùng hành động tốt
hơn là đơn độc một mình.”
Vân Phong cười không trả lời, hai người này muốn xem mình thành bùa hộ mệnh, ha ha, cũng phải xem xét tình thế như
thế nào đã, nếu để Duyên Vu một mình vào đây không chừng đã chết ở ngoài kia rồi.
“Được, ta không có ý kiến.” Vân Phong cười cười, nàng cứ đi cùng bọn họ đi, tránh bọn họ đâm lén một đao sau lưng nàng.
Tiểu Linh thấy Vân Phong không cự tuyệt thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn vách tường phong bế xung quanh, nàng cảm thấy
tầng năm này rất cổ quái, “Vân Phong, ngươi biết cửa ra tầng năm này ở
đâu không?”
Vân Phong lắc đầu một cái, Duyên Vu vừa
thấy thì lại nghĩ đang đùa bọn họ, lại muốn nổi giận nhưng ánh mắt Tiểu
Linh quét tới, “Nếu không biết, vậy chúng ta cùng tìm.”
Duyên Vu gật đầu, Vân Phong ngược lại vẫn
không nhúc nhích, Tiểu Linh và Duyên Vu đều đi tìm nhưng tìm nửa ngày
cũng không có kết quả. Thiếu niên đang ẩn trong không gian nhếch môi
cười khinh thường, đôi mắt cũng châm biếm nhìn về phía Vân Phong, tiểu
nha đầu này sẽ làm sao đây?
“Cửa ra ở đâu?” Duyên Vu tìm một lúc lâu
không có kết quả, có chút bực bội, thấp giọng rống lớn một tiếng. Tiểu
Linh cũng có chút không kiên nhẫn, nhìn Vân Phong một cái, “Vân Phong,
ngươi cũng tới tìm giúp một tay đi.”
Vân Phong mỉm cười, tay vừa động, lấy Nhục
Cầu ra, Nhục Cầu vừa ra đã tông vào mặt Vân Phong, lông mao như nhung
trên thân thể cọ cọ. Vân Phong xách nó ra trước mặt mình, ý bảo nó khiêm tốn một chút. Nhục Cầu chớp chớp mắt to, lúc này Vân Phong mới buông nó ra, Nhục Cầu lại bò lên vai Vân Phong như trước.
Duyên Vu và Tiểu Linh nhìn hành động của
Vân Phong, không hiểu gì. Nhục Cầu thấy hai người lập tức dựng lông lên, một hơi nhe răng nhọn hoắt về phía hai người. Hai người nhìn vẻ mặt dữ
tợn của Nhục Cầu thì không khỏi kinh sợ trong lòng, rõ ràng là ma thú
nhìn qua không thể gây thương tổn gì, sao lại khiến bọn họ thấy sợ hãi,
thật sự rất kỳ lạ.Vân Phong vuốt ve Nhục Cầu bảo nó an tĩnh một chút, “Nhục Cầu, có
biết nơi này có người đang trốn không?” Vân Phong nói với Nhục Cầu, Nhục Cầu hơi sửng sốt, sau đó đầu nhỏ gật một cái.
Vân Phong cười một nụ cười hồ ly, nụ cười này làm thiếu niên đang ẩn mình thấy rất thú vị, “Tiểu nha đầu này đang muốn làm gì đây?”
Vân Phong chỉ tay về một hướng trên không trung, “Lôi hắn ra ngoài đi.”
Nhục Cầu nghe được lệnh của Vân Phong, thân thể vù vù nhảy lên,
“Nana!” hô to một tiếng, thân thể nhỏ bé như đạn pháo đánh hung ác một
cái về nơi nào đó trong không trung.
“Nàng ta đang làm gì vậy?” Duyên Vu nhìn Vân Phong ra lệnh cho Nhục
Cầu, cảm thấy rất khó hiểu, Tiểu Linh cũng như có điều suy nghĩ một lát, “Có một người đang trốn trong không gian này, ngươi không nghe thấy
sao?”
Thần sắc Duyên Vu biến đổi, không gian ẩn nấp? Cao thủ như thế đã
cách xa cấp bậc của bọn họ! Hai người không khỏi dựa sát vào nhau, càng
phòng bị hơn một phần.
Nhục Cầu vọt đến một hướng nào đó hung hăng đυ.ng vào, thân thể tựa
như không sợ tường đồng vách sắt gì cả, va chạm này làm toàn bộ không
gian chợt chấn động mạnh một cái.
Thiếu niên vẫn đang ẩn nấp ở nơi nào đó liền biến sắc, không gian
của hắn lại bị thứ này nhìn thấu! Điều này sao có thể? Vốn cho là sẽ
không ảnh hưởng gì được tới mình, nhưng không ngờ không gian mình đang
ẩn nấp lại xảy ra chấn động mãnh liệt!
Đôi mắt của thiếu niên hơi híp lại, chăm chú nhìn Nhục Cầu, nhìn
thân thể nhỏ bé của nó không ngừng lặp lại động tác vừa rồi, hắc bào đột nhiên vung lên.
“Tiểu nha đầu, ngươi cố ý để ta bị bẽ mặt sao?” Sắc mặt thiếu niên
khó coi xuất hiện trước mặt mọi người. Nhục Cầu vừa thấy hắn lập tức nhe răng há miệng muốn nhào tới. Vân Phong kinh hãi, tinh thần lực cuồng
mạnh xông ra, nguy hiểm kéo Nhục Cầu trở về.
“Ngươi Nhục Cầu này, chạy loạn cái gì?” Vân Phong giữ chặt Nhục Cầu
trong tay, Nhục Cầu rất không phục lắc lắc cơ thể, cái đuôi vỗ vào tay
Vân Phong muốn nàng buông mình ra nhưng Vân Phong cũng không dám lơ là,
nếu thiếu niên này ra tay, Nhục Cầu dù có tốc độ quỷ dị nhưng thực lực
thiếu niên này cũng sâu không lường được.
Nhục Cầu ở trong tay Vân Phong không ngừng lăn qua lăn lại, thiếu
niên cũng híp mắt nhìn Nhục Cầu hồi lâu, Duyên Vu và Tiểu Linh thì
choáng váng nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện, “Tiền bối…”
Thiếu niên cũng không nhìn hai người một cái, đôi mắt xám trắng quét về phía Vân Phong, Vân Phong thấp giọng cười một tiếng, “Tiền bối cố ý
gây khó dễ cho ta, ta đương nhiên phải thỉnh tiền bối đi ra rồi.”
“Hừ!” Thiếu niên hừ lạnh, ánh mắt quét tới Nhục Cầu lần nữa, “Thôi,
tiểu nha đầu ngươi ngược lại rất hợp khẩu vị của ta, ta để các ngươi đi
ra vậy.”
Tay áo bào thiếu niên không cần gió cũng tự bay, đột nhiên mặt đất
xuất hiện hai trận pháp, khắc văn trong trận vô cùng phức tạp, Duyên Vu
và Tiểu Linh vừa thấy thì không nhịn được trợn to mắt.
“Đi đi.” Thiếu niên nhìn Vân Phong một cái, thân thể bay lên không
trung, “Hay pháp trận này, một thông đến tầng sáu, một thông đến tầng
tám, tự các ngươi lựa chọn đi.” Thiếu niên nói xong thì thân thể lại
tiêu tán vô hình lần nữa, dường như đã rời khỏi khoảng không gian này
rồi. Vân Phong nhìn hai pháp trận kia, không tin tiền bối tính tình cổ
quái sẽ có lòng tốt như vậy.
Duyên Vu vừa thấy pháp trận thì lập tức chạy tới, nhìn hai pháp trận giống nhau như đúc, cau chặt mày, hai pháp trận này một là tầng sáu,
một là tầng tám sao?
“Vân Phong, tiền bối kia còn ở đây không?” Duyên Vu cũng không quay đầu lại hỏi một câu, Vân Phong lắc đầu, “Không biết.” Duyên Vu nghe vậy thì lập tức nói lớn, “Để ma thú đó tiếp tục tông vào đi, bọn ta muốn
hỏi rõ người nào đi tầng tám!”
Vẻ mặt Vân Phong tối sầm, Nhục Cầu nhe răng nhọn với Duyên Vu, Tiểu
Linh trợn mắt nhìn Duyên Vumột cái, “Không có việc gì, chúng ta người
nào đi cũng không sao.”
“Vân Phong, ngươi tới chọn đi.” Duyên Vuquay đầu nhìn Vân Phong,
tựa hồ đã phán định Vân Phong sẽ biết cái nào thông lên tầng tám. Vân
Phong cũng không nói thêm gì, tùy ý chọn một cái bước vào, pháp trận đột nhiên bùng lên một luồng sáng bao phủ toàn bộ thân thể Vân Phong,
trong nháy mắt thân ảnh Vân Phong đã biến mất.
“Đi, chúng ta cũng đuổi theo!” Tiểu Linh nói với Duyên Vu, Duyên Vu
gật đầu một cái, hai người cùng bước vào trận pháp, pháp trận chợt lóe
quang mang, bóng dáng hai người cũng biến mất.
Vân Phong được một luồng ánh sáng ấm áp kéo đi tới, nàng mở mắt ra,
thấy mình đang ở một nơi xa lạ, có mấy cánh cửa trước mắt, ngoải những
cánh cửa ra thì không còn bất kỳ vật gì khác.
Tiểu Linh và Duyên Vu cũng tới ngay sau đó, nhìn những cánh cửa này
cũng không hiểu ra sao. Tiểu Linh quét mắt một vòng, vui vẻ hô lên:
“Tầng tám, đây là tầng tám!”
Vân Phong nhìn theo, thấy trên mặt đất có khắc tám con Bàn Long,
tầng tám sao, vận khí của nàng đúng là không tệ. Nhìn mấy cánh cửa trước mắt, Vân Phong đếm thầm, mười cửa.
Duyên Vu tiến lên định mở cửa ra, nhưng tay vừa đặt lên cửa đã thấy
một xung lực từ cửa đánh vào cơ thể, Duyên Vu nhanh chóng nhảy sang bên
cạnh, chật vật tránh thoát công kích.
“Vào được Long Điện, các ngươi là người Long tộc sao?” Một giọng nói già nua vang lên trong không gian. Duyên Vu và Tiểu Linh đều vui mừng
trong lòng, Vân Phong vẻ mặt vẫn không đổi đứng đó.
“Tiền bối, chúng ta đúng là người Long tộc.” Tiểu Linh cao giọng trả lời, Duyên Vu liếc mắt nhìn Vân Phong, sau đó lại nói thêm một câu,
“Tiền bối, ba người chỉ có hai người chúng ta là Long tộc, người còn lại là nhân loại.”
“Nhân loại?” Thanh âm già nua nghi ngờ hỏi, Vân Phong đứng đó, mắt
lạnh nhìn Duyên Vu, Tiểu Linh cũng có chút lúng túng nhìn Duyên Vu.
Duyên Vu vẫn không quan tâm đứng đó, không chút nào cho là mình đã nói
sai.
“Được rồi, Long tộc có quy củ của Long tộc.” Giọng nói lại vang lên, Duyên Vu và Tiểu Linh cảm thấy có một lực hút vô hình đánh tới hai
người, lúc hai người không kịp đề phòng đã thấy bảo bối trên người cả
hai đều bay ra, trôi lơ lửng trên không trung.
Duyên Vu và Tiểu Linh luống cuống, đây là bảo bối của Long tộc họ đã lấy được, tại sao lại bị lấy ra! Hai người vội vàng giơ tay muốn chụp
lại nhưng cũng chỉ phí công, những đồ vật bị hút ra khi Duyên Vu và Tiểu Linh đến gần đều tự động bay ra xa.
Vân Phong thấy một màn như vậy thì mỉm cười, Nhục Cầu trên vai cũng
cười híp mắt. Tiểu Linh và Duyên Vu vẫn chưa từ bỏ ý định muốn lấy lại
bảo bối, nhưng vẫn chỉ tốn công vô ích.
“Tiền bối, đây là ý gì?” Tiểu Linh thấy bảo vật trước mắt nhưng
không thể lấy được, không khỏi cao giọng kêu một tiếng, Duyên Vu cũng
liều mạng muốn lấy lại một thứ nhưng chỉ có thể đỏ mắt nhìn bảo vật chạy đi.
“Đây là quy củ, tộc nhân Long tộc chỉ có thể lấy một món đồ ra khỏi
đây, ở đó có mười cánh cửa, tự mình chọn một cánh đi ra ngoài đi.” Giọng nói vang lên, Duyên Vu và Tiểu Linh biến sắc, chỉ có thể cầm một thứ đi ra sao!
Dốc lòng xông vào như vậy, thật vất vả mới đi đến tầng thứ tám mà
lại chỉ có thể cầm một món đi ra? Đây không phải Long Điện sao, không
phải là bảo vật của Long tộc sao, tại sao bọn họ chỉ có thể lấy được một thứ chứ?
“Tiền bối, như vậy là không công bằng với Long tộc!” Tiểu Linh cao
giọng hô, giọng nói già nua kia lạnh lùng hừ, “Nếu như một thứ cũng
không muốn thì lập tức cút ra ngoài đi!”
Thần sắc Tiểu Linh biến đổi, biết chủ nhân của thanh âm này đã tức
giận rồi, lập tức không quan tâm những thứ khác nữa, có thể lấy một thứ
cũng được rồi, “Duyên Vu, bảo bối quan trọng hơn! Sau này còn có cơ
hội.”
Duyên Vu nghẹn một hơi ở ổ họng, sắc mặt đỏ lên, nhìn những thứ lơ
lửng trên không, rốt cuộc khẽ cắn răng, quyết định lấy thứ giá trị nhất
trong đó, “Các ngươi chọn xong chưa?” Giọng nói lại vang lên, hai người
cũng nói ra vật mình muốn, sau đó không khí chấn động, ngoài hai đồ vật
được chọn, những thứ còn lại đều biến mất.
“Đáng giận!” Tiểu Linh và Duyên Vu thấy bảo bối mình đoạt được lại
biến mất ngay trước mắt, trong lòng vừa nóng nảy vừa bực bội. Duyên Vu
thấp giọng mắng nhưng cũng không có biện pháp nào khác!
“Được rồi, chọn một cửa đi ra ngoài đi.” Thanh âm vang lên, hai
người đều theo bản năng nhìn về phía Vân Phong, bọn họ ra ngoài còn nàng ta thì sao?
“Tiền bối, vị này là bằng hữu của Long tộc, không biết…” Tiểu Linh
lại cao giọng nói, trong lòng nghĩ muốn Vân Phong cũng cùng ra ngoài,
tuyệt không thể để Vân Phong ở lại Long Điện một mình.
“Bớt nói nhảm đi!” Giọng nói già nua đột nhiên quát lên, sắc mặt
Tiểu Linh trắng bệch, không dám nhiều lời nữa. Vân Phong đứng một bên
vẫn im lặng nhìn, ý định của Tiểu Linh nàng sao lại không hiểu, hai
người này nhất định là không cam tâm nên cũng muốn kéo mình ra ngoài.
Tiểu Linh cắn cắn môi nhìn mười cánh cửa trước mắt, tùy ý chọn một
cái đứng vào, Duyên Vu cũng thế, có bài học vừa rồi hắn cũng không dám
tùy tiện để tay lên nữa.
“Mười cửa này có một cửa thông lên tầng chín, còn lại là thông ra
ngoài Long Điện, sau khi ra ngoài thì không bao giờ được tiến vào Long
Điện nữa.”
Tiểu Linh và Duyên Vu vừa nghe, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, vừa rồi sao lại không nói sớm chứ, hai người bọn họ cũng có thể thương
lượng một chút. “Mở!” Giọng nói già nua vang dội trong không gian, cánh
cửa trước mặt hai người chậm rãi mở ra, lòng hai người đều ôm một tia hi vọng, hi vọng trong hai cửa này sẽ có một cửa thông lên tầng thứ chín.
Một trận bạch quang hút thân thể hai người vào bên trong, sau đó
cánh cửa nháy mắt đóng lại, không gian lại phục hồi sự yên tĩnh. Vân
Phong vẫn yên lặng đứng đó, không có hành động gì. Một nhân loại tiến
vào Long Điện, chủ nhân giọng nói này có tâm tư gì với mình nàng thật
đúng là không rõ, người này vừa rồi không khách khí với tộc nhân Long
tộc nhưng cũng không có nghĩa sẽ hữu hảo với nhân loại.
“Nhân loại, lần đầu gặp.” Giọng nói lại vang lên, tựa như cảm thấy
rất hứng thú với Vân Phong, “Nhân loại đương nhiên cũng có quy củ của
nhân loại.”
Thanh âm vừa dứt thì Vân Phong nhìn thấy một cánh cửa lặng lẽ mở ra, từ trongđi ra một thanh niên anh tuấn. Thanh niên mặt không biểu tình,
ngũ quan tuấn mỹ, một bên mặt có hoa văn màu sắc kỳ dị, vẽ một cánh chim màu lam tinh tế tỉ mỉ, nhưng lại chỉ có một nửa.
Vân Phong nhìn thanh niên đi ra, không khỏi đề phòng, thực lực thanh niên kia cũng ngang với nàng, đều là bát cấp. Giọng nói kia lại vang
lên: “Nhân loại, chỉ cần ngươi có thể đánh bại đối thủ ngang hàng với
ngươi này, ngươi sẽ có tư cách bước vào tầng thứ chín.”
Tầng chín? Chỉ cần đánh bại người thanh niên trước mặt này thì nàng có tư cách bước vào tầng chín sao? Cứ như vậy sao?
“Chậc chậc, tiểu nha đầu, đừng coi thường Lam Dực, gặp gỡ hắn là
thích hợp với ngươi.” Thanh âm trưởng thành của thiếu niên vang lên,
không gian lại chấn động một trận, thân ảnh thiếu niên lại xuất hiện lần nữa.
Vân Phong tỉ mỉ đánh giá gương mặt không biểu cảm trước mắt, gương
mặt của thanh niên có hoa văn màu xanh, rồi lại giương mắt nhìn thiếu
niên đang lơ lửng trên không trung, đây rốt cuộc là chuyện kỳ quái gì?
Người Long tộc phải chọn cửa, còn mình nhất định phải đánh nhau một
trận? Bất quá như vậy cũng không phải là thua thiệt.
Vân Phong cười cười, tâm niệm vừa động, nhẫn khế ước xuất hiện trên
tay. “Triệu hồi sư?” Thanh âm già nua có chút kinh ngạc, thiếu niên cười quái dị một tiếng, “Thế nào, ta không nói cho ngươi sao?”
Giọng nói dừng lại một lát, cuối cùng nói, “Ngươi đây là muốn xem kịch vui sao, Diệu Quang?”
Thiếu niên cười ha ha một tiếng, thân thể bay vụt vào không gian nào đó, “Dĩ nhiên là muốn xem kịch vui rồi, chúng ta bị nhốt lâu như vậy
cũng phải nên giải trí một chút, thế nào, đau lòng Lam Dực sao?”
“Không, là đứa trẻ kia tự mình chọn.” Giọng nói vang dội trong không gian, thiếu niên nghe xong thì sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía thanh
niên không biểu cảm, trong đôi mắt thanh niên kia có thể thấy được sự
mong đợi và hưng phấn.
“Thì ra là… Ha hả, xem ra tiểu tử Lam Dực này ngây ngốc cũng đủ lâu
rồi, cứ để người trẻ tuổi bọn họ hoạt động gân cốt một chút đi!”
Ống tay áo thiếu niên vung lên, bịt kín không gian vô hình bao phủ
xung quanh mình, người bên ngoài không thể thấy nhưng vẫn nghe được
giọng nói của hắn.
“Lão già kia, ngươi cảm thấy nàng là người mà chúng ta đang đợi sao?”
Hồi lâu, giọng nói già nua mới vang lên, “Sao ngươi không đánh cuộc
thử xem? Nếu như ngay cả Lam Dực cũng không thắng được, chúng ta chỉ có
thể bỏ qua.”
Thiếu niên suy nghĩ một chút rồi cười, “Nếu như nàng không phải
người ta mong đợi, ta thật đúng là cảm thấy không thú vị chút nào.”