Cơn gió thổi qua làm những chiếc chuông gió dưới mái hiên lay động. Dường như âm thanh của kim thạch cũng bất giác vang vọng hơn mấy lần.
Thậm chí nó còn ảnh hưởng đến trái tim đang đập ổn định trong l*иg ngực kia nữa.
Chiếc trâm ngọc trai trên đầu thiếu nữ vẫn còn đang lắc lư, ánh sáng phản chiếu từ những viên đá quý khiến người khác phải lóa mắt và choáng váng.
Đồng thời nó cũng khiến trái tim của Tiêu Văn Cảnh lập tức loạn nhịp.
Hắn đã nói nhiều lời quá đáng như vậy rồi, tại sao Nguyễn Linh Huyên vẫn còn ra mặt làm gì?
Đúng là nàng hơi ngốc nghếch.
Từ trước đến nay chưa từng có ai làm Đại Hoàng tử bẽ mặt ngay tại trận. Chưa bàn tới Tiêu Văn Cảnh, ngay cả những người bên cạnh cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào cả. Tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng tại chỗ.
Như thể bọn họ đang chờ đợi một cơn bão táp sắp sửa ập tới.
Nguyễn Linh Huyên uống ừng ực một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó ném nó trở lại khay. Tiểu nội giám bị tiếng động đó hù dọa đến độ chân cẳng mềm nhũn cả ra, lập tức quỳ gối xuống đất vì sợ cơn lửa giận của chủ tử sẽ lan đến chỗ mình.
Tiêu Tông Vĩ hơi nghiêng người sang trái, như thể làm vậy thì ánh mắt cao cao tại thượng của hắn ta mới có thể trông thấy tiểu cô nương thấp bé hơn hắn ta rất nhiều.
“Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi mà cũng xứng uống rượu do bổn cung đưa cho Tiêu Văn Cảnh ư?” Từ giọng nói trầm thấp và ngân dài của hắn ta thì có thể thấy được trong giờ phút này, Đại điện hạ đang vô cùng phẫn nộ.
Nguyễn Linh Huyên dùng mu bàn tay lau miệng rồi phả ra hai hơi thở đầy mùi rượu. Nàng cũng nhờ vào rượu để tăng thêm dũng khí, muốn dùng lời nói để phản bác hắn ta: “Đây không phải là rượu trái cây do Hoàng hậu nương nương chuẩn bị đâu. Rõ ràng đây là rượu mạnh mà!”
“Ngươi còn dám vu cáo để hãm hại bổn cung nữa sao!” Tiêu Tông Vĩ vung tay áo, vừa trợn mắt vừa quát lên: “Tội chồng thêm tội!”
Bốn chữ “tội chồng thêm tội” được thốt lên một cách hùng hồn khiến Nguyễn Linh Huyên hoảng sợ đến mức tỉnh táo lại phần nào sau khi bị men rượu làm đầu óc kích động.
Phản ứng này của Tiêu Tông Vĩ dữ dội hơn dự đoán của nàng.
Nguyễn Linh Huyên vốn tưởng rằng có Đại tỷ tỷ ở đây thì hắn ta sẽ kiềm chế phần nào, ai ngờ người này rõ ràng đã quen với việc độc đoán!
Lúc này, ánh mắt gắt gao và đầy đe dọa của hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Nguyễn Linh Huyên. Dù có can đảm đến đâu thì nàng cũng đã bắt đầu cảm thấy hơi e dè rồi.
Nàng chỉ uống một ly rượu thôi mà, sao lại giống như nàng vừa tát thật mạnh vào miệng Đại Hoàng tử thế nhỉ!
Tiêu Tông Vĩ cũng không hề hổ thẹn khi cậy mạnh hϊếp yếu. Ngược lại, hắn ta còn ỷ mình lớn tuổi hơn để cố tình tiến lại gần Nguyễn Linh Huyên từng bước một. Thấy đáy mắt của tiểu cô nương bắt đầu lộ vẻ sợ hãi, nụ cười giễu cợt trên môi Tiêu Tông Vĩ lại càng sâu hơn.
Lúc Nguyễn Linh Huyên sắp không chịu nổi ánh mắt hung ác kia thì cổ tay nàng đã bị ai đó nắm lại thật chặt. Cơ thể của Nguyễn Linh Huyên lập tức lảo đảo rồi ngả về phía sau. Trước mắt nàng nhoáng lên một cái, sau đó tầm mắt đã bị một bóng lưng che chắn thật kín kẽ.
Nguyễn Linh Huyên bị Tiêu Văn Cảnh kéo về phía sau.
“Chỉ là một ly rượu thôi mà, việc gì Hoàng huynh phải tức giận như vậy?”
Giọng nói của Tiêu Văn Cảnh rất bình tĩnh. Mặc dù bây giờ hắn vẫn phải ngẩng mặt lên mới có thể đối mặt với vị Đại Hoàng huynh này nhưng vẻ mặt hắn lại không hề hoảng sợ chút nào.
“Thật là hiếm lạ. Vậy mà đệ lại ra mặt vì người khác ư?” Tiêu Tông Vĩ chậm rãi khoanh tay lại rồi khẽ nheo mắt: “Trước đây, khi đệ phạm tội, dù mẫu hậu có đánh chết những cung nhân đã lớn lên bên cạnh đệ thì đệ cũng chẳng dám nói nửa lời. Thế mà chỉ ra ngoài lăn lộn vài tháng ở chốn hoang dã đã khiến lá gan của đệ lớn hơn rồi sao?”
Vẻ mặt của Tiêu Văn Cảnh không hề thay đổi. Cho dù Tiêu Tông Vĩ có nhắc đến quá khứ không nỡ nhớ lại thì nó cũng chỉ như gãi ngứa đối với hắn mà thôi. Điều này khiến Tiêu Tông Vĩ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Đệ xem, đệ vẫn có dáng vẻ như vậy, thảo nào xung quanh đệ chẳng có được mấy người. Thậm chí người thân cận nhất của đệ chết ngay trước mặt thì đệ cũng có thể thờ ơ, đúng là quái vật.”
“Đại Hoàng huynh nói đúng. Hôm nay là sinh thần của Thất Hoàng muội nên phải chúc mừng.” Tiêu Văn Cảnh cũng không trả lời hắn mà nghiêng đầu ra lệnh: “Mang rượu lên đi.”
“Không được, người không thể uống rượu được!” Trong miệng Nguyễn Linh Huyên vẫn còn tràn ngập vị sâu cay của rượu. Loại rượu này tuyệt đối không phải là rượu trái cây vặt vãnh dành cho nữ nhi gia. Tiêu Tông Vĩ đang cố ý làm khó Tiêu Văn Cảnh.
Với sức khỏe của Tiêu Văn Cảnh thì càng không thể uống loại loại rượu này được.
“Nơi này đến lượt ngươi xen mồm nói leo ư? Người đâu, lôi nàng ta xuống đi!” Tiêu Tông Vĩ đã không ưa Nguyễn Linh Huyên từ lâu rồi, nếu giờ phút này hắn ta không nổi giận thì sẽ không còn là Tiêu Tông Vĩ.
Nguyễn Linh Huyên ôm Tiêu Văn Cảnh thật chặt: “Ta không đi đâu!”
Nhưng nội giám ở hai bên lại không dám trái lời Đại Hoàng tử. Bọn họ lập tức tiến lên để kéo Nguyễn Linh Huyên đi.
“Đại điện hạ.” Nguyễn Linh Chủy bèn bước tới, đứng bên cạnh Tiêu Văn Cảnh rồi lên tiếng một cách ôn hòa: “Lục muội muội của ta còn nhỏ nên vẫn chưa quen với quy củ trong cung, vẫn nên để ta đưa muội ấy rời đi thì hơn!”
“Nàng muốn rời đi vì nàng ta sao?”
Câu này có ý gì?
Nguyễn Linh Chủy khẽ cau mày.
“Thần nữ là trưởng tỷ trong nhà nên theo lý ta phải chăm sóc ấu muội của mình.”
“Đúng, đúng vậy Đại Hoàng huynh. Nguyễn Lục tiểu thư là khách mà muội mời tới đây, xin huynh đừng trách phạt nàng ấy...” Thất Công chúa run rẩy thốt lên. Khi Tiêu Tông Vĩ trừng mắt với mình, nàng ấy nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Nguyễn Linh Huyên như một con rùa đen rụt cổ.
Có hai người mở lời xin tha nhưng tại sao Hoàng huynh chỉ trừng mắt với nàng ấy thế…
Nhưng trong trường hợp này, đằng sau Tiêu Văn Cảnh còn có Nguyễn Linh Huyên, Nguyễn Linh Huyên thì có Tiêu Yến Thư nắm tay, còn Nguyễn Linh Chủy thì đang đứng bên cạnh.
Vì đoàn người này nhiều như vậy nên những nội giám thực sự không tiện ra tay lần nữa. Bọn họ sợ làm tổn thương ai đó nên chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn vào khuôn mặt ngày càng trở nên khó coi của Tiêu Tông Vĩ, muốn thỉnh cầu một lời chắc chắn.
Trong lúc cực kỳ căng thẳng đó, cung nhân chợt truyền báo rằng Hiền Đức Hoàng Thái hậu và Đan Dương Quận chúa đã đến.
Bầu không khí giằng co tại hiện trưởng mới được hòa hoãn.
“Sao tất cả đều đứng ở đây vậy?” Nguyễn Linh Huyên lập tức thở phào nhẹ nhõm khi giọng nói của Hiền Đức Hoàng Thái hậu truyền tới.
“Không có việc gì đâu, Hoàng tổ mẫu. Tôn nhi đang trò chuyện với các Hoàng đệ và Hoàng muội thôi ạ. Vì đã lâu không gặp Lục đệ nên tôn nhi mới hàn huyên với đệ ấy nhiều hơn thôi...” Tiêu Tông Vĩ vừa mỉm cười vừa nhìn về phía Tiêu Văn Cảnh: “Đúng không, Lục đệ?”
Hiền Đức Hoàng Thái hậu bèn nhìn Tiêu Văn Cảnh.
Hắn cũng nhếch môi, cười nhạt: “Đại Hoàng huynh nói không sai.”
Nguyễn Linh Huyên trợn mắt và há hốc mồm. Xem như nàng đã được mở mang kiến thức về hình ảnh huynh đệ với chúng bạn trong cung – những điều mà Tiêu Văn Cảnh từng nói.
Tuy nhiên, cuộc giao tranh cứ kết thúc một cách lặng lẽ như vậy, khiến tình cảnh cuối cùng cũng chẳng biến thành kết cục quá hổ thẹn.
Đan Dương Quận chúa là bậc trưởng bối nên không tiện ở lại quá lâu. Chẳng mấy chốc, bà ấy đã vội vàng mượn cớ là phải xử lý gia sự nên muốn đưa Nguyễn Linh Huyên ra khỏi cung.
Nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Kiếp trước, Đan Dương Quận chúa cũng rất hiếm khi dẫn nàng qua lại với những người trong cung. Mấy lần bà ấy vào cung cũng chỉ vì bái kiến Hiền Đức Hoàng Thái hậu chứ không vì chuyện gì khác.
Mãi đến khi sắc lập Thái tử, những hạn chế dành cho nàng mới được giảm bớt phần nào.
Nguyễn Linh Huyên nhìn vào Tiêu Văn Cảnh. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người nàng trong giây lát rồi lại lẳng lặng xoay người đi.
Lần này Nguyễn Linh Huyên cũng không tức tối nữa.
Có lẽ không phải Tiêu Văn Cảnh không xem Nguyễn Linh Huyên là bạn, nếu không thì lúc nãy hắn đã chẳng đứng chắn trước mặt nàng rồi.
Tiêu Yến Thư đuổi theo Nguyễn Linh Huyên đang chuẩn bị rời đi rồi hỏi han với vẻ bịn rịn: “Linh Huyên, bây giờ chúng ta có thể xem nhau là bạn không?”
Tuy nàng ấy vẫn luôn nhát gan nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Linh Huyên lại dám đối đầu với Đại Hoàng tử ngay trước mặt mình, trong lòng Tiêu Yến Thư cảm thấy cực kỳ kính phục, vậy nên nàng ấy đã lấy hết can đảm để hỏi Nguyễn Linh Huyên.
“Đương nhiên rồi!” Nguyễn Linh Huyên nhanh chóng gật đầu.
Nếu biết trước câu nói “đương nhiên rồi” này sẽ khiến nàng trở thành thư đồng của Thất Công chúa thì chắc chắn Nguyễn Linh Huyên sẽ không bao giờ trả lời chóng vánh như vậy đâu.
Sau ngày sinh thần của Thất Công chúa, một khẩu dụ đã được truyền đến Nguyễn phủ. Nguyễn Linh Huyên đã gặp phải đả kích còn dữ dội hơn cả việc chọc giận Tiêu Tông Vĩ.
Đan Dương Quận chúa bèn phái người đi thăm dò.
Hoá ra sau khi hai người rời đi, Thuận Thiên Đế đã đích thân triệu Thất Công chúa đến để kiểm tra bài học. Công chúa trả lời trôi chảy làm Hoàng đế cảm thấy hết sức hài lòng nên đã đồng ý một ước nguyện của nàng ấy. Thất Công chúa chẳng thiếu thứ gì ngoài một người bạn có thể hàn huyên, tâm sự. Thế là nàng ấy lập tức tiến cử Nguyễn Linh Huyên làm thư đồng của mình.
“Tống Giảng quan là người có học thức uyên bác, học sâu hiểu rộng, nhất định sẽ giúp ích cho muội muội rất nhiều.”
Sau khi nhận được tin tức, Nguyễn Linh Chủy vội chạy tới ngay nhưng lại không biết nỗi khổ trong lòng Nguyễn Linh Huyên. Nàng ấy còn cảm thấy mừng thay cho nàng, sau đó quay sang Đan Dương Quận chúa rồi lên tiếng một cách thân thiết: “Nhị thẩm yên tâm đi ạ. Linh Chủy sẽ săn sóc cho Lục muội muội thật chu đáo ở trong cung.”
Thánh ý đã được ban xuống nên Đan Dương Quận chúa chẳng còn cách nào khác ngoài việc dặn dò Nguyễn Linh Huyên hết lần này đến lần khác rằng: Không được tùy tiện ở trong cung, phải cẩn thận và thận trọng.
Tiên Đế đã dùng sức mạnh để lập quốc nhưng vẫn am hiểu sâu sắc rằng: Việc trị quốc cần phải dựa vào văn chương, vậy nên Tiên Đế đã lập Thái học* ở trong cung. Tất cả con cái của các trọng thần trong triều đều có thể tham gia học tập. Hai đích tử của Nguyễn gia cũng học hành ở Thái học.
*Thái học: Cấp học cao nhất thời phong kiến, được thành lập vào thời nhà Hán.
Mặc dù các Hoàng tử với Công chúa trong cung có tuổi tác khác nhau nhưng bọn họ đều được dạy dỗ bởi một vị Đại nho* được mời tới. Mỗi Hoàng tử lẫn Công chúa còn có thể có hai thư đồng nữa.
*Đại nho: Nhà thông thái.
Sáng sớm tinh mơ, với đôi mắt ngái ngủ và rưng rưng nước mắt, Nguyễn Linh Huyên đã tìm hiểu rõ địa điểm mà nàng phải thường xuyên đến đó trong vài năm sắp tới, cho đến khi Tiêu Yến Thư đến tuổi cập kê, đồng thời nàng cũng biết những đồng môn mà mình sẽ thường xuyên gặp mặt.
Mấy vị Hoàng tử đều có thư đồng của riêng mình rồi. Bọn họ đều là con cháu của quyền thần, chỉ có bên cạnh Tiêu Văn Cảnh là trống trơn.
“Tại sao Lục điện hạ không có thư đồng vậy?”
“Trước đây huynh ấy cũng từng có thư đồng rồi. Nhưng mà…” Tiêu Yến Thư do dự một thoáng, sau đó lại càng hạ thấp giọng nói vốn dĩ đã rất nhỏ nhẹ: “Chỉ có điều các thư đồng của huynh ấy đều rất xui xẻo, một người bị ngã tới mức gãy chân, còn người kia thì bị dằm gỗ chọc trúng tả tơi trong lúc đi bộ trong đêm. Bọn họ đều nói rằng sức khỏe của Lục ca không được tốt, bị tiểu quỷ quấn thân nên những ai đến gần huynh ấy đều không có kết cục tốt đẹp đâu...”
Nguyễn Linh Huyên cau mày: “Đúng là nói hươu nói vượn.”
Khi ở huyện Lâm An, hai người họ thường xuyên ở cùng nhau nhưng nàng cũng không hề trông thấy hắn bị tiểu quỷ nào quấn thân cả. Rõ ràng có người đang có dụng ý xấu xa, muốn vu oan cho Tiêu Văn Cảnh.
Thấy Nguyễn Linh Huyên quan tâm như vậy, Tiêu Yến Thư liên tục gật đầu để tỏ vẻ đồng tình với lời nói của nàng.
Đúng lúc này, Đại Hoàng tử Tiêu Tông Vĩ chợt dẫn theo hai vị công tử tiến vào.
Thực ra trong ngày ở cổng thành hôm đó, bao gồm cả sinh thần của Tiêu Yến Thư, Nguyễn Linh Huyên đã từng bắt gặp hai người này nhưng lại không hề nhìn kỹ. Bây giờ quan sát hẳn hoi, Nguyễn Linh Huyên mới phát hiện trong số đó có một người suýt chút nữa đã hứa hôn với nàng – Tạ Quan Linh.