“Ta muốn phò tá công chúa.”
Ban đầu, Mộ Dung Châu không hiểu ta nói gì.
Nhưng trong chớp mắt, sắc mặt nàng ấy thay đổi.
Nàng lập tức hiểu ra.
“Hoang đường!”
Mộ Dung Châu cao giọng quát.
Ta chẳng hề sợ hãi, nét mặt thản nhiên.
Trong lòng ta có một suy nghĩ kiên định:
Kiếp này, Mộ Dung Châu chính là người mà ta tuyệt đối phải thu phục được.
Sau khi đến Khương Nhung, ta nhận thấy phần lớn những huynh đệ của Mộ Dung Cẩn đều rất tầm thường, nhưng muội muội hắn lại cực kì xuất chúng.
Mộ Dung Châu có xuất thân vô cùng cao quý, là con gái duy nhất của vua Khương Nhung và trưởng công chúa nước Cổ Nguyệt.
Nàng lớn lên trong quân, được ngoại tổ phụ nuôi nấng nên rất quen thuộc với sách vở Trung Nguyên. Lên ngựa có thể cầm đao chiến đấu, xuống ngựa có thể đọc hiểu văn chương.
Đáng tiếc, kiếp trước ta là sủng phi của Mộ Dung Cẩn, cho dù lấy lòng Mộ Dung Châu thế nào thì nàng vẫn chỉ nhận định ta là gián điệp mà ca ca nàng ấy phái đến, không chịu thổ lộ tâm tình với ta.
Kiếp này khác biệt, ta chỉ là một nô ɭệ không có bất cứ sự ràng buộc nào.
Được Mộ Dung Cẩn sủng ái chẳng thể tìm ra lối thoát nào, nhưng nương nhờ Mộ Dung Châu sẽ có hy vọng giành lại non sông.
“Công chúa Mộ Dung, xét về xuất thân, nói về tài cán thì người không thua kém gì ca ca Mộ Dung Cẩn của người cả.”
“Người là cháu ngoại của vua Cổ Nguyệt, binh thiết kỵ tinh nhuệ nhất Tây Vực chính là của hồi môn mà ngoại tổ phụ cho mẹ người.”
“Nhưng kể từ khi mẫu phi người bị hại chết, những thiết kỵ binh đó rơi vào trong tay Mộ Dung Cẩn.”
“Vài năm nữa, Mộ Dung Cẩn sẽ tìm một nước chư hầu và gả người tới đó, hắn sẽ dùng binh lực mà mẫu phi người để lại để trở thành chủ thiên hạ này. Người chỉ là một công chúa vô danh không ai biết tới trong sử sách mà thôi.”
“Người bằng lòng ư?”
Sắc mặt của Mộ Dung Châu càng lúc càng khó coi.
Cuối cùng, nàng ấy trực tiếp ngắt lời ta.
“Câm miệng.”
“Sở Ngọc Túc, ngươi đang cố gắng chia rẽ huynh muội ta sao?”
“Ngươi có biết những lời mình vừa nói, một câu thôi là để ta gϊếŧ chết ngươi không?”
Nói xong, Mộ Dung Châu quất ngựa rời đi, không hề ngoảnh lại.
Ta đứng im tại chỗ, mỉm cười.
Đúng vậy.
Những lời ta vừa nói đáng ra phải khiến ta chet cả trăm, cả nghìn lần.
Nhưng nàng ấy không gϊếŧ ta, điểm ấy là đủ cho ta biết.
Nàng ấy động lòng rồi.
Nhoáng cái đã tới nửa tháng sau, đến tiệc sinh nhật của Thiếu chủ Khương Nhung, Mộ Dung Cẩn.
Có nội quan muốn nịnh nọt hắn nên đặc biệt triệu tập những nữ nô từ Nam Đường tới, muốn sắp xếp chúng ta luyện một điệu múa cành trúc nổi tiếng của Nam Đường, góp vui cho sinh nhật của Mộ Dung Cẩn.
Rất nhiều cô gái không chịu làm.
“Mộ Dung Cẩn chính là kẻ thù gϊếŧ cha cướp nước chúng ta! Bảo chúng ta khiêu vũ cho hắn ta xem ư, đừng có mơ!”
Sắc mặt của tên nội quan lập tức thay đổi:
“Tất cả nữ nô không tuân theo mệnh lệnh đều sẽ bị thắt cổ ngay tại chỗ, kéo đi ném cho chó hoang ăn!”
Ta kịp thời bước đến, nhét một khối vàng vào trong tay tên nội quan:
“Đại nhân chớ giận, họ trẻ người non dạ, chân tay vụng về, làm sao biết khiêu vũ được.”
“Nói không phải nô khoe khoang, nhưng nô chính là người nhảy điệu cành trúc giỏi nhất Nam Đường đấy.”
Tên nội quan kia vui mừng, không trị tôi những nữ nô khác nữa, chỉ dặn ta chuẩn bị thật tốt để biểu diễn trong tiệc sinh nhật.
Trước khi đại tiệc bắt đầu, nội quan gửi tới cho ta một bộ váy múa và một đôi giày khiêu vũ dệt gấm.
“Nếu có thể khiến Thiếu chủ hài lòng, không thiếu gì lợi ích cho ngươi đâu.”
Sau khi tên nội quan kia rời đi, một quý nữ Nam Đường cùng làm việc trong chuồng ngựa giúp ta thay đồ.
Nàng là con gái duy nhất của Lý thượng thư, từ nhỏ đã được cha huynh dạy thơ văn thao lược. Mệnh danh là tài nữ đệ nhất Kinh Thành, vậy mà chỉ mới làm trong chuồng ngựa mấy tháng mà nàng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.