Đánh Thức

Chương 15

Chương 15
Những kỉ niệm buồn vui cứ không ngừng ùa về…âm thanh của nỗi cô đơn đang lan toả…nỗi buồn của tôi có ai hiểu thấu…tôi muốn dc yêu người đàn ông đó trọn vẹn…có lẽ sẽ rất khó…rất khó…ông ta chưa 1 lần nghiêm túc với mình…tôi đi bộ lững thững về nhà mình…trên con phố tôi lớn lên…tôi thấy bên kia đường bố đang mua khoai lang nướng cho mẹ…vẻ mặt hạnh phúc của bố khiến muộn phiền trong tôi tan biến…gia đình mình còn gia đình mà…gia đình mới là quan trọng…tôi gọi lớn

_Bố ơi ( tôi vẫy tay bố quay lại ngạc nhiên)…

_Trúc sao con sao lại ở đây ,đứng đấy ( bố chạy sang 1 chiếc xe lao tới đâm ràm vào bố ngay trước mặt tôi)

_Không…bố…bố ơi…bố ơi ( tôi hoảng loạn chạy sang tay bố vẫn cầm túi khoai lang mồm đầy máu) bố ơi…con về rồi đây con về thăm bố đây …có ai không làm ơn cứu bố tôi với …làm ơn ( tôi hét lên)…

(N): Vua về đồi hoa ngồi lặng yên tiếng xoạt từ phía sau Vua mở mắt…

_Điện hạ …đúng là anh không ( Vua buông thõng tay quay lại cô gái ôm chầm lấy vua) cuối cùng em cũng có thể gặp người rồi …điện hạ…( Vua lặng yên)

_Trúc…Trúc Lam là em sao ?

_Vâng là em đây điện hạ ,em đã có thể tu luyện sớm hơn để gặp người…em xl vì đã hứa bên người mãi mãi nhưng em lại khiến người chờ em quá dài như vậy em xin lỗi…( Vua thở mạnh)…

Tay bố chạm vào tay tôi đầy máu …tôi khóc hết hơi

_Bố ơi để con cõng bố

_Trúc…nghe bố nói này nếu bố có làm sao thì bố còn 1 cuốn sổ tiết kiệm để dưới gối ngủ ,,,phải học giỏi để lo cho mẹ và em nhất định k dc bỏ học

_Bố sẽ k sao đâu mà bố để con cõng bố ( tôi 1 cô gái yếu ớt vậy mà có động lực cõng bố ) bố ơi bố k dc ngủ nhé…

_Con của tôi lớn thật rồi ,giờ có thể cõng tôi rồi ( tôi cười lớn cố ra vẻ k có gì)

_Bố thích đi du lịch ở đâu nhỉ

_Bố thích canada ước mơ sang đó 1 lần

_Vậy con sẽ tích tiền để bố đi nhé bố ( tôi cười lớn nhưng nc mắt rơi k ngừng)

_Bố chỉ mong con gái bố sẽ mãi là cô gái mạnh mẽ vượt qua mọi giông tố cuộc đời,sống chết có số con ạ

_Con mạnh mẽ mà con sẽ bảo vệ bố ( bố buông thõng tay tôi lặng người) bố ơi…bố…bố lạnh không sắp đến viện rồi ( tôi vừa đi vừa nói chuyện) bố hay cõng con như thế này rồi chỉ cho con về 1 bầu trời đầy mơ ước rằng con là đứa trẻ kì lạ…bố có nghe thấy tâm tư của con không nếu nghe thấy bố nói gì đó đi bố…

Đưa bố vào viện tất cả đã quá muộn…mẹ tôi ngất nằm bẹp k nói được còn tôi tay bế ngồi đần mặt ở góc nhà…họ hàng tới lo tang lễ

Sâu Già: Chuyện gì thế này

Giang: Trời ơi Trúc cứ nghĩ mày giận dỗi về nhà nên k ai tìm thật k ngờ …Trúc mày nghe tao nói không ( Tôi như vô hồn ôm chặt em không nhìn ai cũng k trl ai)…

(N): Sâu già vội vã về thiên giới

_Ngạc Phi chuyện lớn rồi

_Sao ầm lên vậy

_Bố của Trúc mất rồi ( Bà rơi chén Trà)

_Điện hạ …điện hạ đang ở đâu rồi …

_Thần k cảm nhận dc dường như ngài ấy đa phong ấn k để chúng ta tìm thấy

_Chết thật giờ ta xuống với con bé còn ngươi đi tìm điện hạ nhanh lên

_Vâng

(N): Vua cùng Trúc Lam ngồi lặng bên hồ hoa

Trúc Lam: Em vẫn là yêu tinh người có thấy phiền khi ngồi cạnh em k ( cô ta đứng dậy Vua giữ tay)

_Không có đâu ta giờ đã là vua k còn là hoàng tử k ai có thể ngăn ta đến với em dc…

_Cám ơn người vì luôn chờ em ,em k bõ công tu luyện khổ cực vì em biết rằng người đang chờ em,cứ nghĩ như vậy là em có động lực rồi…( cô ta hôn lên môi Vua hai người lặng yên hôn nhau bên cạnh hồ)…

Tôi bế em đứng lên cạnh quan tài của bố rồi cười nhẹ

_Bố …bố ra đi vậy bố có vui không?…bố k nhớ cả nhà hay sao ,em còn quá nhỏ mà bố ( Thím ra đỡ em)

Thim: Em còn bé đừng để em gần áo quan như thế con

_Đây là bố cháu mà …bố ơi ( tôi gào đau đớn Giang đỡ tôi)

Giang: Trúc ơi bình tĩnh đi Trúc ơi ( tôi cào vào quan tài)

_Bố…tại sao bố lại đi ngay khi gặp lại con vậy …tại sao …( Ngạc Phi tới thấy Trúc đang đau đớn vì mất cha bà ôm tay lên ngực)

Ngạc Phi: Điên hạ rốt cuộc người đang ở đâu …

Đưa bố ra mộ mẹ gào đến ngất lên xuống …

Mẹ: Đau đớn quá mình ơi con còn nhỏ mà ( tôi lặng yên k rơi 1 giọt nước mắt nào nữa)…

Giang: cô ơi cô đang yếu sẽ lại ngất mất ( tôi đứng lặng yên nhìn quan tài bố xuống mộ lúc này tôi rơi nc mắt nhẹ theo gió)

_Bố yên nghỉ nhé con sẽ lo cho mẹ và em ( tôi ôm mồm cắn môi cố nín khóc)…bố ơi…

(N): Sâu Già băng rừng vượt biển tìm mọi nơi k thấy vua…còn cánh đồng hoa đó nhưng điện hạ chắc gì đã ở đó người sẽ k quay lại đó đâu nhỉ…mà cứ tới đó xem sao…sâu già tới nơi cả cánh đồng hoa bị phong ấn k ai vào được…

Sâu Già: Điện Hạ có chuyện lớn rồi người có nghe thấy thần nói không ạ …điện hạ

Trúc Lam đang gẩy đàn cho Vua nghe …nghe tiếng Sâu Già gọi…

Trúc Lam: Hình như có tiếng gọi

Vua: Con sâu già kệ đi ( Vua ngồi uống trà ngắm Trúc Lam gẩy đàn) …

Sâu Già: Điện hạ người có nghe thấy k ạ có chuyện lớn rồi bố cô Trúc đã mất rồi ( Vua bên trong đang uống trà vội bật dậy)…

Trúc Lam: Có chuyện gì vậy ạ

_Ta phải đi em cứ nghỉ ngơi đi ta sẽ quay lại sau

_Vâng em chờ người ( Vua biến mất)

Sâu Già: Điện hạ sao giờ người mới xuất hiện

_Xảy ra khi nào

_2 hôm rồi ạ bị tai nạn

_Ngày tận số của ông ta chưa đến tại sao ( Vua ấp úng xuống dưới hạ giới thấy Trúc đứng lặng yên giữa cánh đồng …mẹ cô lại ngất và đang dc người nhà bế lên xe)…trong chiéc khăn tang trắng gương mặt Trúc lầm lỳ…

Ngạc Phi:Điện hạ sao giờ người mới tới ạ phải sao đây …con bé chăc đau lòng lắm ta k dám nói gì cả…( Thấy Trúc đi lảo đảo rồi ngã mn đỡ Trúc vẫn cố đứng dậy gạt tay mn ý tự đi dc)…

Sâu Già: Cô ý cứ tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi …

Vua: Ta …ta thật sự k nghĩ đến …( Trúc đi lướt qua Vua k nhìn)

Ngạc Phi: Trúc…con k sao chứ

_Cám ơn bác con k sao ,con xin phép đi trước …( Vua giữ tay)

Vua: Ta…ta đến rồi em k sao chứ ( Trúc gạt tay Vua)

_Ông đã nói sẽ cứu bố tôi,dù k cứu dc tôi k trách ông vì đó là số phận…nhưng lúc tôi gọi ông từ trong suy nghĩ ông đang ở đâu ( Vua nhắm mắt)

_Ta nên nói dối hay nói thật

_Tuỳ ông

Ngạc Phi: Điện hạ dù gì cũng nói sau đi

Vua: Ta gặp lại người ta yêu và ta đã ở bên cô ấy ( Ngạc Phi ôm đầu còn Trúc cười lớn)

_Người ông yêu ,kp là tôi à ( Trúc cười chảy nước mắt)

Vua: ta k muốn nói sai sự thật nhưng ta vẫn luôn quan tâm em…

_Ông thôi đi ( Trúc đổi sắc mặt) rốt cuộc dù tôi có hoàn kiếp bao lần thì cái thứ tình cảm ông dành cho tôi chỉ như 1 người đang nuôi và thích thú với 1 con thú cưng…tình yêu tôi k càn nó nữa ,đôi mắt đượm buồn của tôi dường như chính anh đã đẩy tôi đến vách núi chênh vênh ,khoảng cách của chúng ta rất gần nhưng dường như k có 1 giao điểm nào …ông hãy sống cuộc sống của ông là 1 vị vua cao cao tại thượng còn tôi sẽ sống 1 cuộc sống của tôi 1 con người bình thường,,,vậy tôi xin phép điện hạ cao quý ( Tôi quay đi nắm chặt tay gạt nước mắt)…

Ngạc Phi: Người đến để sát muối thêm cho con bé sao,nếu k yêu thì hãy để cho con bé sống 1 cuộc đời đúng nghĩa đi ( Ngạc Phi biến mất)

Sâu Già: Tiểu thần k còn gì để nói

Vua: Ta k yêu cô gái đó ,có lẽ đó là ngộ nhận hãy trả lại tất cả mọi thứ về vị trí ban đầu…từ nay về sau ta sẽ k gặp cô ta nữa …ta có người trong lòng rồi và Trúc ta đã coi cô gái đó để thay thế mà thôi ( Vua biến mất)

Sâu Già: Có thật là lời trong lòng điện hạ k vậy…

2 tháng sau…tôi đã xin nghỉ học để đi làm phụ mẹ…

Mẹ: Đang du học sinh giờ bỏ nửa chừng bố con sẽ trách mẹ mất

_Có sao đâu mẹ sang năm con xin đi học tiếp k sao hết cho ổn định đã ,con sao có thể đi học để mẹ lo hết dc

_Mẹ lo dc chứ tiền bố con để lại vẫn còn mà

_Nói sau nhé mẹ con đi làm đây ạ ( tôi vừa ra cổng gặp Thuỷ khóc từ cổng)

Thuỷ: Trúc ơi con điên kia bỏ về khi nào …bác đi rồi sao

_Uk về khi nào vậy

_Thấy cô giáo nói mới biết tại giận hai đứa nên tao k về nhà…

_Giờ tao phải đi làm rồi có gì tao alo nhé vào nhà đi mẹ tao ở trong đấy

_Uk biết rồi đi đi ( tôi làm lễ tân khách sạn của Nhật)…tôi luôn nở nụ cười tươi vui vẻ để quên đi quá khứ…quên đi những đau thương cuộc đời…Tan làm thấy Giang đứng cạnh sâu già

Giang: Trúc…( tôi cười nhạt đi sang)hôm nọ cưới tao sao mày k tới

_Nhà tao vừa có tang k nên đến

_Có sao đâu lễ cưới ở thiên giới tổ chức vào ngày mai ,cũng là ngày tao gia nhập thiên giới mày phải chúc mừng tao nhé …đi đi mà k lẽ để bạn đi 1 m

Sâu Già: Thuỷ đã là người của Ngũ Gia rồi ngày mai Thuỷ sẽ là phù dâu cho Giang còn thiếu 1 Truc sẽ đến nhé …

_Em bé sao rồi

Giang: Tốt lắm

_Dc đồng ý tao cũng có con mà cũng muốn gặp thằng bé 1 lần …

Sâu Già: Vậy mai tôi đón nhé ( Sâu Già nắm tay Giang đi tôi thầm mừng cho họ)… quay lại tối thấy Ngũ Gia đứng bên đường

Ngũ Gia: Trúc khoẻ không ( tôi k trl đi thẳng qua) em ghét tôi đến vậy à

_Xin anh tự trọng chúng ta k quen nhau nên lời hỏi han có lẽ hơi thừa,hãy đối xử tốt với Thuỷ hy vọng đó là tc chân thành và anh đứng nc vs tôi vs tư cách là bạn trai của Thuỷ nên tôi đã đứng lại trả lời anh đàng hoàng rồi …

_Em có hạnh phúc khi từ bỏ tôi không và giờ em đã hối hận hay chưa tôi muốn nghe lời chân thành từ em

_Tôi k có nghĩa vụ phải trl anh tôi xin phép ( tôi lướt qua)

_Cái ngày mà bố em mất điện hạ đã ở bên người phụ nữ ông ta yêu ,cô gái đó đã trở lại sau 5 ngàn năm tình yêu của họ tồn tại lâu như vậy đấy và em đừng nên hy vọng ( tôi khựng lại rồi quay lại cười)

_Tôi k quen ai tên điện hạ và nếu có quen tôi cũng đã quên rồi k sâu đậm,kiếp trước là kiếp trước và kiếp này là kiếp này tôi giờ là chính tôi ( tôi quay đi nhắm mắt bước đi)…mình là chính mình…ngẩng lên nhìn bầu trời tôi nắm chặt tay…Về nhà nấu cơm dọn dẹp …giặt giũ xong xuôi tôi cười khi thấy mẹ và em đang ngủ ngon lành…Hôm sau tôi mặc áo khoác len mỏng và quần bò đứng chờ sâu già

Sâu Già: Đi thôi Trúc

_Chắc tầm 2 tiếng là xong thôi đúng k

_Uk chỉ tầm vậy thôi ( sâu già đưa tôi tới Thiên giới chỉ trong chớp mắt)…tiệc cưới linh đình quan và các cung nữ hối hả

_Giang ở đâu vậy

_Bên cô dâu phía kia ( mở cửa thấy Thuỷ đứng cạnh Giang tôi thấy Giang thật xinh đẹp trong chiếc váy đỏ bộ váy cưới của Thiên giới )

Thuỷ: Sang tháng tao và Ngũ Gia cũng kết hôn có lẽ nằm mơ chúng ta cũng k nghĩ sẽ có ngày yêu người trên trời thế này…

Tôi: Hai đứa phải hạnh phúc đấy nhé

Giang: Còn mày thì sao ???

_Tao sao ?tao sẽ k yêu và k cưới ai bất kì ai ,tao còn mẹ hay chờ cu tí lấy vợ chắc tao sẽ suy nghĩ

Thuỷ: Mày điên rồi Trúc đi thay váy đi phù dâu mà

Giang: Tất cả đến với chúng ta như 1 giấc mơ vậy…

Thuỷ: Giấc mơ có thật ( 3 chúng tôi cười)…cánh cửa mở ra Ngạc Phi bước vào

Ngạc Phi: Giang sẵn sàng chưa con ( tôi thay váy đi ra thấy tôi Ngạc Phi ấp úng) Trúc…con đến khi nào vậy

_Con vừa tới thôi ạ

Ngạc Phi: Hôm nay 3 đứa,đứa nào cũng thật xinh đẹp …

Thuỷ: Hnay nhường hết vẻ đẹp cho cô dâu ạ…( Tôi bật cười)… bước ra bên ngoài cung nữ đi sau rất đông trong lễ phục truyền thống…Giang bước đi cạnh Ngạc Phi…tôi và Thủy nhìn nhau mừng cho Giang…tới chính cung thấy Sâu Già đang đứng với nụ cười tươi rói

Ngạc Phi: Con Sâu ngu ngốc của ta k ngờ có ngày lấy vợ cơ đấy

_Thì cũng lấy chứ chẳng lẽ đi chăn vịt cùng người mãi ư ( Giang cười lớn k nhịn dc)

Giang: xin lỗi con sẽ kiềm chế ( Sâu Già đưa tay ra phía trước Giang đặt tay lên)

_Em đã xác định đặt tay lên bàn tay tôi thì sẽ không bao giờ buông bỏ được đâu ( Sâu Già cười nham hiểm)…mọi người vỗ tay…tôi cũng vỗ tay mừng cho họ

Thuỷ: Hạnh phúc nha con bạn

Lính: Điện Hạ tới ( Mn quỳ sụp )

Vua: Miễn lễ đi ( ông ta đeo mặt nạ trắng nhìn nhau tôi quay đi) ta chúc cho hai ngươi mãi mãi trọn vẹn bên nhau đời đời kiếp kiếp

Sâu Già: Cám ơn ,cám ơn điện hạ rất nhiều ạ …

Ngạc Phi : Khai tiệc …

Tôi ngồi lặng yên không nhìn ông ta lần nào

Thuỷ: Nước ở đây ngọt vậy nhỉ rượu hay nước

_Đâu tao thử xem nào ( Thuỷ đưa tôi uống thấy ngọt ngọt)

_Như coca ý

_Uk ngon nhờ ….vậy là tôi và Thuỷ thành ra 2 con sâu rượu

Giang: Trời ơi đây là rượu mà…

Ngạc Phi: Trúc con dậy được không

Tôi: Con có chứ con còn về nấu cơm cho mẹ mà…

_Vậy đi dc không con loại rượu này say thì kinh khủng lắm …( Tôi đứng dậy)

Tôi: con đi được ạ

Ngũ Gia: Để tiểu thàn đưa cả 2 về cho ạ( Ngạc Phi gạt tay)

Ngạc Phi: Ta sẽ đưa con bé đi ( Ngạc Phi ôm tôi về cung của bà đặt tôi dưới 1 gốc cây hoa rơi đầy gốc cây) ta đi pha nước giải rượu chờ ta chút…

Tôi nằm ngã kềnh lên những cánh hoa rồi nhắm mắt…trong chiếc váy trắng cùng những cánh hoa đỏ …tôi mơ hồi ức…khi tôi đanh thức 1 người đan ông trên núi…khi ông ta ngỏ lời yêu…khi mang thai …khi gặp lại bố mẹ…

(N): Vua bước tới thấy Trúc ôm đầu co giật …chiéc mặt nạ biến mất…ông ta lặng yên nhìn Trúc mơ những kí ức sợ hãi…

Trúc: Không…bố ơi…bố ơi bố…( Trúc mở mắt nước mắt rơi lã chã lên những cánh hoa trước mặt là vị vua uy quyền)…tránh xa tôi ra ( Vua giận giữ đổi sắc mặt)

Vua: Ngươi thật hỗn láo

_Tránh xa tôi ra tên vua ngạo mạn ích kỉ ,tình cảm luôn đem ra làm trò đùa thật kinh khủng…

Vua: Câm miệng ( ông ta bóp mồm tôi)

_Tôi nói gì sai sao Trúc của kiếp trước là 1 cô gái yếu ớt luỵ tình còn tôi thì khác tôi đã từng nghĩ ông chính là tình yêu của cuộc đời mình nhưng k ???ông k xứng đáng …( Vua biến tới địa ngục)

Vua: Có càn ta cho ngươi tái kiếp lần nữa k,ta muốn ai sẽ có kẻ đó muốn nó chết nó sẽ chết và muốn trái tim ai hay vui đùa ai kẻ đó cũng k thể thoát …

_Tôi k sợ ông ,tôi đã tin ông có thể cứu bố tôi nhưng k lúc đó ông đang có nơi vui mới ( Vua lặng người)

_Ta thật sự k nghĩ đến ( Tôi gạt tay ông ta)

_Tôi k thể chết được tôi còn phải về nấu cơm cho mẹ…còn chăm em nữa ( tôi say rượu loạng choạng ) chúng ta kết thúc rồi ( Vua giữ tay)

Vua :Ta chưa bh có ý trêu đùa ngươi ( Trúc gạt)

_Buông tôi ra ,trêu cũng dc tôi k càn ông chung tình hay có gì ràng buộc với tôi cả ,,,tôi k cần yêu ( tôi rơi nc mắt Vua vụt biến tới Thượng Cung Trăng) …Tôi đang say say thấy 1 cô gái đang ngồi gẩy đàn như chờ ông ta

Trúc Lam: Ai vậy điện hạ

Vua: Vợ của ta (Trúc Lam ngưng gẩy đàn)

_Cô gái này là con người mà

_Ta muốn nói với em vài điều

_Điện hạ em xin phép lui ra ( trốn Tránh biến mất)…tôi ngứa cổ cứ gãi gãi …

Tôi: Mẹ và em ở nhà nữa đưa tôi về đi ( rượu mỗi lúc 1 ngấm) nóng …nóng …( tôi kéo váy tụt xuống)

Vua: Ta sẽ gọi người mang giải rượu cho ngươi ( Tôi giữ tay Vua)

_Khó chịu…tôi khó chịu nóng lắm ( Vua đóng vụt hết các cửa giăng ma kết)

_Đây là do ngươi cần ta đúng không

_Tôi không biết nóng quá như lửa thiêu vậy ( Vua bóp mồm hôn tôi …tôi ôm cổ ông ta vì lúc này rượu chi phối)…nóng quá ( Vua xé toạc nốt phần váy còn lại rồi quan hệ với tôi)…khi quan hệ tôi có cảm giác như chưa có gì đau hơn như thế…ông ta biến xuống hồ tắm …chúng tôi ôm nhau cuồng nhiệt…đến khi tôi thấy ánh sáng chiếu vào mặt …tôi dụi mắt thấy đau khắp thân thể…thấy ông ta nằm cạnh tôi hét lên

Vua: Trật tự đi

_Ông…sao tôi lại ngủ ở đây vậy …quần áo tôi đâu sao ông dám chứ ( tôi khóc lớn)

_Có gì mà k dám ngươi tự nguyện mà

_Tôi tự nguyện khi nào ( Gào lên Vua hôn chụt lên môi tôi)

_Được rồi ngủ đi ( ông ta với tay ôm tôi gạt)

_Ông làm gì vậy …tại sao k yêu tôi còn động vào tôi làm gì …ông là kẻ thừa cơ hội đồ bệnh hoạn ( tôi khóc lớn Vua thở dài) tôi phải về nhà …phải về nhà…còn mẹ nữa ( Vua ôm)

_Mẹ ngươi sẽ có người chăm sóc ,chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta là dc ( tôi gạt)

_Tôi k thích ông

_Ta đâu cần ngươi thích (tôi ôm mặt)…

_Sao lại vậy tôi sao có thể qua đêm vs ông dc

_Nhờ ngươi uống rượu đó đấy nếu k sao có thể hầu hạ ta dc ( ông ta vuốt tóc tôi ra sau tôi quay mặt đi)

_Sau hôm nay chúng ta đường ai nấy đi ( Vua cười lớn)

_Đấy là suy nghĩ của ngươi ta thì khác ta muốn giữ ngươi lại

_Ông… ( quay mặt lại mặt chạm mặt tôi đỏ mặt)

(N): Trúc Lam ngồi bên hồ gẩy đàn mặt lầm lỳ

Ngũ Gia: Sao vậy bản nhạc có vẻ k vui

_Kp việc của ngươi

_Nóng giận sẽ xấu đi đấy cô gái đó là người ông ta yêu từ kiếp trước,ta nghĩ kiếp nào cũng vậy ông ta đang yêu cô gái đó …

_Sai rồi điện hạ vài cơn gió thoảng qua tôi có thể chấp nhận ( Ý vài cô gái) tôi k thể bắt người toàn tâm toàn ý bên tôi…( Ngũ Gia cười)

_Chúng ta cá cược đi ông ta sẽ giữ cô ta lại bên cạnh

_Không đâu chỉ vui đùa thôi

_Cá đi ngươi mất gì

_Ta k có gì để mất với ngươi cả ( Giận giữ biến mất)…

Tôi khóc xưng cả mắt nằm quay đi …

Vua: Ta đau đầu quá thôi đi

_Khóc k cho khóc ông đừng có lộng quyền ( cãi)

_Ngươi cãi ta đấy à ( ông ta ôm tôi k dịch chuyển được)…

_Tôi muốn về nhà ( Vua biến hiện lên nhà tôi bị cháy lớn mẹ và em tôi lao đao) sao vậy đây là chuyện gì

_Nếu ngươi quay về gdinh ngươi sẽ bị như vậy…

_Không làm ơn cứu họ ( tôi bật dậy ôm mặt) tôi xin ông hãy cứu họ…

_Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi ( tôi nằm xuống kéo chăn nhắm chặt mắt)…Vua vuốt tóc tôi

_Ông sẽ cứu họ phải không tôi sẽ ngoan xin hãy cứu mẹ tôi ,tôi dường như là khắc tinh hại họ do tôi …xin ông…( Vua hôn nhẹ lên trán tôi)

_Lần này ta hứa danh dự sẽ giúp ngươi ( Vua ghì tay tôi) ngươi phải sinh con cho ta để ở lại thiên giới …

_Không tôi k muốn ( Ông ta mặc kệ và tiếp tục quan hệ với tôi)…Lát sau ông ta cho người đưa tôi về để chào tạm biệt mẹ

Mẹ: Con quyết định đi học là đúng đấy ở nhà mẹ lo được

_Con sẽ gửi tiền về cho mẹ và sẽ thường xuyên nhìn mẹ và em

_Con bé này ăn nói gì lạ thế ăn mỳ đi con ( tôi bê bát mỳ ăn mà rưng rưng nc mắt)…

(N): Vua vừa họp xong bc ra cửa thấy Trúc Lam đang đứng

Trúc Lam: Người đi thưởng thức hoa với em được k

_Dc chứ đi thôi ( đến cánh đồng hoa)

_Điện hạ cô gái hôm qua đi rồi ạ

_Uk lát sẽ quay lại ( Vua bật cười nhẹ khi nghĩ đến Trúc)

_Điện hạ người còn càn em k

_Sao em nghĩ vậy ,ta cần em chứ sao k cần dc

_Vậy em và cô gái đó em có cảm giác điện hạ đang yêu cô gái đó

_Không thể ta chỉ yêu em

_Thật không ạ

_Đúng vậy…( Trúc Lam ôm Vua)

Tôi về thiên giới ngồi đực mặt ở cung …1 đứa trẻ đi qua cao lớn nhưng vẻ mặt rất ngây ngô

Ngạc Phi: Hoàng Bảo qua đây mẹ của con ở đây ( Đưa trẻ bc tới )

_Cô là mẹ của con ạ ( vừa thấy đứa trẻ tôi rơi nc mắt)

_Đúng vậy …mẹ đây ( tôi ôm con khóc lớn)

Ngạc Phi: Cứ phủ nhận dù là kiếp nào thì tình mẹ vẫn là tình mẹ…( tôi nấu đồ ăn mang lên cho con tíu tít)

Sâu Già: Cho ăn ké đây

Ngạc Phi: Sao thế

_Đúng là vợ chửa dữ hơn hổ hơi tí cắt cơm chán (tôi cười) ô mà sao cô Trúc ở đây

Tôi: Thì vậy đấy biết sao được …con trai à ăn đi con

_Dạ mẹ ( tôi xoa đầu con 1 đứa trẻ con gái đứng ngoài cửa)

Ngạc Phi: Tịnh Nhung lại đây con ( tôi vẫy)

Hoàng Bảo: Anh bảo chờ anh mang đồ ăn cho mà…

Tôi: Cô bé này là

_Cũng là con điện hạ mẹ của con bé vì sinh con gái nên ruồng bỏ con bé luôn lạnh nhạt…k hiểu nghĩ gì nữa con nào mà k là con

Tôi: Lại đây Tịnh Nhung ăn đi con ăn nhiều vào từ mai sang đây cô nấu đồ ăn cho nhé

_Dạ cám ơn cô ( con bé ăn như bị bỏ đói)…

Tối đến ru con ngủ

Hoàng Bảo: Mẹ ơi con k mơ chứ ạ mẹ k bỏ con đi nữa chứ

_K đâu mẹ sẽ ở đây với con ( Tổng quản chính cung đến)

Tổng Quản: Mời tiểu chủ ( tôi thở dài đứng dậy đi)…tới thượng cung trăng thấy ông ta thổi sáo…tôi bước tới ông ta vòng tay ôm cổ tôi rồi thổi sáo nhẹ nhàng từng nhịp…tôi cười nhẹ

Vua: Sao thế k khen ta dc 1 câu sao

_À không hay lắm ( tôi vỗ tay cười Vua sờ lên môi tôi rồi nhìn âu yếm)

_Hnay đã găp con rồi sao

_Vâng thằng bé đẹp trai y như ( tôi định nói giống bố r thôi) y như em ( Vua cười rồi cầm tay tôi cắn chảy máu nhỏ máu tôi vào 1 cái chén)

_Uống đi phải uống nó mới có thể tồn tại ở Thiên Giới ( tôi uống hết Vua ôm eo)

_Trong tháng này ngươi phải sinh con

_Sao nhanh vậy được chúng ta có Bảo rồi mà

_Ta muốn kiếp này tất cả của ngươi cũng phải toàn tâm toàn ý bên ta ( ông ta bế tôi lên giường )…. 1 tuần sau thấy tôi cứ xanh xao Giang qua chơi hỏi dồn dập

Giang: Sao dạo này xanh xao vậy

_Đêm nào cũng bị hành béo sao dc

_Trời nói nhỏ thôi chứ ,điện hạ yêu thương thì tội gì hưởng phúc đi chứ

_Chả biết phúc hay hoạ mà mệt mỏi lắm

_Điện hạ nghe nói đi du ngoạn cùng Trúc Lam rồi

_Trúc lam là ai

_Trời ơi là con rắn tinh đấy nó thích điện hạ lắm

_Họ có lẽ yêu nhau mà kệ đi

_Này sao kệ dc

_K kệ thì làm dc gì …tao k muốn có tình cảm với ông ta 1 khi đã có tc sẽ đau khổ …1 lần là quá đủ …( 1 tháng sau tôi đang chơi đá càu với bảo và Tịnh Nhung chợt hoa mắt rồi ngất)

Hoàng Bảo : Mẹ ..mẹ ơi ( Trúc lam đi qua)

Trúc Lam: Cô k sao chứ ( Cầm tay bắt mạch rồi giật mình)…tôi tỉnh lại thấy Sâu Già lầm bầm

Sâu Già: Tỉnh đi có thai rồi còn đá cầu cái gì (tôi bật dậy)

_Thật sao

_Ngạc Phi đóng cửa tu luyện nên chưa báo dc điện hạ về tới rồi đấy mau báo cho người đi

_Vậy để tôi đi báo ( tôi vui vẻ đi tới Thượng cung đứng ở dưới định gọi thì gặp Trúc Lam)

Trúc Lam: Tôi có thai rồi ( tôi lặng yên ) cô cũng có r phải không

_Vâng

_Tôi có thể sờ thử vào bụng cô dc k

_Để làm gì vậy ạ ( cô ta vut tới mắt xanh lét sờ lên bụng tôi thấy đau) đau…cô làm gì vây

_Ta giúp cô phá bỏ nó ,cô nên nhớ điện hạ khi biết tôi có con vs người ,điện hạ sẽ ghẻ lạnh con của cô như đối vs Tịnh Nhung vậy người chưa bh bế hay gọi con bé 1 tiếng con

_Điều đó do tôi quyết định cô k có quyền hại con của…của tôi ( nói yếu ớt)…vụt…bàn tay Vua cầm tay Trúc Lam

Vua: Em đang làm gì vậy ( tôi cầm áo vua)

Tôi: Cứu …em có thai rồi ( Vua giận dữ)

Vua: Trúc Lam em dám

Trúc Lam: Em cũng có thai rồi điện hạ tính sao kết hôn vs em hay cô ta để dc đàng hoàng là người thiên giới sống bên người vạn kiếp …( tôi buông tay khỏi áo Vua rồi ôm bụng quay đi)

Vua: Đứng lại

_Hai người tự giải quyết đi ( tôi gục mồm ộc máu Vua vụt tới bế)

Vua: Trúc…( bắt mạch tôi rồi xoa bụng tôi) Trúc Lam ta nói cho em biết nếu con của ta và Trúc có mệnh hệ gì ta tuyệt đối k bỏ qua …( Vua vụt biến mất)

Trúc Lam: Không điện hạ…lòng người rốt cuộc đang hướng về ai ??? em đã chịu đau đớn tnao người biết không…

Vua bế tôi lên thượng cung gấp gáp đưa nước gì đó cho tôi uống

Vua: Mau uống đi ( tôi uống xong nằm thở vua bắt mach rồi cười) k sao rồi con của chúng ta k sao rồi

_Thật sao tốt quá rồi ( Vua với tay ôm đầu tôi)

_Ta vừa rồi lần đầu mới cảm thấy sợ hãi đến vậy ( Vua hôn trán tôi) có đói không?( tôi gật)

_Vậy ta đưa em đi ăn ( tôi gật) nói gì cũng gật thua em rồi …

những cánh hoa bay nhẹ bên cửa sổ còn tôi tâm trí rối bời…lòng nhất định phải cứng k dc lung lay …k dc lung lay trc ông ta lần nào nữa…

_

– [ ]

---------