----
Thẩm Thành Đông buông thùng sắt và chổi trong tay xuống, cầm lấy đồng hồ cẩn thận kiểm tra, thấy không có vấn đề gì mới gật đầu với Khương Nhu.
Khương Nhu móc ra hai mươi lăm tệ trả lại cho Hàn lão tam, thái độ lịch sự mà xa cách.
Biết mình sai, Hàn lão tam lấy lại tiền rồi ỉu xìu bỏ đi.
Bảy tám giờ trong tứ hợp viện, tất cả mọi người đều bận rộn làm việc riêng của mình. Khương Nhu đưa Thẩm Thành Đông vào nhà của bọn họ, lúc này trên môi cô nở một nụ cười.
“Trong phòng này có quá nhiều chỗ cần phải dọn dẹp lắm, anh cứ đặt đồng hồ lên tủ trước, cầm nó trên tay nặng lắm.”
Người đàn ông đặt đồng hồ vào chỗ cô chỉ, sau đó vào phòng ngủ kiểm tra chiếc giường bị hỏng, cũng may toàn bộ khung xương không bị hỏng, chỉ cần sửa chữa là có thể sửa được mà không cần phải tìm thợ mộc.
Trên đường tới đây, Khương Nhu đếm ra một đống đồ cần mua, hoàn toàn không cho anh cơ hội thẳng thắn thổ lộ.
Thẩm Thành Đông đứng dậy khỏi giường, muốn thừa dịp ở một mình để nói thật với cô, lại nghe cô vui vẻ nói: “Thành Đông, anh thật lợi hại, anh có thể sửa chữa được mọi thứ, làm việc trong tiệm sửa xe cũng thật đáng tiếc.”
Người nói vô tình nhưng người nghe lại có ý, Thẩm Thành Đông im lặng hỏi: “Vậy em cảm thấy anh thích hợp làm gì?”
“Anh sao?"
Khương Nhu nhớ lại cốt truyện trong sách, chồng cô đã kiếm được nhiều tiền từ ngành hậu cần, vì vậy cô thản nhiên nói: “Dù thế nào đi nữa cũng phải sửa ô tô thì mới xứng với năng lực của anh!”
Nhìn thấy tinh thần phấn chấn của cô, Thẩm Thành Đông lúc này đã đưa ra quyết định trong lòng: dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ tìm việc làm trong đội vận tải.
Sau đó, anh không nhắc tới chuyện sửa xe nữa, định khi tìm được công việc mới sẽ tạo bất ngờ cho cô.
Suốt buổi sáng, hai người ai làm việc nấy, Khương Nhu phụ trách quét sàn, Thẩm Thành Đông phụ trách sửa giường. Âm thanh leng keng giống như một bản nhạc hay khiến người ta không biết mệt mỏi.
Gần đến trưa, Khương Nhu gác công việc lại, đi giao đồ ăn cho anh họ. Cô nhắc Thẩm Thành Đông nhớ ăn trưa, sau đó ôm bánh bao mới hâm nóng đến bệnh viện quân đội.
Người anh họ lớn nhất đang nằm viện của cô tên là Hàn Nguyên Thượng, anh ấy vốn là quân nhân ở tỉnh Lâm, vì làm nhiệm vụ bị thương nên bây giờ đang quay lại bệnh viện Bắc Kinh để dưỡng thương.
Bắt xe buýt từ tứ hợp viện đến bệnh viện mất hơn 20 phút, Khương Nhu ôm chặt hộp cơm, sợ bánh bao bên trong bị nguội mất.
Khi cô đến nơi, trong phòng bệnh yên tĩnh, Hàn Nguyên Thượng nhắm mắt như đang ngủ.