Cô ta ngồi xuống mép giường, tùy tay cầm quả quýt lột vỏ: “Khứu giác chó đen quả nhiên so với tôi nhanh nhạy hơn nhiều, nó tìm được cô trước tôi, cô tình nguyện ch·ết, cũng không muốn bại lộ thân phận, chính là muốn lấy thân phận bà lão bình thường ch·ết đi, miễn cho đem cháu gái bảo bối của cô cũng bị cuốn vào chuyện này.
“Cô cũng xác thật thành công, thật đúng là đã lừa gạt gã, bất quá, tôi vẫn tìm được chìa khóa thần mà cô đã giấu rồi, truyền cho Vệ Nguyệt Hâm, trong cơ thể của nó có lực lượng của cô, chỉ có nó mới có thể dùng được chìa khóa thần.”
Ăn một mảnh quả quýt, cô ta phun tào nói: “Chính là đứa nhỏ này đại khái bị cô bảo hộ đến quá mức, thiên chân đến lợi hại, nhưng còn tính tranh đua, vừa mới kiếm được 1 điểm tinh lực.”
“Như vậy xem ra, ngày mà nó báo thù cho cô cũng không xa.”
Tròng mắt bà lão trên giường bà lão nhẹ nhàng rung động, tựa hồ kiệt lực muốn tỉnh lại, số liệu biểu hiện trên máy điện tâm đồ ở bên cạnh cũng dồn dập lên.
HR khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ cô: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô chăm sóc tốt đứa cháu ngoại gái.”
Bà lão một lần nữa an ổn mà ngủ thϊếp đi, phảng phất tiểu nhạc đệm vừa rồi chưa từng phát sinh qua.
Khi y tá tiến vào, trong phòng bệnh giống y như lúc cô rời đi, nhưng quả quýt trên bàn hình như thiếu một trái.
Cô xoa xoa đôi mắt, cảm thấy chắc là mình nhớ lầm số lượng.
……
Một thành phố khác, một người phụ nữ xinh đẹp thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi quỳ trên mặt đất như nữ quỷ, trước mặt bà ta là một đoàn sương đen phiêu đãng.
Tiếng mắng thô lệ đầy tức giận từ trong sương đen truyền ra: “Phế vật, người mẹ nuôi đó của cô căn bản không phải là người tôi muốn tìm!”
Thân thể Vệ Nhược Sơ run liên hồi: “Đại nhân, mẹ nuôi của tôi xác thật có chỗ thần dị.”
Bà ta chỉ vào trán mình, nơi đó có một đạo vết sẹo: “Khi còn nhỏ tôi không cẩn thận đập trúng đầu, máu chảy không ngừng, mọi người đều nói tôi không cứu được, bà ấy dùng tay sờ soạng một chút trên đầu tôi, máu liền ngừng, tôi nhìn thấy trong tay bà ấy có luồng sáng màu xanh.”
“Cô đang nghi ngờ phán đoán của tôi?”
Vệ Nhược Sơ không dám nói lời nào.
“Tôi giúp cô tìm được cha mẹ ruột, làm cô được đến tám ngày phú quý, đây là hồi báo đối với tôi hay sao?”
“Nhược Sơ hết thảy chờ đợi đại nhân sai phái.”
“Gần nhất, trên mạng internet của con người, xuất hiện mấy đoạn phim đặc biệt, tìm được người gửi đoạn phim đó cho tôi.”
Sương đen dần dần tiêu tán, Vệ Nhược Sơ, không, hiện tại đã sửa họ Kiều bà ta tên Kiều Nhược Sơ, người phụ nữ lúc này mới dám ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán.
Luồng sáng màu xanh lục, có thể làm người khởi tử hồi sinh, sao mẹ nuôi lại không phải người mà sương đen muốn tìm đâu?
Nếu là chuyện hồi nhỏ thì còn có thể nhớ lầm, nhưng năm đó khi sinh Vệ Nguyệt Hâm, thuần túy là vì trả thù mẹ nuôi đã khống chế bà ta, trên thực tế căn bản bà ta không nghĩ muốn đứa nhỏ này, bà ta mắt lạnh nhìn đứa trẻ nằm khóc ở trên giường, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không có tiếng khóc nữa.
Là mẹ nuôi xông tới, tát cho bà ta một bạt tai, ôm đứa trẻ đi, không bao lâu, đứa trẻ kia lại có tiếng khóc.
Chẳng lẽ, lúc ấy đứa trẻ kia kỳ thật còn chưa có ch·ết?
Ánh mắt Kiều Nhược Sơ biến ảo, lấy ra di động: “An bài một chút, tôi muốn đi Cẩm Giang một lần …… Trực tiếp thu mua công ty Vệ Nguyệt Hâm đang làm đi.”
……
Vệ Nguyệt Hâm vừa tan tầm liền về tới bệnh viện.
“Bà ngoại hôm nay có tỉnh không?”
Y tá lắc đầu: “Không có.”
Vệ Nguyệt Hâm không khỏi thất vọng, lau thân thể cho bà ngoại, mát xa một lần tứ chi, một bên đem chuyện đã xảy ra hôm nay nhắc mãi cho bà ngoại nghe.
Bà lão trên giường vẫn là dáng vẻ vô tri vô giác.
Vệ Nguyệt Hâm chống cằm nhìn bà ngoại, thở dài: “Bà ngoại, khi nào bà mới có thể tỉnh lại a? Bất quá bà yên tâm, chờ bà khôi phục, con đã kiếm thật nhiều tiền, cháu gái của bà hiện tại rất lợi hại nha.”
Cô lấy ra di động: “Để mình xem thử, nên làm hạng mục nào tiếp theo đây, mạt thế tang thi, nam chính trọng sinh, oa nga, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nga.”
Nhìn nhìn, mặt cô từng chút nhíu lại, nam chính trong tiểu thuyết, cô đều thấy hơi đồng tình anh ta, quá thảm. Đừng nói lần này cô lại bị người đóng vai nam chính ghét đi?