Tiêu Dụ nhẹ nhàng nói: "Vậy ngươi cứ coi như ta đang nói nhảm là được rồi."
Diêu chưởng quỹ càng tức giận hơn, vỗ lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi muốn gì?”
Tuy Minh Hà không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng bé cảm nhận được bầu không khí bất thường. Bé con ngay lập tức dịch đến chắn trước mặt Tiêu Dụ, bày ra tư thế bảo vệ tiểu thúc thúc.
Tiêu Dụ cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hà, nói: "Không có vấn đề gì đâu, không có vấn đề gì đâu, con cứ tiếp tục ăn đi."
Minh Hà nghe lời tiếp tục ăn mì, nhưng ánh mắt cậu bé vẫn luôn liếc về phía Diêu chưởng quỹ, trong lòng thầm nghĩ, nếu tên mập này dám bắt nạt tiểu thúc thúc thì bé sẽ lập tức liều mạng với hắn ta!
Tiêu Dụ tiếp tục mỉm cười nhìn Diêu chưởng quỹ, nói: "Chưởng quỹ, chẳng lẽ ngươi không biết ta muốn làm gì sao?"
Diêu chưởng quỹ khinh thường nói: "Chỉ vì chút tiền công này thôi sao?"
Tiêu Dụ thẳng thắn vô tư nói: "Đúng vậy, một lượng năm quan, bây giờ trả đi!”
Diêu chưởng quỹ cười hừ một tiếng: "Ta và ngươi khi đó đã nói chuyện rõ ràng rồi, là do người làm việc không tốt ...”
Cái gì mà làm việc không tốt, cái gì mà thực khách khiếu nại... Tất cả đều là kiếm cớ cả, Tiêu Dụ cũng không muốn phí sức với Diêu chưởng quỹ về vấn đề này, cậu dứt khoát cắt ngang lời nói của Diêu chưởng quỹ: "Diêu chưởng quỹ, hiện giờ không phải ta cầu xin ngươi trả tiền công mà là thông báo cho ngươi trả tiền công."
"Ngươi dựa vào cái gì chứ?" Diêu chưởng quỹ đứng thẳng cơ thể béo núc ních của mình, liếc xuống nhìn Tiêu Dụ từ trên cao.
Tiêu Dụ không trả lời Diêu chưởng quỹ ngay lập tức mà chậm rãi để thìa xuống, từ từ đứng lên, nâng cao tông giọng nói: "Các vị, hiện tại Diêu chưởng quỹ hắn đang phụ trách quản lý tửu lâu Vọng Nguyệt, nhưng mà hắn---"
Các thực khách nghe tiếng đều nhìn qua, dáng vẻ đợi xem kịch hay, Diêu chưởng quỹ lập tức trở nên sốt ruột, nếu như chuyện này bị các thực khách biết được, lọt vào trong tai vợ hắn ta thì hắn ta sẽ chết rất khó coi, vội vàng trấn an: "Ngại quá, làm ảnh hưởng đến chư vị rồi, mọi người cứ từ từ ăn đi."
Các thực khách tiếp tục ăn.
Diêu chưởng quỹ nổi giận đùng đùng nhìn về phía Tiêu Dụ, hạ giọng: "Ngươi đang uy hϊếp ta?"
Tiêu Dụ không sợ hãi chút nào: "Phải."
Ánh mắt của Diêu chưởng quỹ toát ra sự tàn nhẫn: "Ngươi không hề nghĩ đến hậu quả phải gánh chịu sao?"
"Nghĩ tới rồi." Tiêu Dụ ngồi xuống một lần nữa, cầm lấy một cái bánh bao thơm ngon mềm mại lên ăn: "Diêu chưởng quỹ, ta và cháu trai, ngoại trừ hai cái mạng này ra thì không còn gì cả, ngươi không giống với chúng ta, bình thường ngươi được ăn ngon uống say, cuộc sống thoải mái nhường nào thì khỏi phải nói, hơn nữa trên có phụ mẫu, dưới có con nhỏ, có phu nhân, có tám người đại cữu gia, còn có hồng nhan tri kỷ ở Vạn Hoa Lâu..."
Ý cậu muốn nói ở đây chính là nếu đôi bên sống mái thì Tiêu Dụ mới là người chiếm được lợi lớn.
Trước kia, Diêu chưởng quỹ luôn lấy quyền thế áp bức người khác, cũng đã thành công nhiều lần, đây là lần đầu tiên bị uy hϊếp cho nên hắn ta cực kỳ tức giận. Tuy nhiên, xung quanh hiện giờ có nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, hắn ta lại không thể nổi giận được. Hắn ta quyết định thỏa hiệp với tên khốn không biết trời cao đất dày này trước, sau đó sẽ tìm một cơ hội thích hợp để dạy dỗ tử tế.