Thực hiện chuyển ngữ: Sắc - Cấm Thành
Nếu có bất kỳ thắc mắc gì liên quan đến bản dịch xin vui lòng liên hệ fanpage cùng tên.
Sau đợt sương giá, nhiệt độ đột ngột hạ xuống, lại thêm gần đây thường xuyên có những trận mưa to, cuối mùa thu vốn là thời gian dễ đổ bệnh, lại thêm quả thời tiết như thế thì thật đúng là thảm họa.
Tình hình của bệnh nhân mới làm phẫu thuật hôm qua tương đối ổn định, không qua bao lâu là đã có thể đưa vào phòng bệnh VIP để quan sát rồi. Vì đảm bảo không xảy ra sai sót nào, sáng nay chủ nhiệm còn cố tình mở một cuộc họp để phân công các nhóm giám sát.
Không hề ngạc nhiên, những người tham gia phẫu thuật ngày hôm qua đều được phân vào một tổ.
“Người thân của bệnh nhân và lãnh đạo cấp cao đều nhiệt liệt khen ngợi cũng như vô cùng biết ơn đối với biểu hiện ngày hôm qua của mọi người.”
Chủ nhiệm Lưu nhìn về phía những bác sĩ trẻ tuổi đứng xếp hàng ở phía sau, vui mừng nói: “Giai đoạn hồi phục sau này cũng vô cùng quan trọng, hy vọng mọi người có thể giữ vững tinh thần này nhé.”
“Ngoài ra, hôm nay tôi gọi tất cả mọi người tới đây là vì một việc khác nữa.” Trên môi của chủ nhiệm lại nở nụ cười lần nữa: “Tôi đoán mọi người đều biết là sẽ có hai đồng nghiệp ưu tú đến từ Thượng Hải để hướng dẫn cho mọi người rồi đúng không, bọn họ sẽ hợp tác với mọi người một thời gian. Kỳ Hạ Cảnh, Từ Lãm, lại đây tự giới thiệu với mọi người đi nào.”
Kỳ Hạ Cảnh ngồi ngay sát vị trí của người chủ trì, anh hơi thả lỏng dựa lưng vào nệm ghế đằng sau, bên trái và bên phải anh đều là những người có tuổi nghề hai mươi, ba mươi năm, thế nên gương mặt trẻ tuổi của anh trông rất nổi bật.
Ngón tay thon dài của Kỳ Hạ Cảnh khéo léo xoay vòng cây bút máy màu đen vàng, anh hơi gật đầu, không đứng dậy mà chỉ thong dong nói: “Mong mọi người giúp đỡ tôi nhiều hơn.”
Tiếng vỗ tay vang lên, Từ Lãm cũng đứng dậy cúi đầu chào, kế đó còn cố ý nói lời cảm ơn với Lê Đông: “Tôi vô cùng cảm ơn bác sĩ Lê về chuyện ngày hôm qua.”
Lê Đông thản nhiên gật đầu nói: “Không có gì, đó là bổn phận của tôi thôi.”
Tiếp theo, chủ nhiệm bắt đầu nhấn mạnh một vài công việc trọng điểm, mãi đến khi thấy sắp tới thời gian ăn cơm thì ông ấy mới nhanh chóng giải tán cuộc họp.
Lê Đông đứng dậy thu gom tài liệu, buổi chiều cô có một ca phẫu thuật cho nên cần phải chuẩn bị sớm, bởi vậy cô tính ăn bừa một chút bánh mì ở văn phòng cho qua bữa.
“Lát nữa bác sĩ Kỳ có ca giải phẫu nào không?” Tiếng mời mọc của Dương Lệ vang lên: “Trưa nay nhà ăn có món pudding xoài ngon lắm, người bên ngoài muốn mua cũng không mua được đâu, nếu bỏ lỡ thì tiếc lắm đó.”
Kỳ Hạ Cảnh đang chờ Từ Lãm chào hỏi các tiền bối, khi được người khác bắt chuyện thì anh cũng chỉ cong môi cười, ánh mắt tùy tiện đảo qua phía sau Dương Lệ rồi lười biếng đáp: “Vậy à?”
“Bác sĩ Từ có muốn cùng đi không?” Dương Lệ không nản lòng, thấy Lê Đông ở bên cạnh sắp sửa rời đi thì cô ta nhanh chóng nói: “Bác sĩ Lê cũng đi cùng đi, sau này đều làm việc chung một tổ với nhau cả mà, quen biết thì sẽ dễ hợp tác hơn đấy.”
Chung tổ ở đây là đang chỉ công việc chăm sóc bệnh nhân VIP ở lầu sáu, Kỳ Hạ Cảnh và Từ Lãm vốn đã là một nhóm được định sẵn, thêm Lê Đông và Dương Lệ vào cũng chỉ để hỗ trợ họ mà thôi.
Lê Đông không biết rốt cuộc Dương Lệ muốn làm gì, nhưng cô biết Kỳ Hạ Cảnh chắc chắn sẽ không đồng ý. Cô nhíu mày vừa định từ chối thì chợt nghe thấy người đàn ông cách đó mấy bước mở lời, trong giọng nói còn mang theo ý trêu chọc: “Được, vậy làm phiền bác sĩ Dương rồi.”
Cho dù Lê Đông không muốn thừa nhận thì ký ức về việc Kỳ Hạ Cảnh bị dị ứng với xoài vẫn hiện hữu trong đầu cô. Cô không giỏi che giấu cảm xúc của mình, sau khi chần chừ vài giây vẫn không nhịn được ngước mắt lên nhìn anh một cái.