Vân Đào cắn răng, hôn lên môi Diệp Hào, như cái cách Diệp Hào hôn cô.
Vì Diệp Hào kinh ngạc nên cô có thể cho lưỡi vào miệng anh, vừa trúc trắc lại vừa hùng hồn. Song song đó, cô còn sờ soạng lung tung trên người Diệp Hào, vì quá kích động nên không tìm được đầṳ ѵú để trả thù, thế là cô ấn vào cây trụ trời giương cao trong đũng quần Diệp Hào.
“Tôi sẽ ăn hϊếp ngược lại anh!” Vân Đào cảnh cáo một cách hung tợn.
Mẹ kiếp, nếu lần này mà còn nhịn được thì Diệp Hào không phải là đàn ông!
Một tay Diệp Hào túm lấy Vân Đào, kéo vào phòng tắm, đóng cửa lưu loát, xé nát quần áo trên người mình và Vân Đào.
Anh kéo hai chân Vân Đào ra gác lên cánh tay mình, đè cô lên tường, dươиɠ ѵậŧ giương cao chạm vào hai mép âʍ ɦộ tách mở của Vân Đào. Vật cứng và nơi mềm mại va chạm khiến hai người cùng kêu rên thành tiếng.
“A!”
“A~”
Tiếng rêи ɾỉ trầm thấp đầy tìиɧ ɖu͙© của Diệp Hào kèm theo âm cuối hơi cao gợi cảm không chịu nổi, Vân Đào chỉ mới nghe mà đã không thể kìm được phun ra một luồng nước mật.
Diệp Hào cảm nhận được Vân Đào có ham muốn, anh kề sát và người cô để da thịt của bọn họ tiếp xúc nhiều hơn, anh lại hôn lên môi Vân Đào. Lần này đầu lưỡi của anh không hề cô đơn, Vân Đào đang nghênh đón anh, phối hợp với anh, thậm chí là truy đuổi muốn giành lấy quyền chủ động.
Ha, cô gái vừa đáng yêu vừa quật cường này.
Diệp Hào không kìm được nên bắt đầu di chuyển, dươиɠ ѵậŧ ma sát vào hai mép âʍ ɦộ, cọ vào âm đế, khiến cơ thể Vân Đào run rẩy.
Vân Đào… cô quá sướиɠ.
Cô chưa từng biết là thân thể có thể tạo ra kɧoáı ©ảʍ như thế, âm đế bị dươиɠ ѵậŧ của Diệp Hào ma sát, đầṳ ѵú bị Diệp Hào vò nắn, đầu lưỡi bị Diệp Hào liếʍ mυ'ŧ không ngừng, từng nơi từng nơi đều có kɧoáı ©ảʍ ập tới như những cơn sóng lớn. Còn cô là một mảnh rong mắc cạn, nhấp nhô lên xuống giữa cơn sóng, không thể kiểm soát được bản thân.
“Ưm ưm… Diệp, a ưm…”
Vân Đào kêu rên đứt quãng, cô định nói gì đó nhưng cô chưa kịp nói thành lời thì kɧoáı ©ảʍ dữ dội đã chôn vùi suy nghĩ của cô. Diệp Hào nhìn Vân Đào đang mơ màng hoảng hốt, anh cọ xát nhanh hơn, “Chẳng phải cô muốn ức hϊếp ngược lại tôi à?”
Vân Đào thì thào, bàn tay khoác lên vai Diệp Hào chuyển sang ôm cổ anh, cô nhìn chiếc mũi cao thẳng của Diệp Hào, há miệng cắn lấy nó. Đây là một động tác chậm với Diệp Hào, anh nâng cằm đón được môi Vân Đào, sau đó tìm được đầu lưỡi của cô rồi ra sức mυ'ŧ lấy.
“Ưm!”
Đòn tập kích bất ngờ khiến cơ thể Vân Đào cứng đờ, đầu óc cô trống rỗng, cô chỉ cảm thấy bản thân như đột phá giới hạn nào đó, chạm tới một trạng thái không thể nói nên lời.
Cô vẫn còn đang mơ màng trong trạng thái này thì chợt có một giọng nam êm tai vang lên.
“Đào Đào, cô cao trào rồi.”
Diệp Hào đang cười, tiếng cười nghe rất hay.
“Đào Đào, cô cao trào rồi.”
Diệp Hào còn lặp lại lần nữa. Vân Đào nhìn anh, hỏi anh, “Anh gọi tôi là gì?”
“Hả? Đào Đào?”
“Ừ.” Hai mắt Vân Đào đỏ hoe, “Anh gọi tôi thêm vào lần nữa được không?”
“Được, Đào Đào.”
“Ừm.”
“Đào Đào, Đào Đào, Đào Đào…”
Vân Đào không bảo dừng, Diệp Hào vẫn kiên nhẫn gọi từng tiếng, nhẹ nhàng chậm chạp dịu dàng, như thể cô là người yêu của anh.
Vân Đào rơi nước mắt, cô không quên mình xuyên qua như thế nào, cô đi du lịch nước ngoài gặp tai nạn máy bay, chết không toàn thây, cuối cùng cô không thể quay về thế giới mà bạn bè và người thân đều gọi cô là Đào Đào nữa.
“Đào Đào.” Diệp Hào liếʍ nước mắt của cô.
“Diệp Hào.”
“Ừ?”
“Chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi.”