Từ Hồi Chu tiện tay thu dọn tranh ghép: "Ông đến nhà hàng đi, tôi sẽ đến sau."
Từ Hồi Chu thay một bộ quần áo thể thao màu trắng ấm áp, đó là màu sắc mà dì Tô thích nhất.
Khi xuống nhà hàng, hắn vừa bước ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại.
"Bàn 206."
Từ Hồi Chu không đổi sắc mặt, hắn biết bàn 206 nằm ở bên trái, chéo đối diện.
Bàn 206 có góc nhìn rộng, là chỗ đầu tiên nhìn thấy khi ra vào thang máy.
Ý đồ của Lục Thần Quốc gần như giống với dự đoán của hắn, người có ham muốn luôn là dễ tính toán nhất.
Từ Hồi Chu cong môi, "Xin hãy đợi một chút, tôi sẽ đến ngay."
Lục Thần Quốc quan sát Từ Hồi Chu toàn bộ quá trình, nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp cao ráo tiêu sái đi về phía mình, thời gian như quay ngược về trước, đã mười mấy năm trôi qua, ông ta lại nhìn thấy hình ảnh cô gái xắn váy trắng, chân trần lội qua dòng suối trong vắt, chạy về phía mình dưới ánh nắng rực rỡ.
Đúng là con trai của cô ấy rồi!
Lục Thần Quốc cảm thấy xúc động một chút, nhưng đoạn nhạc đệm này không có ý nghĩa gì với ông ta, rất nhanh đã phai nhạt khỏi ký ức của ông ta, thay vào đó ông ta nghĩ đến lợi ích mà một đứa con trai khỏe mạnh có thể mang lại cho mình.
Anh cả của ông ta có hai trai một gái, anh hai để lại một Lục Tố, em gái có một trai một gái, con trai ông ta sống hay chết cũng như nhau, nên mẹ mới cho ông ta một chức Phó tổng giám đốc, không có quyền hành gì, ngược lại em gái Lục Hoa Thu lại leo lên đầu ông ta trở thành Tổng giám đốc Lục thị, đám lão già ở hội đồng quản trị chỉ nghe Lục Hoa Thu.
Tất cả những điều này chẳng phải là vì Lục Hoa Thu có một đứa con trai giỏi hay sao!
Nếu ông ta cũng có một đứa con trai ưu tú như vậy, tình hình sẽ rất khác.
Vì vậy, khi Từ Hồi Chu kéo ghế ngồi đối diện, thần sắc Lục Thần Quốc lộ vẻ phức tạp, ông ta lo lắng Từ Hồi Chu không phải con ruột mình.
Từ Hồi Chu lịch sự chìa tay ra, "Chào ông Lục, tôi là Từ Hồi Chu."
Lục Thần Quốc quan sát bàn tay Từ Hồi Chu, giống, quá giống! Ông ta nhớ mẹ của Từ Hồi Chu cũng có một đôi tay thon dài, ông ta ổn định cảm xúc, bắt tay gật đầu, "Lục Thần Quốc."
Ông ta không có ý định trả lại ví tiền, Từ Hồi Chu cũng không đòi, tỉ mỉ giới thiệu cho Lục Thần Quốc vài món ăn sáng, Lục Thần Quốc chọn xong mới gọi nhân viên đến ghi món.
Lục Thần Quốc nhìn chằm chằm, lần này là khẩu vị, khẩu vị của Từ Hồi Chu giống ông ta.
Từ Hồi Chu giả vờ không phát hiện sự bất thường của Lục Thần Quốc, mỉm cười trò chuyện, "Ông là người địa phương à?"
Lục Thần Quốc hỏi lại, "Cậu là người ở đâu?"
"Tôi vừa mới về nước."
Từ Hồi Chu trả lời đến đó thì ngừng, Lục Thần Quốc nhìn ra sự đề phòng của hắn, ông ta rất hài lòng, có lòng cảnh giác với người lạ là chuyện tốt, Lục Thần Quốc cười, thật ra thân phận của Từ Hồi Chu, ông ta đã điều tra rõ ràng ở quán trà từ sớm.
Một người giàu có mới về nước, là người bản địa ở thủ đô, ở lại đến 4 tuổi mới theo mẹ di cư, không có nhắc đến cha của Từ Hồi Chu.
Lục Thần Quốc vu vơ thăm dò, "Cậu về để làm việc sao?"
Từ Hồi Chu cười, trực tiếp thả mồi, "Định cư."
Lục Thần Quốc nóng lòng cắn câu, "Cha mẹ cậu ở trong nước à?"
"Không có."
Lúc này nhân viên phục vụ mang bữa sáng đến, đĩa lớn đĩa nhỏ đầy ắp cả bàn, đợi nhân viên rời đi, Từ Hồi Chu cầm một miếng hoành thánh nhân cá đậu hũ lên, chuẩn bị ăn thì dừng lại, lịch sự hỏi: "Ông sao vậy?"
Lục Thần Quốc nén sự xúc động, ông ta thích nhất là hoành thánh nhân cá đậu hũ, "Ở nước ngoài lâu rồi, còn ăn được món trong nước không?"
"Rất thích nghi, lấy hoành thánh nhân cá đậu hũ làm ví dụ." Từ Hồi Chu nhẹ nhàng vòng vo dưới đôi đũa, "Tôi thích các món từ đậu, thường tự làm để thỏa mãn thèm ăn."
"Theo mẹ của cậu hay là..." Lục Thần Quốc nhìn sâu vào hắn, "Cha cậu?"
Từ Hồi Chu ngừng lại một lúc, "Thật không dám giấu, tôi do một mình mẹ nuôi lớn, chưa từng gặp cha."
Lục Thần Quốc suýt đứng bật dậy, ông ta dùng hai tay ấn chặt mặt bàn, cố gắng kiềm chế niềm vui, "Xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi, cha cậu đã qua đời sao?"
"Vâng." Từ Hồi Chu lộ vẻ hơi buồn bã.
Dò hỏi đến đây, Lục Thần Quốc đã có 50% khẳng định Từ Hồi Chu là huyết mạch của mình, 50% còn lại cần xét nghiệm ADN.
Lục Thần Quốc ăn vài miếng hoành thánh nhân cá đậu hũ, nói chuyện phiếm vài câu không liên quan, ăn xong bữa sáng, ông ta đưa ví tiền cho Từ Hồi Chu, khi Từ Hồi Chu nhận lấy, ông ta nói ra một cái tên.
Từ Hồi Chu ngạc nhiên đúng mực, "Sao ông biết tên mẹ tôi?"
Lục Thần Quốc thở dài nặng nề, "Có thể tôi là cha cậu."
Cạch!
Đũa của Từ Hồi Chu rơi xuống bàn.
Từ Hồi Chu từ chối đề nghị xét nghiệm ADN của Lục Thần Quốc.
"Xin lỗi, tạm thời tôi chưa thể đồng ý với ông." vẻ mặt Từ Hồi Chu nghiêm trọng, "Tôi cần thời gian suy nghĩ."
Dù Lục Thần Quốc nóng ruột, nhưng sợ ép Từ Hồi Chu quá chặt sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta giả vờ độ lượng, "Nên thận trọng một chút, thế này đi, để cậu suy nghĩ đến tối nay, hy vọng cậu chủ động liên lạc với tôi."
Nhìn Lục Thần Quốc rời đi, Từ Hồi Chu trở về phòng, vừa vào nhà thì nhận được điện thoại.
"Xin chào, có phải anh Từ Hồi Chu không ạ?" Đầu dây bên kia hỏi anh.
"Phải."
"Chào anh Từ, tôi là Umi từ công ty luật Khang Hâm, tôi muốn xác nhận lại, anh chắc chắn đã gửi hồ sơ xin việc cho công ty chúng tôi phải không?"