Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Hạ Trọng Lâu dùng môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Nịnh Hinh Nhi, tay hắn cũng không ngừng nghỉ, từ váy nàng dần dần mon men vào lối hẹp phía trong đến qυầи ɭóŧ của thiếu nữ, thuần thục mà sờ đến phần đùi non mịn của nàng.
"Sư phụ, mở chân ra, để ta khám phá nào." Hắn vội vàng mà nói, sau đó ngay lập tức phát hiện nàng đã làm theo, cho phép chính hắn tiến vào.
Ngón tay linh hoạt đẩy nụ hoa của nàng, hắn đâm vào chính giữa hoa huy*t ướŧ áŧ, Hạ Trọng Lâu kích động nói: "Nàng ướt rồi." Sư phụ tựa như là hóa thân của nước, chỉ cần một chút ít kɧıêυ ҡɧí©ɧ của họ cũng đủ để mật hoa của nàng ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ.
"A a..." Nịnh Hinh Nhi ngửa đầu, mị nhãn như tơ, khuôn mặt tuyệt mỹ đà hồng như sau, từ đôi môi đỏ mọng, căng mướt kia không ngừng bật ra những tiếng rêи ɾỉ vũ mị, uyển chuyển.
Nhẹ nhàng đem tiểu bảo bối đang đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© đặt xuống đất, hắn thô lỗ mà giải khai quần áo chính mình, đem chân nàng kéo ra, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào tu hoa phấn nộn. Hai mảnh hoa môi kiều diễm động lòng người, huyệt khẩu phấn nộn khẩn hẹp tùy ý mấp máy tựa như cái miệng của đứa nhỏ, ẩn ẩn dính chút mật hoa, phát ra tiếng nước da^ʍ mĩ, dụ hoặc.
"Nàng thật xinh đẹp." Hắn kích động nói, ngón tay từ từ đâm sâu vào, từng chút từng chút một đi vào. Chờ đến khi tu hoa của nàng bị hắn hành hạ đến sưng đỏ lên, đó là hình ảnh mê người yêu mị cỡ nào nha? Rồi lại chờ đến khi hoa huy*t nàng rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, bởi vì quá nhiều mà chảy ra huyệt khẩu đỏ thắm, đó là cảnh tượng câu hồn mĩ diễm ra sao?
"A a... Trọng Lâu, đừng đùa với ta, nhanh..." Kɧoáı ©ảʍ tê dại cùng với cảm giác hư không, tịch mịch đan xen lẫn nhau, Nịnh Hinh Nhi nhịn không được mà lắc lư vòng eo. Trọng Lâu là đệ tử có lương tâm nhất, cho dù sau khi trải qua sự kiện bị khinh nhờn đó, nàng cũng không quá hận hắn, ngược lại nàng còn nảy sinh cảm tình nam nữ đối với hắn.
"Đừng nóng vội, ta sẽ cho nàng ăn no." Hạ Trọng Lâu côn th*t đỏ sẫm cứng rắn của mình nhẹ nhàng cắm vào hoa huy*t kiều diễm. Bên trong nàng vô cùng khẩn chặt, nhưng lại rất ướŧ áŧ, huyệt khẩu đang dùng sức mà hàm chứa đỉnh qυყ đầυ cực đại của hắn, mấp máy mấp máy tựa như một cái miệng trẻ con. "Nàng, nàng thật sự ăn ta rồi." Cả người thoáng chốc tê dại, thân thể nhấp về phía trước, côn th*t hắn thuận lợi tiến vào thẳng một đường, đem hạ huyệt của nàng căng ra hoàn tàn, không chừa lại bất kỳ khoảng không nào.
"Thật lớn!" Trong nháy mắt được thỏa mãn, Nịnh Hinh Nhi nắm chặt lấy tay hắn mà than nhẹ một câu.
"Sư phụ, nàng thật chặt, đem ta bấm gãy cả rồi. Thả lỏng, thả lỏng chút nào..." côn th*t bị gắt gao bao hàm, Hạ Trọng Lâu đang quỳ gối giữa hai chân nàng phải hít vào một ngụm khí lớn, đôi tay bắt lấy hai chân nàng nhanh chóng luận động. Tuy thân thể của sư phụ nhìn qua là của một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi nhưng những thứ khác đều là của một cô nương trưởng thành. Làm đã lâu, hoa huy*t bên dưới vẫn cứ khẩn chặt như cũ, nếu không có dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn trợ hứng, nàng chắc chắn sẽ rất thống khổ. Dưới tác dụng của Thiên Tiên Say Tình, bọn họ không cần trêu chọc nàng liền có thể trực tiếp cắm vào. Nhưng thực tế phũ phàng a, bây giờ hắn cần phải kiên nhẫn, phải chuẩn bị tiền diễn đầy đủ trước khi cùng nàng hoan ái, bởi vì "vũ khí; của hắn quá thô, lại quá dài.
"Của ngươi quá thô, quá dài rồi a. Nhẹ chút, nhẹ chút đi, đừng sâu đến như thế. Ta trướng, rất khó chịu." Nịnh Hinh Nhi nhíu mày rêи ɾỉ, miệng thở hồng hộc. Kɧoáı ©ảʍ vô cùng quen thuộc đột nhiên đánh úp vào cơ thể, nàng nhịn không được mà đương theo tiết tấu tấu của hắn. Nàng không biết là bản thân đang muốn trốn tránh sự truy đuổi mãnh liệt của hắn, hay vẫn là tránh né sự thật rằng nàng rất yêu thích loại cảm giác này.
"Sư phụ, nàng thoải mái không? Ta thì rất vui, rất sung sướиɠ." Hạ Trọng Lâu thở dốc nói, đem hai chân thon dài của nàng đặt lên trên vai, hắn bắt đầu cuồng dã mà hành sự. Gân xanh uốn lượn phía trên cự vật của hắn mỗi lần đều ma xát với mị thịt đỏ tươi, đỉnh qυყ đầυ cực đại cũng hung hăng mà va chạm với hoa tâm tâm mẫn cảm, làm cho thân thể Nịnh Hinh Nhi kịch liệt run rẩy.
"A, quá mãnh liệt, qua nhanh, chậm một chút đi..." Mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ như mưa rền gió dữ đánh tới, Nịnh Hinh Nhi không ngừng bấu chặt lấy tay hắn, miệng hét to, ngón tay mảnh dài bóp lấy cơ bắp hữu lực của hắn, giảm bớt đi phần nào đau đớn mà nàng đang phải chịu đựng.