Tất Cả Đồ Đệ Đều Là Cầm Thú

Chương 46: Bắn cho nàng tất cả tinh hoa của ta (H)

Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

"Ta đã biết, sẽ nhẹ chút." Sự thoải mái cực hạn này làm cho Hạ Trọng Lâu vô cùng thích, tuy miệng nói là sẽ nhẹ chút nhưng đôi tay hắn lại không ngừng nắm chặt lấy hai cánh mông trắng trẻo mập mạp của nàng mà nhanh chóng ra vào, hung mãnh như thú mà lắc lư vòng eo. Hắn để mặc cho phân thân của chính mình điên cuồng luật động trong hoa động ướŧ áŧ của Nịnh Hinh Nhi. Kɧoáı ©ảʍ dọc theo côn th*t đánh thẳng vào đại não, rồi theo đó mà tản ra khắp cơ thể, hắn vô tư mà quên đi hết thảy mọi thứ, trước mắt chỉ có nàng, chỉ có ý nghĩ đem cả cơ thể hắn vùi sâu vào trong nàng, cùng nàng hòa lại thành một hợp thể.

"A, a, Trọng Lâu, Trọng Lâu, ta muốn nhiều hơn nữa." Sự dễ chịu, thỏa mãn làm người ta hít thở không thông ập vào cơ thể nàng như sóng triều vụt tới. Mạnh hơn rồi lại mạnh hơn, Nịnh Hinh Nhi vô lực mà chịu đựng, trán ngửa ra sau, hai tay gắt gao vòng lấy cổ hắn, hai chân căng chặt ra, mười ngón chân gắt gao cuộn tròn lại theo từng đợt hung mãnh tiến vào của hắn.

"Cho nàng, ta cho nàng ngay đây!" Nhận thấy nàng có vẻ như sắp cao trào, hắn không ngừng nắm chặt lấy tuyết đồn của nàng mà hung hăng thao tác, tốc độ côn th*t cứng rắn thô dài trả tấn tiểu huyệt nhỏ nhắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hung mãnh.

"Rầm, rầm, rầm..." Hồ nước chung quanh kích động, lá sen hoa sen trong hồ cũng rung lắc dữ dội như đang gặp phải mưa rền gió dữ.

"A a a..." Trong nháy đại não Nịnh Hinh Nhi trống rỗng, thân thể vô lực mà bám sát vào Hạ Trọng Lâu, hoa tâm từ sâu bên trong không ngừng co rút, rồi lại phun ra lượng lớn nữ tinh trong suốt.

"Sư phụ, sư phụ... Cho ta đi, đều cho ta đi. A, thật thoải mái, ta cũng muốn... Bắn cho nàng, tất cả tinh hoa của ta." Hạ Trọng Lâu sung sướиɠ đến nỗi không ngừng hét lớn, mã mắt bên dưới theo bản năng mà hút lấy linh lực tràn ra của nàng. Hắn đã thực hiện bí pháp thải âm bổ dương với nàng vô số lần, việc hút linh lực này gần như đã thành thói quen, mỗi khi đến giai đoạn cao trào của quá trình giao hoan, côn th*t cứng rắn sẽ tự động biết phải làm gì đối với hoa huy*t nhỏ nhắn của nàng. Nhưng nếu như không có chuyện gì, hắn sẽ cố gắng áp chế để không bắn ra, chờ đến lúc cần thiết, nàng ấy có thể sử dụng thuật thải dương bổ âm để thải bổ dương tinh của nàng. Nàng ấy chỉ vừa mới thực hiện bí pháp này một lần, âm dương song tu, chờ đến lúc sau khi thành thục rồi, việc thực hiện chuyện này đối với bọn họ cũng chỉ như là hô hấp bình thường mà thôi.

"A a, ta không chịu được nữa rồi. Ngươi buông ta ra đi." Nịnh Hịnh Nhi nhịn không được mà kêu lên, từ đôi môi anh đào nhỏ xinh tràn ra những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn dồn dập. Trên khuôn mặt kiều mị ửng hồng của nàng đều là nước, theo từng sợi lông mi cong dài mà trĩu xuống, không biết đó là nước hồ hay là nước mắt của nàng, hai tròng mắt mê mang dụ hoặc hắn. Thân thể tuyết trắng, mềm mại của nàng hiện lên từng tảng lớn phiếm hồng, tựa như một con tôm luộc bé nhỏ, "Dừng lại nhanh, ta không chịu được nữa rồi." Kɧoáı ©ảʍ tràn lan đến tứ chi, côn th*t nóng bỏng như lửa kia vẫn không ngừng rong đuổi trên cơ thể nàng, vừa nhanh vừa vội vã, thao tác mạnh mẽ làm hoa huy*t nàng tê mỏi, sự sung sướиɠ cứ thế mà không ngừng tăng lên.

"Ta nhanh cho nàng xem." Hạ Trọng Lâu gào thét, mỗi động tác đều không còn vẻ ôn nhu dịu dàng, mỗi một lần đều là mạnh mẽ như dã thú. Mỗi khi hắn rút phân thân ra, qυყ đầυ bành trướng lại lưu luyến từng lớp mị thịt đỏ au của nàng, đem mật dịch bôi lên huyệt khẩu. Nơi địa phương giao hợp của bọn họ không ngừng bắn ra những giọt ái dịch trong suốt vào trong nước, cảnh tượng da^ʍ mỹ không nói nên lời.

"Ta chịu thua, quá mãnh kiệt rồi, ta không thể chịu được." Nịnh Hinh Nhi kịch liệt lắc đầu, thân thể lại vẫn không ngừng run rẩy, hai vυ' tuyết trắng cũng theo đó mà phập phồng, đong đưa.

"Quá thoải mái, sư phụ. Ta bắn cho nàng, bắn cho nàng dương tinh của ta. A a..." Dưới tình thế cấp bách, hắn không thể nhẫn nại được nữa, làm một cú áp chót thật mãnh liệt, tróng nháy mắt hắn đem lượng tinh hoa cháy bỏng của mình vùi sâu vào bên trong hoa kính của Nịnh Hinh Nhi.

Nàng vô lực mà rên rủ, thân thể bám sát vào người hắn, hoa huy*t bủn rủn không ngừng run rẩy, từ từ mà cảm nhận kɧoáı ©ảʍ của nɧu͙© ɖu͙© hoan ái.