Tất Cả Đồ Đệ Đều Là Cầm Thú

Chương 13: Thay nhau cao trào đến ngất (4P, Cao H)

Edit: Sắc

Beta: Sakura

"A, chủ nhân, người kẹp ta thoải mái muốn chết, ta không động đậy nổi, a ~~ thật thoải mái, chủ nhân, dùng sức đi...... Nga, lại dùng lực. Ta muốn bắn. A, chủ nhân, nhanh lên, cho ta, cho ta......"

Kɧoáı ©ảʍ làm hắn hít thở không thông tê dại như cơn lốc trên sóng biển được nâng cao lên lại rơi xuống thật mạnh, sâu hơn rồi lại sâu hơn, Nịnh Hinh Nhi nằm dưới thân Thiên Tuyết mà rêи ɾỉ, hắn nâng cánh mông nàng lên điên cuồng đâm về phía trước . Tiểu huyệt của chủ nhân vừa hẹp lại vừa ướŧ áŧ, kɧoáı ©ảʍ liên tiếp, làm hắn muốn ngừng mà không được.

"A, Tiểu Tuyết, dừng lại, nga dừng lại." Nàng hoảng sợ kêu lên tiếng, tay ôm tấm lưng của Lê Tử Nam, móng tay cắm thật sâu vào trong cơ bắp hắn.

"Hinh Nhi..." Lê Tử Nam hơi nhíu mi, duỗi tay bắt lấy đùi thon dài bị Thiên Tuyết kéo cao kề sát bụng nhỏ nàng, dùng sức cọ xát chính mình du͙© vọиɠ sôi sục của , thỏa mãn khát vọng của mình đối nàng .

Nữ nhân có ba cái động, có thể đồng thời cùng ba nam nhân giao hoan, nếu không phải suy xét hắn nàng là lần đầu giao hoan, trong thời gian thân ngắn thể sẽ không chịu đựng được, nếu không hắn đã vọt vào trong cơ thể nàng thỏa mãn du͙© vọиɠ rồi.

Đôi môi mỏng ửng sắc đỏ hô hấp dồn dập, Thiên Tuyết kích động nói:

"A, tiểu huyệt của chủ nhân kẹp ta thật thoải mái, ta rất thích. Chủ nhân, ngươi cũng thích có phải hay không? Ta sẽ càng nỗ lực mà làm chủ nhân thích." Hắn hung hăng mà đâm thọc hoa huyệt.

"Ân ân ân a... Nga" Phản kháng thế nào đều không được, vì thế nne nàng từ bỏ, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến như cơn sóng rào rạt.

"Sư phụ, sư phụ..." Hạ Trọng Lâu thấp giọng kêu gọi, một bên dùng gót chân nhỏ cọ xát côn ŧᏂịŧ thô dài cứng rắn như thiết , một bên hô hấp trầm trọng mà nhìn nàng cùng Thiên tuyết giao hợp.

"Phụt phụt phụt."  Tiếng thọc vào rút ra da^ʍ mĩ, côn ŧᏂịŧ của Thiên Tuyết nổi gân xanh dữ tợn hung mãnh xuyên qua trong hoa huyệt lầy lội,  hỗn hợp tơ máu cùng mật dịch sền sệt ào ạt chảy ra, làm hạ thân nàng hoàn toàn ướt nhẹp.

"Tiểu Tuyết, ôn nhu chút. Sư phụ sẽ bị thương." Hạ Trọng Lâu đau lòng mà nhắc nhở , tuy rằng hắn biết kia tơ máu kia thật ra là đến từ việc màиɠ ŧяiиɧ bị vỡ, cho dù máu cũng ngừng chảy rất mau, nhưng hắn vẫn sợ tiểu huyệt đáng thương bị côn ŧᏂịŧ to như thế cắm vào.

"A, a ~~ quá sâu, ta từ bỏ... Từ bỏ. Tiểu Tuyết, ngươi đi ra cho ta, dừng lại! A, không được, ta không được... A, a ta muốn, ta muốn a...... A a ——"

Nàng rêи ɾỉ thở dốc, khuôn mặt nhỏ chôn trong lòng ngực Lê Tử Nam , thân thể chấn động run rẩy, hoa tâm lại chảy ra mật dịch trong suốt , hoa huyệt vì côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra mà dần co rút lại.

"Hinh Nhi, thân thể của ngươi thật quá dễ dàng cao trào, quả thực chính là báu vật của nam nhân." Lê Tử Nam tuy rằng biết do có sự trợ giúp của thiên tiên say tình, nhưng vẫn là nhịn không được nói như vậy.

"Tiểu Tuyết, rút ra ngoài!" Hạ Trọng Lâu trong lòng lòng đố kị, thân thể nóng như lửa đốt. Gót chân của sư phụ tuy rằng có thể giải quyết du͙© vọиɠ hắn , nhưng chưa đủ, hắn giờ phút muốn kéo Thiên Tuyết ra để mình có thể giao hòa thể xác và tinh thần với sư phụ.

"Nga, chủ nhân kẹp đến ta thật chặt, bên trong... Trào ra thật nhiều nước. a, thoải mái đã chết...  Ta không nín được. A, chủ nhân, ta... Tinh nguyên thuần dương của ta đều cho ngươi."

Thời khắc mấu chốt làm sao có thể rời khỏi? Thiên Tuyết mặt ửng đỏ mà kêu lên, điên cuồng thọc vào rút ra, đột nhiên cắm một cái thật sâu, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm ra ở trong hoa huyệt.

Một dòng ấm nóng cứ thế bắn vào cửa động, dường như đã bắn vào tử ©υиɠ. "A, a ~~ a a a ——" Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, thân thể nàng run rẩy, hoa tâm dâng lên 1 cảm giác mãnh liệt , thân thể đột nhiên xụi lơ. Một đợt cao trào còn chưa giảm xuống thì lại một đợt khác dâng lên, nàng một hơi chịu không được, trong nháy mắt bất tỉnh nhân sự.

——————————————————