Thân trên chợt lạnh, áo lại bị anh vén lên.
Anh hôn qua cổ mảnh khảnh rồi tới vành tai tinh xảo, sau đó trượt xuống ngực. khuôn mặt anh chôn sâu xuống bầu ngực căng tròn.
Anh vén váy cô lên, đem qυầи ɭóŧ kéo qua hai cái đùi trắng nõn xuống tận mắt cá chân xinh xắn.
“Thiên Vũ”
Bởi vì bị che mắt cô khó tránh khỏi cảm thấy bất an, nhẹ giọng gọi vừa như xấu hổ lại vừa như cổ vũ.
Cô đưa tay sờ loạn, bị anh cầm lấy ấn lên khuôn ngực cứng rắn, ấm áp.
“Anh đây”
Vật nam tính trướng căng để cửa huyệt của cô, đầu xoay tròn, tiếng nước lẹp nhẹp.
Tiểu huyệt không chịu nổi đóng mở, hút cả anh vào. Chất lỏng trong suốt tiết ra không ngừng, lầy lội mảng lớn, rồi nhanh chóng chảy xuôi, rơi xuống ghế da.
Trình Thiên Vũ gầm nhẹ động thân, cắm thẳng vào tiểu huyệt ướŧ áŧ.
Hơi thở nóng bỏng của anh khiến nhiệt độ xung quanh chợt tăng lên.
“Ưm”
Vậy quen thuộc đỉnh đỉnh nịnh nọt vách tường thịt, một chút rồi một chút lại đánh vào tử ©υиɠ cô, cảm giác hai người kết hợp hoàn toàn làm cô rên lên. Tiếng rêи ɾỉ của cô nghe vào tai chính là loại thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh mẽ nhất.
“Sướиɠ không,hửm”
Theo tiếng “Hửm” là cú đẩy thật sâu của anh, đâm đến nơi sâu nhất của cô, khiến cả hai đều run lên.
“A ưm…Nhẹ nhẹ thôi”
Quý Dư muốn né tránh, nhưng trong xe không có chỗ trốn. Màu đen của ghế khiến da thịt nõn nà của cô phá lệ chói mắt.
“Anh … ưm nhẹ một chút”
Anh dịu dàng mà thọc vào rút ra, mỗi lần đều không vội vã, cố ý ở trong cơ thể cơ thể cô đâm sâu mấy phát mới chịu rút ra một chút, khiến bụng bị nhô lên một khối.
Sướиɠ đến tay chân bủn rủn, cả người giống như bị mất hết sức lực, mềm yếu mà thừa nhận sự yêu thương của anh.
Trải qua một lúc, giọng cô trở nên khản đặc.
“A…ưm sắp xong chưa anh”
“Sắp rồi”.
Anh đẩy nhanh tốc độ rồi rùng mình bắn vào không chút kiêng dè, phun cho tràn đầy. Sau khi bắn xong, anh không rút ra cố ý dùng vật lớn của mình bịt kín lại, không cho bạch dịch trào ra.
Chờ dư vị sung sướиɠ dần dần lui đi, anh giúp cô mặc lại quần áo rồi mới chỉnh lại trang phục của mình. Trình Thiên Vũ một tay đem cô ôm vào lòng, cằm gối lêи đỉиɦ đầu cô, hít hà mùi hương của cô.
“Em ngủ đi, về đến sẽ gọi em”
Xe chạy được một đoạn thì chuông điện thoại reo. Anh cầm lấy, thấy số gọi đến thì nhíu mày.
“Có chuyện gì”
“Thiên Vũ”
“Ừ”
“Ngày mai anh đón em đến bệnh viện được không”
“Không khỏe sao”
“Kiểm tra định kỳ thôi”
“Được”
Tắt máy, ánh mắt anh kiên định, phải tìm thời gian nói rõ mọi chuyện. Đến lúc tổ chức lễ cưới rồi. Xe chạy được một đoạn điện thoại lại reo lên. Anh bắt máy giọng mất kiên nhẫn.
“Nói”
“Thằng nhóc thối, ăn nói với mẹ như thế à”
“Mẹ, có chuyện gì”
“Vợ con đâu rồi”
“Ngủ rồi ạ”
“Có thời gian dẫn vợ con về ngay cho mẹ”
“Mẹ đừng dọa em ấy bỏ chạy nhé”
“Mẹ là người như thế à”
“Vâng”
“Thằng nhóc này” Lâm Quế Chi rủa thầm, tắt điện thoại, nở nụ cười hiền hoà. Con trai bà lớn rồi. Nghe ra được thằng nhóc này rất thích cô gái Quý Dư này. Đến cô Lăng Tuyết Nhu kia nhiều năm bám người như vậy miễn cưỡng mới được nó cho sắc mặt tốt.
Xe dừng lại, Quý Dư mở mắt ra thì nhìn thấy anh đang nhìn cô chăm chú. Cô bật cười, kéo cằm anh lại hôn chụt lên khoé môi anh.
“Sao thế”
“Mẹ muốn gặp em”
“Mẹ là người như thế nào?”
“Xinh đẹp, hiền lành”
“Bà sẽ thích em chứ”
Quý Dư hơi căng thẳng, họ kết hôn được một thời gian rồi, mà cô vẫn chưa gặp người trong gia đình anh. Anh bế cô lên sải bước đi vào nhà.
“Sẽ thích”
“Sao anh lại khẳng định như vậy”
“Anh thích em, nên mẹ sẽ thích em”
“…”
“Khi nào thì đi”
“Ngày kia có bữa tiệc, sau khi kết thúc thì trở về nhà chính.”