Vòng Đời Chung (Past Lives)

Chương 11: Bộ Đồ Ngủ Shin-chan

Như dự đoán, sáng ngày hôm sau Doyoung không hề nhớ một xíu gì, ngoại trừ giấc mơ đêm qua.

Ký ức tràn về não em như những mảnh ghép rời rạc, không thể ghép vào được một câu chuyện hoàn chỉnh nào. Em chỉ biết rằng mình đã uống say tại nhà của Yedam. Còn vì sao mà bây giờ em ở đây, trên chiếc giường màu xanh đầy những họa tiết hình học tròn, vuông, tam giác, thì em hoàn toàn không thể đoán ra được.

Doyoung lờ mờ bước một chân xuống giường, đến cả bộ quần áo em đang mặc cũng đầy chi tiết trẻ con. Em nhìn mãi nhưng không đoán được nó là cái gì. Cho đến khi em ngước nhìn lên bàn học, thấy một đống mô hình shin-chan đang xếp thành hàng dài.

Chết dở, sao em lại ở trong phòng của trẻ con như thế này?

Đầu đau như búa bổ, nhưng Doyoung cũng cố gắng lê bước lên tới gần bàn học hơn. Em cầm lên cái mô hình Shin-chan chổng mông nhìn có vẻ buồn cười nhất, rồi âm thầm đánh giá.

Bên ngoài cửa phòng có tiếng động, Doyoung quay phắt lại nhìn thì phát hiện ra nắm cửa đang vặn mở, một tiếng tách thật kêu vang lên giữa không trung, rồi dần dần xuất hiện một khoảng hở giữa căn phòng và phần còn lại bên ngoài.

Junkyu đứng ở phía cửa bên kia, nhìn Doyoung chăm chú.

Doyoung bỗng nhận thấy tình hình của mình có vẻ không ổn. Em nhìn xuống bộ đồ ngủ Shin-chan, rồi lấy tay sờ soạng quanh người.

Không có gì bên trong hết.

Doyoung hét lên một tiếng to rồi nhảy bổ lên giường, chùm chăn lại, lắp bắp chỉ vào Junkyu.

"Anh đã làm gì tôi?"

Junkyu tay đang cầm một khay đồ ăn sáng, nghe thấy tiếng hét của Doyoung thì có hơi giật mình, xém một chút nữa thôi là đã làm rơi tất cả xuống đất. Anh vội vàng bước lại về phía bàn học để tìm cho chiếc khay trên tay mình một chỗ trú ẩn mới, nhưng vừa đi được một bước thì đã nghe Doyoung hét lên một tiếng nữa.

"Anh không được lại gần."

Doyoung vớ vội con heo Buriburi lên, chĩa vào người Junkyu như thể em đang cầm một khẩu súng cỡ đại, khiến Junkyu đóng băng tại chỗ.

"Doyoung, nghe anh giải thích đã."

Trước đây lúc ngồi xem phim với Jihoon, Junkyu hay thấy khó hiểu khi nhân vật nói 'nghe anh giải thích đã.' Muốn giải thích thì cứ giải thích đi, sao phải rào trước một câu để thông báo như vậy làm gì. Junkyu càng bực bội hơn khi nhân vật chỉ liên tục lặp đi lặp lại câu đó suốt mấy phút liền. Nếu không nói ra mấy câu vô nghĩa như vậy, thì sự việc đã được giải thích xong từ đời nào luôn rồi.

Nghĩ là thế, nhưng đến khi chính mình gặp chuyện như vậy, não Junkyu cứ như bị đóng băng, không biết nên bắt đầu như thế nào. Thế là anh lại dùng cái chiêu mà mấy nhân vật trong phim đó làm, liên tục nói đi nói lại câu 'nghe anh giải thích đã' cho đến khi Doyoung hết hét lên mới thôi.

"Quần áo của tôi đâu? Sao tôi lại mặc cái này?"

"Doyoung, không phải như em nghĩ, anh không hề đυ.ng vào người của em."

Đến bây giờ Junkyu mới phát ra được một câu tròn vành rõ chữ. Dù chưa giải thích được điều gì nhưng ít nhất cũng làm cho Doyoung dịu đi ít nhiều. Lúc hai bên lông mày của em bắt đầu dãn dần ra, Junkyu mới thập thò đi từng bước đến bên bàn học, nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn lên bàn.

Doyoung nhìn loạt hành động này thì lại đưa cao con Buriburi lên, dí sát người Junkyu như tội phạm. "Vậy anh nói xem, sao tôi lại mặc cái này."

"Em tự mặc mà."

"Thật không?"

"Anh xin thề, xin hứa, xin đảm bảo."

Doyoung chưa hài lòng, cánh tay vừa thả lỏng một chút đã lại chống lên cứng ngắt giữa hàm Junkyu.

"Vậy tôi đang ở đâu đây?"

Junkyu nuốt nước miếng cái ực. Tự nhẩm lại ba mươi sáu kế trong đầu, xem thử có kế sách nào hay để đối phó với tình huống tệ nhất sau khi anh nói ra câu trả lời hay không.

"Nhà anh."

-

Doyoung từ nhỏ đến lớn luôn được ba mẹ khen là nuôi rất dễ dàng. Không nói tới việc thành tích học tập luôn đứng ở vị trí cao, thì em cũng chưa bao giờ ăn chơi quá chén, luôn về nhà trước mười hai giờ đêm, sống không khác gì Cô bé Lọ Lem trong truyền thuyết. Lại còn là trạch nam chính hiệu. Thế mà chỉ trong vòng một đêm, em đã uống say không còn nhớ nổi gì, lại còn qua đêm ở nhà người khác.

Doyoung cảm thấy rất là bất an. Vì ký ức chỉ dừng lại ở việc uống ly cuối cùng với Yedam, nên em không chắc rằng Yedam và Yoshi có vai trò gì trong việc em đang nằm ở nhà Junkyu lúc này. Mà em cũng không dám nhắn tin hỏi họ cho ra nhẽ. Bởi ngộ nhỡ hai người đó không có liên quan gì, thì khi không em lại đi khai báo với người ta rằng mình không về nhà đêm qua.

Doyoung lia mắt nhìn một vòng xung quanh căn phòng, rồi lại quét cả người Junkyu từ trên xuống dưới. Sau đó em mới khẽ lắc đầu một cái, đôi mắt nheo lại nhìn người trước mặt đầy nghi ngờ. Dẫu sao cũng không thể tin cái tên này được. Thế là em đành phải mở một cuộc thẩm tra ngay lập tức với Kim Junkyu.

Junkyu ngồi ngay ngắn trên ghế ăn. Doyoung cũng đặt mông vào chiếc ghế đối diện, cầm muỗng lên húp thử chén canh giải rượu mà Junkyu đã chuẩn bị từ sớm. Sau khi húp xong một muỗng ấm người, em bắt đầu công việc.

"Đầu tiên, xe của em hiện giờ đang ở đâu?"

"Vẫn an toàn ở nhà Yedam. Chìa khóa anh để trong túi áo em." Junkyu trả lời như một cái máy đã được lập trình sẵn. Vẻ mặt nghiêm túc không khác gì lúc đang hát Quốc Ca, thiếu điều là đưa bàn tay lên để chào Tổ Quốc.

"Thứ hai, vậy sao có chìa khóa nhà em rồi, mà không chở em về nhà?"

Junkyu hơi mím môi lại, nuốt nước miếng cái ực. "Là em, em đòi về nhà anh."

Doyoung đập mạnh chiếc muỗng xuống bàn, tạo nên một tiếng ầm nhỏ. Bàn tay em nắm chặt lấy chiếc muỗng mạnh đến nỗi từng đường cơ bắp trên cánh tay bắt đầu hiện dần ra. Em đưa một tay lên chạm vào trán mình, tạo thành một cái mái hiên hoàn hảo để che đi đôi mắt nóng rực.

Hết sức là vô lý, Kim Junkyu nói như vậy xem em có tin được không?

Doyoung lấy một hơi rồi bắt đầu thở đều. "Em tin rằng có sự nhầm lẫn. Không đời nào em lại đòi về nhà anh." Nói rồi em đưa ra một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, để chắc chắn rằng Junkyu không nghĩ em đang tạo một cái cớ cho mình.

"Thì, vì em bảo hôm trước anh say, anh ở nhà em, nên bây giờ em say em phải ở nhà anh. Như vậy mới công bằng."

Doyoung thề là trên cương vị một người đàn ông trưởng thành, có công việc ổn định, yêu động vật và thích sự khoa học như em, thì không đời nào em lại có một cái lý lẽ cùn như vậy được. Lý lẽ này chỉ dành cho mấy đứa trẻ trâu ngoài đời đang tập tành tán trai, tán gái, chứ không thể nào xuất phát từ phía người đang được theo đuổi là Doyoung.

Chỉ là lời nói lúc say thôi, chỉ là lời nói lúc say thôi. Doyoung lẩm bẩm trong đầu khi chuẩn bị đặt ra câu hỏi khác.

"Còn về bộ đồ..."

"Em vừa vào nhà là đã đòi cởϊ qυầи áo ra, nên anh mới vớ đại một bộ quần áo ngủ cho em mặc trong phòng ngủ. Đưa đồ xong là anh chạy liền ra phòng khách, hoàn toàn không hề chạm vào thân thể em lấy một lần."

Chưa kịp để Doyoung nhắc lại câu hỏi lúc sáng, Junkyu đã kịp nói một tràng để biện minh. Nhưng anh cũng bỏ qua một vài chi tiết quan trọng nhất. Ví dụ như là lúc Doyoung đòi cởi đồ, em đã đòi Junkyu phải đứng bên cạnh mình. Ví dụ như là, anh đã phải khó khăn lắm mới giữ được em ở trong phòng ngủ, thậm chí còn phải khóa trái cửa từ bên ngoài. Hoặc ví dụ như, em đã đứng ở cửa phòng ngủ một hồi lâu chỉ để gọi 'Sao lại chạy đi như thế? Vào đây với em đi.'

Junkyu chỉ thật sự bước vào phòng để kiểm tra khi không còn nghe thấy được một âm thanh quấy rối nào phát ra nữa. Anh đẩy cửa nhẹ nhàng hết sức vì sợ Doyoung đang nằm lăn lóc ở đó, và cẩn thận đưa một tay lên che mắt để chắc chắn rằng sẽ không thấy điều gì quá riêng tư.

Nhưng những điều đó cũng không nên nói lúc này. Bởi vì Doyoung đã an toàn nằm ngủ trên giường anh với bộ đồ ngủ được mặt cẩn thận. Và bởi vì hiện tại Doyoung không hề nhớ một thứ gì.

Doyoung lúc say nguy hiểm quá, nếu hôm qua không phải là Junkyu, thì chắc cậu bé này chết toi. Junkyu khẽ nhíu mày, rồi đưa ra quyết định rằng từ nay phải cấm tiệt Doyoung khỏi loạt những hoạt động có khả năng phải tiếp xúc với cồn.

"Tối qua anh ngủ ở đâu?"

Junkyu giật mình tỉnh dậy khỏi những suy nghĩ. Doyoung cũng đã dùng hết chén canh giải rượu của mình, tông giọng cũng có phần nhẹ nhàng hơn lúc trước. Anh đưa tay lên chỉ về phía sofa đằng sau lưng họ. "Anh ngủ ở đó."

Doyoung mỉm cười hài lòng, tự trách bản thân mình đang có phần quá đa nghi. Nghĩ lại về giấc mơ tối ngày hôm qua, em lại nở một nụ cười nhỏ nữa. Cả Junkyu trong mơ và ngoài đời đều có vẻ đối xử với em không đến nỗi tồi như em vẫn nghĩ. Cũng đã một thời gian dài kể từ khi những giấc mơ về anh lại đến với em, dù em không biết vì sao lại như vậy, thì em cũng rất hài lòng với cách xử lý của Junkyu trong mơ.

Trong lúc đó, Junkyu rót ra một ly trà nóng, đưa đến trước mặt Doyoung. "Trà táo tàu, ngon lắm, em uống thử đi."

Doyoung cầm lấy ly trà lên rồi uống thử một ngụm nhỏ, nhưng giọt trà vừa tràn vào miệng đã muốn sặc ra gần hết. "Đắng dễ sợ luôn, ngon chỗ nào?"

Junkyu thấy vậy thì cười thật tươi, đưa tay lên xoa xoa mái đầu bù xù của em rồi nói: "Vào thay đồ đi, cái này để anh rửa."

Trong lòng của Doyoung bỗng dưng có một khu vườn, cả trăm loài hoa đua nhau nở, bươm bướm bay loạn xạ khắp những cánh hoa.