Chương 46
“Em là người đầu tiên được biết, em yêu. Chị quyết định kết hôn.”Jocelyn quay phắt người lại trong sự ngạc nhiên, suýt đánh văng cây đèn ra khỏi chiếc bàn bên cạnh nàng. “Chị Vana! Chị hầu như chưa hiểu hết ông Harwell. Ông ta chỉ ghé thăm chị mới tuần vừa rồi thôi!”
Nữ bá tước bật cười. “Chị ngạc nhiên là em thậm chí có để ý đấy, tưởng em chỉ suốt ngày quanh quẩn ủ rũ ở đây thôi.”
“Em đâu có!”
“Được rồi, chị chẳng biết em có từ nào khác để gọi tình trạng gần đây của em không. Nhưng không sao. Và chị không lấy cái ông Em-met Harwell tử tế ấy, dẫu cho chị cũng phải cám ơn ông ta vì đã làm Robbie yêu của chị đủ ghen mà hỏi cưới chị.”
“Robbie á?”
“Tại sao không chứ?” Nữ bá tước phản kháng lại trước cái nhìn sửng sốt của Jocelyn. “Khi mà em có thể phải lòng một người hoàn toàn không xứng với địa vị của em—”
“Chết tiệt cái địa vị của em đi! Và em cũng không yêu anh ta!”
“Tất nhiên là không rồi, em yêu.”
Jocelyn giận dữ nhìn cô và Vanessa không hề bị tác động bởi ánh nhìn đó. Jocelyn rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, thở dài.
“Em thiệt là ngu khi đi yêu một người không yêu mình, đúng không?” nàng khẽ nói.
“Ồ, nhất định rồi.”
Jocelyn liếc nhìn qua vai đầy giận dữ. “Sao chị không bảo với em là anh ta quá cáu kỉnh, tính tình hèn hạ, nguy hiểm—”
“Bởi vì anh ta không thể hoàn toàn xấu xa đến thế, không thì em đã chẳng yêu anh ta.”
“Anh ta không xấu, nhưng nếu chị để ý thì anh ta chẳng thèm ghé thăm em nữa kìa.”
“Có lẽ em phải ghé thăm anh ta đi, em yêu. Chị biết anh ta có ác cảm với trại chăn nuôi này. Chị anh ta có tâm sự với chị rằng anh ta suýt mất mạng ở đây vài năm trước đây—trời ạ, ngồi xuống đi! Chị đã nói gì đâu?”
Jocelyn đẩy tay nữ Bá tước ra khi cô cố kéo nàng lại ghế. “Em không sao. Tuy vậy, sẽ thật tốt nếu có người nói cho em biết. Đúng là sự mỉa mai khủng khϊếp.”
“Là gì cơ?”
“Là em lẽ ra nên mua đứt nơi này.”
“Ừ,, thôi được, chính xác là em sẽ không nán lại đây lâu, chỉ đến mùa xuân thôi. Và ngoài ra, có thể anh ta muốn em sống chung với mình trên núi, trong ngôi nhà nhỏ cũ kĩ của anh ta đấy.”
“Em không thấy vấn đề gì ở đây cả.”
Nữ bá tước nhăn mặt, bởi vì nàng chỉ cố xem nhẹ cuộc nói chuyện. “Đừng cường điệu hóa sự hy sinh cao cả cho mấy chuyện yêu đương vớ vẩn. Hãy để anh ta hy sinh và thích nghi với những điều kiện sống tốt hơn.”
“Em cũng muốn vậy, nhưng chị cứ tiếp tục xem nhẹ sự vắng mặt của anh ấy. Anh ấy thậm chí không thèm cố gặp em là vì anh ấy không muốn.”
“Chị không quá chắc về điều đó, em yêu. Theo như lời chị anh ta—”
“Thôi, làm ơn đi, chị Vana, không nói đến mấy chuyện tâm sự từ người chị nào nữa. Em nghĩ chị đã học được bài học của mình—”
“Đừng có ngốc,” nữ Bá tước liền ngắt lời. “Jessie Summers không phải là kẻ nói dối hèn hạ như cái ả Maura kia.”
“Có thể không, nhưng chị ấy vẫn thiên vị và—” Jocelyn bất chợt khựng lại bởi tiếng la hét từ bên ngoài vọng vào. Nàng lập tức tới chỗ cửa sổ. Cảnh tượng khói bốc lên ngùn ngụt từ trong chuồng ngựa mới xây làm tim nàng sợ hãi đập thình thịch.
“Chuyện gì thế?” Vanessa hỏi.
Jocelyn đã quay người lại và tiến về phía cửa. “Có hỏa hoạn trong chuồng ngựa.”
“Trời đất—Đợi một lát đã!” Nữ bá tước lật đật chạy theo nàng. “Em không thể ra ngoài đó. Tên Mũi Dài có thể phóng hỏa để dụ em ra đấy.”
“Đừng lố bịch như thế, chị Vana. Trời hãy còn sáng trưng. Nếu có, thì hắn sẽ phải đến lúc trời tối để có thể lẻn vào với mấy tên đồng bọn chứ.”
“Em đâu biết được—”
“Đó là bầy ngựa của em, Vana!”
Nữ bá tước chẳng nói thêm lời nào sau đó, mà chỉ đi theo Jocelyn ra ngoài. Trời vẫn còn sáng, nhưng chỉ một lúc, và khói bốc lên từ dãy nhà dài càng làm cho hoàng hôn dường như đến sớm hơn. Những người hầu đã dẫn mấy con ngựa ra khỏi chuồng; một vài con ngựa khác đã tự mình tìm đường ra. Tiếng kêu sợ hãi của chúng thật tội nghiệp.
“Sir George đâu?” Jocelyn hỏi anh hầu vừa ra khỏi cánh cửa mở toang.
“Rob Đỏ đang đưa nó ra, thưa Bà.”
“Cháy đến đâu rồi?”
“Lửa đã lan đến tầng gác.”
Nàng hoảng loạn khi nghe câu đó. Sir George sẽ sợ chết khϊếp, đến mức sẽ không một ai có thể điều khiển nổi để đưa nó ra ngoài.
Nàng chạy vào trong trước khi bất cứ người nào có ý nghĩ sẽ ngăn nàng lại. Khói bốc lên ngùn ngụt ngay phía trên đầu nàng, mùi khói len qua cả chiếc khăn tay nàng đang dùng để bịt mũi. Nàng ho sặc sụa trước khi kịp đến được chuồng ngựa lớn của Sir George.
Robbie quả thật đang ở đó, cố gắng vô ích giữ lấy bờm con ngựa giống để dẫn nó ra ngoài. Ngay cả khi nàng ở đó, Sir Geogre cũng nhảy dựng lên hí inh ỏi, anh chàng Ê-Cót bị hất văng ra sau và không đứng dậy ngay được. Anh ta bị đập mạnh vào bả vai.
“Anh có sao không, Robbie?”
“Trời đất, cô gái, cô đang—”
“Không phải bây giờ!” nàng quát lại trong lúc xé toạc áo trong của mình, thứ duy nhất có trong tay, để quấn quanh mắt con ngựa giống. “Nếu anh đứng dậy và leo lên lưng nó được, thì tôi sẽ đưa cả ba chúng ta ra khỏi đây trong nháy mắt.”
Nàng đã tự leo lên lưng con vật, con ngựa có phần nào bình tĩnh lại bởi tiếng nói của nàng và màn đêm hoàn toàn trước mắt. Robbie không chần chừ mà trèo lên ngay. Một lát sau, Sir George lao qua mấy cánh cửa gần như chỉ bằng một cú phóng dài. Jocelyn xoay sở dẫn nó đi bằng việc sử dụng áo trong của mình thay thế cho dây cương, nàng đã xuất sắc trong việc điều khiển dây cương từ ngay đỉnh đầu nó hơn là từ hàm thiếc ở miệng con vật.
Nàng réo Ngài Dudley. “Số súc vật còn lại thì sao?”
“Tất cả đã được đưa ra ngoài, thưa Bà.”
Nàng nhẹ nhõm ngã người ra sau dựa vào khuôn ngực rộng của Rob Đỏ, nhưng tỉnh ra gần như ngay lập tức và ngồi thẳng lưng lại. Gần như đồng thời, họ đều nhớ lại cách gọi không đàng hoàng của anh ta trong chuồng ngựa. Nữ bá tước thấy họ đang cười khi cô đến nơi.
“Em có biết em làm chị sợ chết khϊếp không, còn em lại đang ở đây vui vẻ.”
Jocelyn làm mặt nghiêm lại khi nghe lời quở trách ấy, nhưng không hoàn toàn. Nàng vẫn còn cười khi giải thích, “Em xin lỗi, chị Vana, nhưng em có linh cảm con vật ỏng ẹo này sẽ không để bất cứ ai lại gần nó, và em đã đúng. Em tin là vai của chồng chưa cưới của chị sẽ cần sự chăm sóc ngay lập tức đấy. Chị biết Sir George có đời nào nhẹ nhàng với mấy cú đá của nó đâu.”
Cơn giận dữ của nữ Bá tước nhanh chóng chuyển sang lo lắng. “Anh có bị gãy cái xương nào không, anh yêu?”
“Chỉ bị trật khớp thôi, cưng à. Chẳng việc gì phải lo.”
Jocelyn gần như rên rĩ khi nghe họ thủ thỉ với nhau. “Em sẽ đưa anh ấy về nhà bằng ngựa, Vana, trong lúc chị đi kiếm người để chỉnh lại vai cho anh ấy. Em thấy hơi ớn lạnh rồi.”
“Chả trách sao—”
Jocelyn không lảng vảng để nghe thêm lời trách móc nào nữa, nàng thấy ngượng khi bị bắt gặp trong chiếc áo mỏng manh với chỉ chiếc áσ ɭóŧ màu trắng che phần ngực. Nàng thúc Sir George phi thẳng một mạch tới nhà, rồi bỏ nó đó với Robbie, chạy lên lầu để thay đổi trang phục xuềnh xoàng của mình rồi mới ra ngoài kiểm tra mấy con ngựa còn lại có bị thương không. Nhưng nàng không trở ra ngoài được. Đang chờ trong phòng, thản nhiên nằm trên giường nàng y như là nó thuộc về hắn, chính là kẻ thù của nàng, John Mũi Dài.
Nàng đủ ngạc nhiên đến nỗi không hét lên ngay, và đủ khôn ngoan không hét khi nhận ra khẩu súng của hắn đang chĩa thẳng vào đầu nàng. Tên khốn đang cười tươi. Ừh, sao lại không? Hắn rốt cuộc đã thắng. Vanessa nói đúng lắm. Hắn châm lửa trong chuồng ngựa, dụ mọi người ra khỏi nhà để sau đó hắn có thể lẻn vào trong. Và tên khốn chẳng bận tâm đến mấy con vật, chúng có thể chết, máu nóng sôi lên trong người nàng trước cả sự sợ hãi.
“Đóng cửa lại, thưa Bà,” hắn gầm gừ. “Chúng ta không muốn bị quấy rầy đâu.”
“Tự đi mà đóng!”
Hắn ngồi dậy, đôi mắt xám tối sầm lại, bực tức vì nàng không bị dọa nạt ngay tức khắc. “Tôi không nghĩ cô nhận ra—”
“Không, có vẻ như ông chả nhận ra tôi đã chán ngấy việc ở đây với ông!” Nàng hếch cằm lên và chỉ ngón tay vào nơi hắn vừa nằm. “Cứ bắn tôi đi, đồ hèn hạ đáng khinh. Nhưng tôi đảm bảo với ông, ông sẽ không còn mạng để ra khỏi cái nhà này đâu!”
“Tôi không có ý định bắn cô,” hắn gầm gừ giận dữ.
“Không hả? Vậy đưa súng của ông cho tôi. Tôi không lo sợ như ông đâu.”
“Đồ quỷ cái chết tiệt!” Mặt của hắn hoàn toàn chuyển sang màu đỏ bầm trong tâm trạng bất mãn là nàng đang phá hỏng cách mà hắn mơ tưởng về cuộc chạm trán này. “Nhớ lấy lời mày nói khi tay tao xiết quanh cổ mày!”
“Được thôi, cứ làm đi và tôi sẽ móc mắt ông ra khi ông đang cố làm đấy!”
Nhưng khi hắn nhổm dậy với một tiếng gầm trong cơn thịnh nộ, nàng mới nhận ra đã quên béng hắn ta cao làm sao. Thân hình gầy nhom, nhưng không thể tranh đua với hắn được. Rốt cuộc thì nàng cũng không ngu ngốc.
Nàng lao ra ngoài cửa, chạy như điên tới chỗ cầu thang. Nàng nghĩ mình gần như có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả ngay cổ mình, nhưng hy vọng đó chỉ là trí tưởng tưởng điên rồ. Nhưng nó suýt tý nữa đã trở thành hiện thực. Hắn đang ở phía sau cách nàng chỉ chín phân khi nàng đột ngột chững lại ngay đầu cầu thang. Colt ở đấy, đang đi lên nữa chừng. Anh cũng đứng lại. Và gã Mũi Dài cũng thế, định chĩa khẩu súng vẫn nằm trong tay sang phía Colt. Đó là điều cuối cùng hắn có thể làm.
Ngay cả khi hắn bóp cò, thì Colt đã nã đạn vào hắn bằng súng của mình. Viên đạn của gã Mũi Dài trượt qua tai anh, ghim thẳng vào vách tường đằng sau. Viên đạn của Colt ghim ngay ngực hắn. Từ từ ngã khụy xuống, đầu gối chạm vào sàn nhà trước, hắn rủa lầm bầm mấy câu, rồi đổ sập hoàn toàn xuống sàn.
Jocelyn ngồi phịch xuống nấc thang trên cùng, rùng mình thở dài. “Lần này tôi không thấy phiền về thói quen bắn hạ người ta đổ nhào dưới chân tôi của anh.”
“Em ổn chứ?”
“Tất nhiên rồi. Tôi dần trở nên chai lì với ba cái vụ như này.” Giọng nói của nàng chẳng biểu lộ bất cứ gì ngoài sự điềm tĩnh. Mắt anh nheo lại nhìn nàng, “Trông em như cần uống một ly uýt-ki đấy.”
“Làm một ly Brandy thì được hơn. Tôi có một ít trong phòng khách.”
“Vậy em đi đi. Anh sẽ gặp em sau khi xử lý xong đống rác rưởi này.”
Anh vào với nàng sớm hơn. Người của nàng chạy bổ vào nhà từ mọi phía để kiểm tra tiếng súng nổ. Anh để cho họ dọn dẹp mọi thứ. Nữ bá tước gần như va vào anh ở cửa phòng khách, tuy nhiên, cũng không hẳn vậy.
“Cô ấy không sao cả, Vana,” Colt nói với cô ta bằng giọng trầm nhưng kiên quyết. “Cứ để cô ấy cho tôi.”
Nữ bá tước quá sửng sốt khi nghe anh gọi cô bằng tên nên không kịp thốt lên tiếng nào.Và rồi cánh cửa đóng sập lại trước mặt cô, vì thế cô đã lỡ mất cơ hội lên tiếng.
“Được thôi, tôi không bao giờ,” Vanessa thở gấp.
“Anh nghĩ em hy vọng anh ta sẽ xuất hiện chứ,” Robbie lên tiếng đằng sau cô.
“Chắc em nhất thời bị điên rồi. Em đã quên mất hắn là người thế nào.”
“Miễn cô ấy không thấy sao cả là được rồi, em yêu, sao em phải thế chứ?”
Cô bắt đầu nhíu mày, nhưng cuối cùng lại mỉm cười. “Anh nói thiệt đúng quá. Cuối cùng thì em cũng đâu phải sống với hắn ta.”
Trong phòng khách, Jocelyn uống cạn ly rượu brandy đang cầm trong tay trước khi nói, “Thế là không được đó.”
“Bộ anh chưa đủ lịch sự sao?”
Nàng nhướn một bên mày khi thấy vẻ mặt ngây thơ của anh, không chắc là anh đang nói nghiêm túc hay đùa giỡn đây. Nhưng nàng chả quan tâm. Nàng hứng thú hơn với việc anh đang làm gì ở đây.
Anh đã treo áo khoác của mình lên giá trong đại sảnh trước khi tiếng la hét kéo anh lên lầu. Nàng nhận thấy không còn quần da hoẵng và bím tóc. Chỉ có mỗi giày da đanh của anh là quen thuộc. Trang phục còn lại của anh giống như nhiều anh chàng cao bồi khác vẫn mặc, quần màu đen và chiếc áo sơ mi xanh hở cổ, khăn quấn cổ màu đỏ và chiếc mũ kiểu miền Tây.
Anh để ý đến cách ăn mặc của nàng, đặc biệt là chiếc áσ ɭóŧ mỏng manh, quá chẳng hợp tí nào với cái váy len dày. Nàng có thể cảm giác mặt mình đang dần đỏ ửng lên và nó khiến nàng khó chịu.
Trời ơi, sau tất cả những gì họ đã trải qua, sao anh vẫn có thể khiến nàng đỏ mặt được chứ?
Nàng quyết định tia nhìn ngờ vực của mình là câu trả lời đủ rõ cho câu hỏi của anh và lên tiếng hỏi. “Anh đang làm gì ở đây vậy, Colt?”
“Anh nghe em lên kế hoạch tự mình bắn gã Mũi Dài.”
“Rồi anh nghĩ sẽ khuyên tôi loại bỏ cái ý định đó ư?”
“Đại loại là thế.”
Nàng nhớ có lần mình đã nói như thế với anh và không thể nhịn được cười, cho dù nàng có thất vọng về câu trả lời của anh. “Anh vẫn luôn đến đúng lúc-như mọi khi. Tôi nghĩ là mình sẽ không còn cơ hội biết được tên thật của hắn.”
“Bộ chuyện đó quan trọng hả?”
“Không, kết cục thì hắn vẫn là tên Mũi Dài, đánh hơi theo dấu tôi từ nước này qua nước kia. Tôi có thể sẽ nhớ hắn, anh biết đấy. Hắn đã thêm một chút gia vị hồi hộp vào cuộc sống của tôi.”
“Em sẽ phải tìm thứ khác thôi,—cái có thể làm em phấn kích.”
Những lời nói đó tác động cũng không tệ lắm. Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim mình bắt đầu đập nhanh hơn. Và cái cách mà anh đang nhìn nàng.
Nàng đến bên cửa sổ để có thể quan sát hoạt động ở chuồng ngựa và kiềm lại nhịp đập con tim. Mấy con ngựa đã được cho vào chuồng cũ, mà may thay vẫn chưa bị đốt trụi. Nhưng khi Colt đến đứng phía sau, nàng chẳng còn thấy được gì nữa. Anh có cách thu hút mọi sự chú ý của nàng ngay cả khi nàng không nhìn vào anh.
“Em sẽ lấy anh chứ?”
Trán của Jocelyn tựa hẳn vào cửa sổ. Thật đáng ngạc nhiên là chân nàng đã không ngã quỵ xuống. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm đến mức khó tin khi nghe những lời đó, và tâm trạng ngây ngất bao phủ toàn bộ cơ thể nàng—và anh khiến nàng phải chịu đựng đến ba tuần trong lúc anh đưa ra quyết định.
“Em không biết,” nàng nói giọng hoàn toàn bình thường, mặc dù nàng không biết làm sao mình làm được. “Nữ bá tước có nói người ta không nên lấy người tình của mình. Vì phá hỏng sự lãng mạn, anh biết đó.”
“Và anh không thích hợp ngoại trừ làm người tình của em thôi phải không?”
Nàng quay phắt lại, mắt nàng mở to tức giận. “Thích hợp ư? Đấy đấy, anh lại xem thường bản thân mình nữa rồi! Em nghĩ mình đã cảnh cáo anh—”
Anh chụp lấy tay nàng để ngắt lời nàng. “Anh vẫn còn là người tình của em chứ?”
“Nếu còn, thì anh là một người tình rất đỗi vô tâm.”
Anh hôn lấy vành môi đang trề ra của nàng, thật chậm rãi, thật thuyết phục. “Em nghĩ sao nếu em lấy anh, nhưng tụi mình giả vờ chỉ là người tình của nhau thôi?”
“Nghe có vẻ khá hơn đấy, nhất là vì những cặp tình nhân thì phải yêu nhau.”
“Còn những cặp kết hôn rồi thì không à?”
“Không phải lúc nào cũng vậy.”
“Anh sẽ không có vấn đề gì với chuyện ấy.”
“Anh sẽ không ư?”
“Đừng trông quá ngạc nhiên như vậy, nữ Công tước. Có phải em nghĩ anh lấy em chỉ vì tiền của em không?”
Nàng thất vọng bởi cách anh cười, và độp lại, “Có thể anh sẽ đòi em cho hết số tiền đó cho xem.”
“Cũng có thể.”
“Và sống trong căn nhà nhỏ trên đồi.”
“Cũng có thể.”
“Và sinh cho anh những đứa con và giặt giũ đồ của anh.”
“Anh muốn giữ áo quần của mình còn nguyên vẹn, và giờ anh cảnh báo em đấy, không được lảng vảng bất cứ chỗ nào gần cái bếp của anh. Anh đoán rốt cuộc thì em sẽ phải có vài người hầu xung quanh.”
“Còn về trẻ con thì sao?”
“Em muốn vài đứa à?”
“Nhất định rồi.”
“Anh đoán thế có nghĩa là em yêu anh, hửm?”
“Hay em chỉ thích mỗi cơ thể của anh thôi. Thế em đã nói với anh là nó thật tuyệt chưa—Vâng!” nàng kêu lên khi anh siết chặt nàng vào lòng. “Em yêu anh, anh chàng xấu xa.”
“Lẽ ra em có thể nói anh biết sớm hơn,” anh càu nhàu, ôm nàng thật sát. “Như khi anh đang làʍ t̠ìиɦ với em hay những dịp thích hợp khác. Để sau đó anh không phải chịu đựng mấy tuần chết tiệt vừa rồi để suy nghĩ—”
“Nếu anh định đề cập đến thứ gì nguồn gốc của mình, Colt Thunder, thì em sẽ đánh anh đấy.”
Anh ngửa ra sau để nhìn vẻ mặt hung dữ của nàng, rồi lại cười. “Trời ơi, anh yêu em mà, nữ Công tước. Em là người đặc biệt.”
“Em thật vui khi biết điều đấy,” nàng đáp trả trong lúc hôn anh tới tấp. “Nhưng nếu anh có thể gọi người bạn thân nhất của em bằng tên, vậy tại sao anh không thể gọi em bằng tên chứ? Em là Jocelyn, nhắc nếu anh không nhớ.”
“Anh biết mà, em yêu, nhưng nó không thật sự là em. Em là nữ Công tước, rõ ràng và đơn giản—và là của anh.”
“Được thôi, nếu anh cho là thế…”