Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 21

Chương 21
Có tiếng gót giày nện nhẹ trên mấy tấm ván lót đường vang lên qua cửa sổ, rồi tiếng rít nhỏ vang lên, “Chúa ơi, mày làm tao sợ vãi đái đấy nhóc!” Nhưng chẳng có tiếng đáp lại, và rồi tiếng gót giày lại vẳng đến với nhịp bước nhanh hơn. Có tiếng ếch nhái ộp ộp đâu đó đằng xa vọng lại khi người đánh đàn piano ở một quán rượu dưới phố nghỉ tay một chút. Tiếng nhạc cũng mơ hồ xa xăm, người đánh đàn chơi khá hay, âm thanh êm ái chứ không chat chúa. Tiếng cười đùa cũng thường xuyên vẳng lại nhưng chẳng đủ lớn để khiến người dân thị trấn thức giấc.

Jocelyn chẳng thế đổ lỗi cho những âm thanh đó làm nàng thao thức, nếu so sánh với số lần nàng phải thức giấc nửa đêm bởi tiếng chó sói tru, hay bởi âm thanh người cận vệ vấp phải cọc lều khi đi tuần quanh chỗ nàng. Ánh trăng tạo những vệt sáng xanh mờ ảo, thị trấn vào đêm rất bình yên, nhưng chẳng thể dỗ nàng vào giấc ngủ.

Nàng đã cố ngủ nhưng mắt vẫn cử mở thao láo, nghĩ về những chuyện có thể đã xảy ra lúc nãy, và tự hỏi nàng có thấy nhẹ nhõm hay không. Nàng kết luận rằng việc quyến rũ một cách có chủ ý thế này không hợp với mình. Nàng lẽ ra nên nói cho Vanessa biết và chị ấy sẽ thất vọng. Thôi, suy nghĩ về kế hoạch ngày mai có lẽ sẽ làm nàng dễ ngủ hơn.

Jocelyn đầu hàng và hất chăn ra. Căn phòng tối om vì mặt trăng nhô lên phía sau khách sạn mà phòng của nàng lại hướng về mặt tiền. Sau một hồi quen mắt, nàng tìm thấy cây đèn và thắp nó lên. Đậy nắp đèn, chỉ để chút ánh sáng lờ mờ để tìm chiếc áo khoác, nàng bước đến bên cửa sổ.

Kéo rèm ra, nàng thất vọng vì chẳng có gì để ngắm. Ánh trăng giờ đây rất sáng, tạo nên những vệt bóng tối đen. Mái vòm cổng chìm trong bóng tối và cái bảng hiệu khách sạn che đi tầm nhìn của nàng xuống phố. Ánh trăng chiếu rõ nửa trên những tòa nhà bên kia đường, nhưng chẳng có cái cửa sổ sáng đèn nào cả.

Bây giờ nàng đang cần một cuộc dạo bộ để làm mình mệt nhoài. Nàng chắc là người cận vệ ngoài cửa chính sẽ chẳng phiền hà gì đưa nàng đi. Nhưng nghĩ đến chuyện ngài Parker sẽ giận dữ vào sáng hôm sau nếu biết nàng phiêu lưu một mình ngoài đường thiếu sự bảo vệ, nàng lại thôi.

Thở dài, nàng bực mình với bản thân, với Colt và cả với cái tình trạng này nữa. Nếu không có gã Mũi Dài nàng đã có thể đi dạo. Nếu nàng biết Colt đang ở đâu thì nàng cũng chẳng cần gì phải đi dạo. Nếu nàng không bận tâm thì sẽ chẳng sao cả và giấc ngủ sẽ đến một cách dễ dàng. Chết tiệt thật!

Sao anh lại dám biến mất như vậy? Sẽ ra sao nếu họ thật sự phải vội rời đi? Mà chuyện này rất có khả năng xảy ra, nếu xem lại đã bao nhiêu lần họ phải làm vậy trước đây.

Nhưng nàng biết mình đang than phiền một cách vô lý. Với phong cách của Colt, anh sẽ biết gã Mũi Dài có ở gần hay không và sẽ thông báo. Gã người Anh đó có lẽ vẫn đang tìm kiếm dấu vết của họ ở Arizona. Và thành thật mà nói, chuyện Colt có thể đang êm ấm đâu đó với người đàn bà khác mới thật sự là lý do khiến nàng thao thức đêm nay.

Thật vớ vẩn quá. Nàng sẽ đi dạo và sẽ lo lắng về chuyện ngài Parker sau. Nhưng ngay khi xoay người khỏi cửa sổ, nàng nghe thấy một tiếng thịch lớn ngoài hành lang, như thể … như thể ai đó ngã xuống sàn. Nàng trân trân nhìn cánh cửa, rồi liếc qua chiếc túi của nàng bên kia phòng, và chắc chắn rằng trước khi nàng chạm tay vào được khẩu súng lục trong đó, cánh cửa sẽ bật mở và nàng chẳng còn cơ hội nào. Súng lục chỉ phát huy tác dụng ở tầm gần. Đáng lẽ nàng phải có nó trong tay và đứng đằng sau cánh cửa chờ đợi, nhưng liếc nhìn cánh cửa lần nữa, nàng thấy tay cầm đang xoay.

Không hề do dự, nàng nhảy ra khỏi cửa sổ và rơi xuống mái nhà. May sao nó không dốc lắm, nhưng vận may của nàng chỉ đến đây. Nàng nhận ra quá trễ rằng bất cứ ai mò vào phòng nàng giữa đêm thế này đều sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ khi thấy phòng trống không. Nàng chắc rằng mình sẽ bị nhìn thấy ngay cả khi núp trong bóng tối. Nhưng chúng có mạo hiểm nổ súng khiến cả thành phố thức giấc không? Hay là chúng hy vọng thấy nàng đang ngủ và dễ dàng xử lý êm đẹp bằng rất nhiều cách? Chúng có theo nàng ra ngoài này không?

Nàng đáng lẽ phải kêu lên rồi. Một tiếng hét sẽ làm chúng sợ mà rời đi. Nhưng cái váy ngủ hở hang nàng đang mặc khiến nàng phải nín lặng vào lúc này.

Nàng sẽ không ngồi đây đợi cho một cái đầu thò ra khỏi cửa sổ phòng mình. Gờ mái ngói chỉ cách đây vài chục phân vì phòng nàng chỉ cách phần còn lại của tòa nhà bởi bình nước. Nàng sẽ có cơ may không bị phát hiện nếu nhanh chóng tới được gờ ngói, hơn là cố lần qua cửa sổ kế tiếp để thử vận may xem nó có mở hay không vì nàng không thấy rõ từ vị trí này. Thanh chắn không kéo dài cho đến gờ nên nàng chẳng có cái gì để bám vào. Nàng chỉ có thể trượt xuống dưới thấp, rồi dùng tay bám vào gờ, thả mình xuống đất. Rồi sẽ chạy thục mạng ra phía sau khách sạn nơi có chuồng ngựa, và nàng sẽ an toàn. Một vài cận vệ của nàng đang ở đó. Nếu nàng phải bị xấu hổ bắt gặp trong trang phục này thì cũng chỉ trong gia đình, có thể gọi họ là như thế.

Nhưng vận may nàng chỉ đến đây. Nàng thả chân xuống như đã dự tính nhưng chẳng với tới cái gì cả. Quá trễ để nàng nhận ra rằng mình đã tưởng rằng mọi mái nhà đều có cột chống. Thế cái quái gì khác sẽ chống đỡ cho mái nhà khỏi sụp xuống? Và cái cột chết tiệt đó ở đâu rồi? Điều quan trọng hơn bây giờ là khoảng cách rơi xuống đất sẽ bao xa? Chết tiệt thật! Sao nàng lại không để ý mấy thứ đó khi nàng bước vào khách sạn chứ? Có mấy cái bậc ở thềm trước tòa nhà, nhưng nàng chỉ nhớ được đến vậy. Nàng chẳng biết là mình đang lơ lửng ở độ cao nào, rằng bậc thềm hay nền đất đang ở bên dưới. Liếc nhanh xuống dưới cũng chẳng thấy gì ngoài bóng tối.

Nàng cho rằng mình sẽ thể lần ra phía mặt tiền của mái nhà để tìm cái cột chống, nhưng tay nàng đã mỏi nhừ rồi. Nàng cũng có thể thả mình rơi xuống đất ngay đây trong lúc đang còn cố được, không thì lát nữa sẽ ngã uỵch xuống bằng lưng chứ chẳng phải bằng chân. Nhưng rồi nàng vẫn không đủ can đảm để nhảy. Sự hoảng loạn đang xâm chiếm đầu óc nàng và càng lúc càng tồi tệ hơn, khoảng cách nàng phải rơi xuống dường như ngày càng xa hơn, như có một địa ngục không đáy phía dưới kia.

Phải vài giây nàng mới nhận ra bàn tay không còn là chỗ bám víu duy nhất của mình, có hai cánh tay đang ôm lấy chân nàng để nâng nàng lên. Ngay lúc đó nàng nhận ra nó, nàng nghe một giọng nói nhẹ và quen thuộc vang lên, “Được rồi,” nàng thở phào nhẹ nhõm thay vì hét lên một tiếng chói tai. Và nàng thả tay ra. Giống như khi nàng ném mình vào người Colt ngày họ gặp nhau lần đầu, nàng tin tưởng Colt sẽ đặt nàng xuống mặt đất an toàn.

Nhưng nó không giống vậy. Lần này nàng rơi tõm vào lòng anh, và anh cũng không đẩy nàng ra ngay lập tức như trước.

Một khoảng im lặng kéo dài giữa hai người trong lúc nàng cố định hình khuôn mặt anh trong bóng tối, nhưng không được. Làm sao anh có thể luôn ở đó khi nàng cần, thì nàng cũng không hiểu nổi và cũng chưa dám hỏi anh.

Khi sự im lặng bị phá vỡ, sự chế nhạo biểu hiện rõ trong giọng anh. “Để tôi đoán nhé. Cô có ác cảm với mấy cánh cửa, phải không?”

Anh làm nàng thất vọng khi nói vậy, mặc dù anh vẫn chưa đẩy nàng ra. Thật ra, anh đang nắm chặt cánh tay nàng. Để giữ nàng khỏi ngã sao? Nàng thích nghĩ là anh chưa muốn phá đi sự liên kết hơn. Nàng tất nhiên cũng không muốn. Nhưng rồi câu hỏi của anh xuyên qua đám sương mù trong đầu nàng, nàng quên mất nó tuyệt vời đến thế nào trong vòng tay anh, và nhớ lại nguồn cơn của sự việc.

Nàng vội giải thích, “Có ai đó … Tôi nghe tiếng động ngoài hành lang … cái túi của tôi ở xa quá … nên không thể với tới … Tôi thấy nắm cửa đang xoay. Tôi có thể làm gì khác được đây?”

Bằng cách nào đó anh hiểu được cốt lõi vấn đề. “Có phải cô đang nói là ai đó đã cố đột nhập vào phòng cô không, nữ Công tước?”

“Không phải là cố gắng. Cửa không khóa. Tôi không ngồi đó đợi cho nó bật mở, nhưng tôi hầu như chắc chắn.”

“Các cận vệ của cô đâu?”

“Chỉ có một người thôi, và tôi sợ rằng anh ta có lẽ đã chết. Cái tiếng động tôi nghe …”

Anh không đợi cho nàng nói hết câu, đã thả nàng ra và đặt khẩu súng vào tay nàng. Anh cũng chẳng tốn thời gian bảo nàng phải làm gì với nó. “Đứng ở đây,” là tất cả những gì anh nói.

“Nhưng anh đi đâu vậy?”

Câu hỏi ngớ ngẩn, vì anh đã rướn người lên, chụp lấy gờ mái ngói, và chỉ trong vòng chớp mắt đã nhảy lên trên và … biến mất. Jocelyn nhìn ra con phố sáng trăng không một bóng người, nhìn cái thềm khách sạn đang chìm trong bóng tối, nơi nàng đang đứng và nó thật sự kéo dài đến tận đây, nhìn khẩu súng trong tay mình. Nòng dài và khẩu súng khá nặng, không như cây súng lục nhỏ của nàng. Chưa từng sử dụng loại này bao giờ, và nàng cũng không chắc mình có làm được vào lúc này không, khi mà mấy ngón tay của nàng vẫn còn tê dại vì bám vào gờ mái ngói.

Sau một lúc, khẩu súng khiến cánh tay nàng trĩu nặng nên nàng nâng nó lên trong khi nhìn lên mái ngói chờ Colt. Nàng vừa mới tìm ra được cái cọc đỡ nhọn ở góc thềm mà nàng từng nhìn thấy, nhưng không hiểu vì lý do gì đã bị gãy và cũng không được thay mới. Nàng cảm thấy đỡ hơn khi nhìn thấy nó, biết rằng mình không phải đần độn khi đưa ra quyết định trước đó. Nhưng nàng không hề nghĩ đến chuyện y theo kế hoạch đã vạch ra: chạy lại phía chuồng ngựa để tìm kiếm sự an toàn. Colt đã bảo nàng đứng đây nên nàng sẽ đứng ngay chỗ này chờ anh.